Y Nhân liền cuống quít bưng rương thuốc chạy lại.
Cuối cùng cô cũng trông thấy Bùi Nhược Trần.
Tiếc rằng y đang quay lưng lại phía cô, ngoảnh đầu về hướng khác.
Y Nhân run run rẩy rẩy đặt súc vải trong rương thuốc vào miệng Bùi Nhược Trần, tiện thể nhìn kỹ gương mặt y.
Hai mắt Bùi Nhược Trần khép hờ, bờ môi ưu mỹ tái ngắt, lúc rút tên ra tuy y không kêu thành tiếng nhưng mồ hôi tuôn đẫm trán, ướt sũng gối, hơi thở gấp rút cũng dài và sâu hơn.
Dù đau đớn đến ngất lịm đi nhưng trước sau y chẳng hề chau mày một cái.
Nhớ lại khi nãy ở bên ngoài y còn dùng dằng với Hạ Lan Du, còn phải phân tâm an ủi nàng ta, thật chẳng biết rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Đột nhiên cô sinh lòng căm ghét Hạ Lan Du. Tuy mới gặp một lần, tuy cách xử sự của nàng ta không hợp với cô, nhưng cô không ưa nàng ta.
“Xong rồi.” Ngự y băng bó cho Bùi Nhược Trần xong liền quệt mồ hôi đứng dậy nói: “Mọi người ra ngoài cả đi để Bùi đại nhân nghỉ ngơi cho yên tĩnh. Du công chúa và Bùi thừa tướng còn đang đợi chúng ta bẩm lại tình hình đó.”
Mọi người vâng dạ rồi ai nấy bưng đồ xách đạc lui cả ra.
Còn Y Nhân, vì chẳng ai nhận ra, còn tưởng cô là a hoàn trong phủ nên cũng chẳng ai giục cô ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn mình cô ở lại ngơ ngẩn ngồi bên giường nhìn Bùi Nhược Trần đang nửa tỉnh nửa mê, hô hấp đều đều.
Lòng cô chợt chùng hẳn xuống, trời đã về chiều, bốn bề im ắng, màn đêm thật thâm sâu mà cũng thật yên tĩnh.
Trước nay Y Nhân chưa bao giờ thính tai như lúc này, cô có thể nghe được tiếng lào xào trong vườn hoa ngoài cửa, tiếng trống điểm canh từ xa xa, tiếng thở của Bùi Nhược Trần cùng tiếng đập của trái tim mình.
Hai má cô nóng bừng lên tới nỗi bản thân cũng tưởng mình sắp phát bệnh.
Lòng cô chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng, chỉ muốn thời gian cứ thế này mà trôi đi trường trường cửu cửu, mãi mãi mãi mãi, không ngưng không nghỉ, không dứt không hết…
Y Nhân cứ như vậy mà đăm đăm nhìn gương mặt hoàn mỹ mà xanh xao như tạc bằng bạch ngọc của y.
Trái tim cô càng lúc càng mềm nhũn như sắp tan chảy ra, mềm tới nỗi cô không sao chịu nổi.
Bùi Nhược Trần đang nằm trên giường chợt thở hắt ra, mồ hôi lại toát đầy đầu, có lẽ thuốc đã ngấm nên y còn đau đớn hơn cả khi nãy.
Y Nhân chỉ biết ngồi bên mà lo lắng suông. Cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng lại rụt rè đưa tay ra lần tìm bàn tay y đặt dưới chăn rồi nắm lấy thật chặt.
Bùi Nhược Trần đang mê man chợt thuận thế nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô đang bị thương, y nắm lấy khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, nói không nên lời nhưng chẳng hề có ý rút ra.
Lúc còn ở hiện đại cô có nghe nói âm nhạc có thể giảm đau nên bắt đầu khe khẽ hát lên mấy bài hát thiếu nhi, hành khúc, rồi tình ca.
Em có một con lừa… A… Huyết nhiễm đích phong thái… A… Quân trung lục hoa… A…. Dạ khúc của Chopin… Nếu như biển rộng… Đợi một lần động tâm, đợi một lần sóng tình trào dâng… Đời sau lại cùng anh tương phùng… (*)
Cô cứ hát mãi hát mãi, giọng ca càng lúc càng nhỏ dần rồi tắt lịm.
Chân trời phía đông hửng dần lên, những tia nắng sớm mai đã rón rén chạm vào song cửa.
Ánh nắng long lanh như nước rọi lên mình Y Nhân đang ngủ khò khò, cô gục đầu vào giường, miệng nhểu nước miếng, tay vẫn nắm tay Bùi Nhược Trần, gối đầu lên ngực y, hai chân duỗi dài, y hệt một con tôm ngốc.
Chỉ có điều ánh nắng trong ngần chiếu lên hàng mi dày và rợp của cô làm toát lên vẻ tĩnh tại, khiến người ta không khỏi đoán rằng cô nhất định đang chìm trong giấc mơ yên bình và tươi đẹp.
Đó chính là quang cảnh Bùi Nhược Trần trông thấy đầu tiên khi tỉnh dậy.
(*): Em có một con lừa, Huyết nhiễm đích phong thái, Quân trung lục hoa, Dạ khúc của Chopin đều là tên các bài hát. Chẳng hiểu sao baidu hnay bị chậm rù, mà ta mấy nay bị cảm nặng quá, đầu nặng như chì nên không ngồi lần sờ lâu để lục link down cho bà con đc, mai ta sẽ bổ sung link down và chú thích sau a ~