Dường như lúc trước y bực bội chuyện gì đó nên mới khẩn trương và luống cuống, còn giờ đây, y đã chẳng màng nữa.
Thong thả, thường là vì chẳng để tâm nữa.
Da thịt thiếu nữ tỏa ra mùi hương thoang thoảng ngất ngây.
Tuy y chẳng hứng thú cho lắm, nhưng chiếm đoạt Y Nhân cũng coi như trả đũa lại được mấy bận bị cô ta chọc tức.
Ngón tay thon dài từ từ lần xuống, cởi dây lưng của cô ra rồi luồn vào trong nếp áo.
Y toan đánh nhanh thắng nhanh, liền bỏ qua cả màn dạo đầu mà tiến tới luôn.
Thế nhưng…
Y mới làm được nửa chừng, chợt nhận ra có điều không ổn. Y Nhân quá lặng lẽ, chẳng hề hổn hển rên rỉ hay lộ vẻ đê mê rạo rực như những cô gái khác ở vào tình huống này.
Lặng lẽ đến mức khiến y chột dạ.
Tuy nhiên đôi tay Y Nhân vẫn vòng qua eo, ôm cứng lấy y như bạch tuộc.
Ngón tay y đã chạm đến làn da mịn màng tươi mát trên ngực Y Nhân nhưng cô vẫn lặng yên, chẳng hề phản ứng.
Dù gì, dù gì cũng phải ‘ư’ một tiếng đi chứ!
Hứng thú ít ỏi của Hạ Lan Tuyết lại bị tạt thêm một gáo nước lạnh, liền xẹp hẳn.
Y càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Chợt có tiếng động vang bên tai y, âm thanh quen thuộc này khiến Hạ Lan Tuyết tức điên lên.
Là tiếng khò khò, tiếng khò khò rất khẽ!
Y dừng cả lại, ‘dịu dàng’ lật gương mặt nghiêng nghiêng của Y Nhân ra, rồi ‘nhẹ nhàng’ vén mấy sợi tóc xõa lên.
Khóe miệng xinh xinh he hé đang phát ra tiếng ngáy khò khò đập ngay vào mắt y, sau đó là cánh mũi phập phồng, tiếp nữa là bờ mi hơi run rẩy cùng đôi mắt nhắm nghiền.
Nỗi thất bại trào lên trong lòng y, cảm giác vừa hoan hỉ vừa thất vọng khi nãy thoắt đã biến mất.
Y Nhân quả nhiên là Y Nhân!
Dục vọng được mùi hương thiếu nữ khi nãy nhen lên đã hoàn toàn tắt ngúm, phản ứng đầu tiên của y là muốn đạp cô ta văng xuống đất.
Y đặt tay lên hông cô, ra sức đẩy ra, toan vùng dậy, nào ngờ, y vừa nhổm lên thì Y Nhân cũng bị kéo lên theo.
Đôi tay đầy vẻ yếu đuối của Y Nhân vẫn quấn chặt lấy y như dây leo, cô ôm cứng y để hấp thụ hết hơi ấm từ lồng ngực, dù đang ngủ cũng kiên quyết không buông.
Y Nhân cứ thế đeo dính lấy người y, hai người lồm cồm nửa quỳ nửa nằm trên giường.
Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn thiếu nữ vẫn thiêm thiếp ngủ, giận đến mức nghiến răng ken két, y bất cần thương hương tiếc ngọc nữa, bèn nằm vật xuống giường rồi vòng tay gỡ phắt tay Y Nhân ra.
Y rất mạnh tay, cô chỉ kịp ú ớ mấy tiếng đã bị gỡ tay ra.
Bị đẩy ra, nhưng Y Nhân vẫn còn chưa tỉnh.
Mấy ngày nay trằn trọc mất ngủ, giờ lại khó khăn lắm mới được chút hơi ấm, muốn cô tỉnh lại đúng là một trong những nhiệm vụ bất khả thi. Nói một trong là bởi vì Cruz còn những nhiệm vụ khác, khụ khụ, gỡ được Y Nhân xuống rồi.
Tóm lại, sau khi gỡ được cô ra, y chỉ muốn bỏ chạy. Y đặt một chân xuống đất, còn đang định đặt nốt chân kia thì chợt rụt chân lại, sững người.
Hạ Lan Tuyết cau có quay lại nhìn, thấy người nào đó đã tự động ôm chặt lấy chân y lúc nào không hay.
Gương mặt ửng hồng đó nép sát vào chân y, quấn chặt lấy chân… nếu không biết, người ta còn tưởng là gấu ôm cây.
Y Nhân là gấu, còn chân y chính là cái cây.
Đúng, chính xác là như vậy, chẳng sai chút nào.
Hạ Lan Tuyết đành xoay mình quay lại giường, rồi vỗ vỗ lên má Y Nhân, trầm giọng nói: “Bất kể cô ngủ thật hay ngủ vờ, mau buông bản vương ra, nếu không…”
Đáp lại, chỉ có một dòng nước dãi nhểu ra từ mép ai đó, dính hết vào ống quần y.