Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Phượng Cửu tiện tay cầm bên phải của cuốn sổ con, mở ra nhìn xem. Quả nhiên là bức thư của Hoàng Đại Ngưu, đều là do Thập Nhất truyền tới đủ loại tin tức về Y Nhân.

“Thế nào, muốn đi đâu?” Phượng Cửu cười cười, buông sổ con, hỏi: “Trở lại kinh thành, hay là… đi Băng Quốc?” 

Hạ Lan Tuyết vẫn kiểu cười nhợt nhạt như thế, trầm ngâm không chừng.

“Tình thế ở kinh thành cũng thật vi diệu. Sau khi Bùi Nhược Trần cùng Bùi Nhược Lan vùng lên, tình cảnh của Dung Hậu tất nhiên là không tốt, rất khó chịu. Nếu ngươi lựa chọn trở về, có lẽ có khả năng sẽ giúp được nàng.” Phượng Cửu lại nói tiếp: “Nhưng tình hình thực tế bên phía Y Nhân cũng không tốt. Viêm Hàn chọc giận nhiều người như vậy, nhất quyết mang nàng theo bên người. Người của Viêm Quốc sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. E rằng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, đồng tình nói: “Về điểm này, chỉ sợ rằng ngay cả Viêm Hàn cũng đã sơ sót rồi… Y Nhân không thể tiếp tục ở lại đó nữa.”

“Cho nên, ngươi sẽ đi đâu?” Phượng Cửu cười, nhìn Hạ Lan Tuyết đầy vẻ bỡn cợt.

Hạ Lan Tuyết rất thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là đi Băng Quốc. Ta không tính xen vào chuyện của Thiên Triều nữa.”

“Đi Băng Quốc làm gì?” Phượng Cửu lại hỏi.

“Đưa Y Nhân đi, trộm lấy Tinh Vũ Thạch.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Ta đã hứa với ai đó rồi, phải sống thật lâu.”

Anh còn nhớ ngày đó trong con đường ngầm, Y Nhân đột nhiên đã hỏi anh một câu.

“Nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, nếu anh chết đi, Y Nhân phải làm sao đây?

Người hoàn toàn không có tâm cơ như cô, nếu không có ai coi chừng giùm, đoán chừng bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa.

Hạ Lan Tuyết cũng không dám để cô ở lại một mình trên thế gian này.

“Tinh Vũ Thạch rất khó trộm. Nghe nói nó là thạch bảo trấn quốc của Băng Quốc, luôn được đặt trong mật thất của hoàng cung Băng quốc. Phương pháp đơn giản nhất để có được nó chính là đáp ứng Lãnh Diễm, làm vương phụ của Băng quốc… Ngươi hiện tại đã bị Thiên Triều truy nã. Viêm Quốc cũng không có nơi nào dung thân. Không bằng cứ sống yên ở Băng Quốc đi, tiếp tục phát triển.” Phượng Cửu cười khanh khách, làm như mình là thuyết khách không bằng.

Hạ Lan Tuyết làm một diễn cảm hoảng sợ, nói đùa một câu: “Thì ra ngươi muốn đem bán ta đi?”

Phượng Cửu nghiêm trang trả lời: “Mặc dù là bán, giá này cũng coi là hợp lý rồi. Chỉ cần thỏa hiệp một chút thì mỹ nhân, danh lợi và sinh mệnh đều có cả.”

“Đáng tiếc, ta trời sinh không biết nói thỏa hiệp là thế nào.” Hạ Lan Tuyết cười cười.

“Ta biết, cho nên cảm thấy rất khó xử.” Phượng Cửu thản nhiên nói: “Nếu là trước kia, đi trộm Tinh Vũ thạch tất nhiên là một việc khó. Nhưng bây giờ đây, e rằng là quá khó khăn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Lưu Trục Phong.” Lúc Phượng Cửu nhắc đến cái tên này, đáy mắt không khỏi toát ra vẻ kính ý: “Thiếu chủ của Lưu Viên đích thân đến hiện trường. Chỉ cần hắn thiết trí cho mật thất thêm nhiều cơ quan hơn nữa thì cho dù có là thiên quân vạn mã cũng khó mà vào được.”

“Không có cách nào sao?” Hạ Lan Tuyết nghiêm túc hỏi.

Phượng Cửu cũng không vui đùa nữa mà thận trọng trả lời: “Theo lý mà nói, quả thật không có cách gì khác. Nhưng Lưu Trục Phong có một thói quen đặc biệt. Phàm là cơ quan do hắn thiết trí, hắn đều cố ý để lại một chỗ thiết hụt. Nếu là người có trí tuệ thì sẽ có thể thông qua chỗ thiếu hụt đó để phá giải.. Hơn nữa, vì để gia tăng độ thích thú, hắn sẽ viết ra những chỗ thiếu hụt đó rồi mang theo bên người. Trong vòng một tháng, nếu người khác có thể trộm được tờ giấy đó, cho dù có phá cơ quan, Lưu Trục Phong cũng không ngăn cản. Chỉ có điều, nếu qua một tháng mà không có ai tìm được chỗ thiếu hụt đó hoặc trộm lấy tờ giấy kia thì hắn sẽ hủy tờ giấy đó đi và bổ sung chỗ thiếu hụt đó trở nên hoàn mỹ. Kể từ đó thì, hoàn toàn không có biện pháp.”

“Cơ quan trận pháp của Lưu Trục Phong có thật sự thần kỳ như vậy không?” Hạ Lan Tuyết có vẻ không tin.

“Thật.” Phượng Cửu khẳng định. “Lưu Viên xa xôi đó, từ trước đã có rất nhiều quốc gia ngấp nghé nó. Nhưng bất luận là phái đi bao nhiêu quân đội, một vạn, hai vạn, năm vạn, thậm chí là mười vạn, cũng chưa bao giờ chiếm lĩnh được nó. Mọi người đều tựa như trâu đất xuống biển, chẳng còn động tĩnh gì nữa. Mãi đến nhiều năm về sau mới có một số người lục tục trở về. Căn cứ theo cách nói của bọn họ thì nơi đó là một vùng đất đầy mê chướng, hung hiểm dị thường, tìm không thấy đường ra, người chết vô số. Cuối cùng, vẫn phải nhờ vào Lưu Trục Phong mở lòng từ bi, cố ý để lộ ra một sơ hở, thả bọn họ đi.”

Hạ Lan Tuyết nghe xong, hít vào một hơi. Anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: “Nếu nói như thế, hắn chính là một người có thể địch lại thiên quân vạn mã sao? Trên thế giới có một người như vậy, chẳng lẽ không phải là rất nguy hiểm hay sao?”

“Cũng không hẳn. Hoàn cảnh địa lý của Lưu Viên rất đặc thù, cho nên mới có thể bố trí được trận pháp lớn như thế. Nếu rời Lưu Viên đi, uy lực của Lưu Trục Phong sẽ gặp rắc rối lớn.” Phượng Cửu cười giải thích. “Hơn nữa, Lưu Viên luôn luôn không tranh sự đời, căn bản sẽ không tham dự vào phân tranh đời thường. Chỉ cần chúng ta không đánh hắn, hắn cũng sẽ không phạm chúng ta.”

“Vậy ngươi nói xem, nếu Lưu Trục Phong đụng độ với Lục Xuyên, thì trận pháp của Lưu Trục Phong lợi hại hay là kiếm của Lục Xuyên lợi hại?” Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên tò mò, đưa ra một vấn đề kỳ quái.

Phượng Cửu không vội trả lời mà xoay người, châm cho Hạ Lan Tuyết một chung trà mới, cũng rót cho mình một ly đầy. Sau đó, hắn nâng ly trà của mình lên, nhợt nhạt uống một ngụm.

Hạ Lan Tuyết cũng không thúc giục, dứt khoát học hỏi hắn, chậm rãi nhấp trà.

“Bọn họ cũng đã từng gặp nhau một lần.” Cuối cùng, Phượng Cửu cũng mở miệng. “Nhưng lại không biết được ai thắng ai thua.”

“Tình huống lúc đó, rốt cuộc như thế nào?” Hạ Lan Tuyết nhất thời nổi hứng.

Hai nhân vật tuyệt thế phong vân trên đời gặp gỡ, thế nhưng lại không có ai biết đến, không làm cho anh hiếu kỳ sao được?

“Không thể nói.” Phượng Cửu ra vẻ vô cùng thần bí, nói một câu. Sau đó bỏ lại một mình Hạ Lan Tuyết, đứng dậy bỏ đi.

Hạ Lan Tuyết ở phía sau ra vẻ mờ mịt một lúc. Sau đó lại nhìn theo bóng lưng hờ hững phiêu dật của Phượng Cửu mà lắc đầu, mỉm cười.

Phượng Cửu vẫn hệt như lúc ban đầu mới gặp, thật sự rất cổ quái… ẩn chứa rất nhiều tích chuyện mà người đời không hề biết đến.

———- *** ———–

Rốt cuộc Vũ gia cũng không mang Y Nhân đi, ông lựa chọn ở lại.

Hiện tại trên xe ngựa, Y Nhân vẫn thản nhiên gật gật gù gù như trước. Thập Nhất lại cùng Vũ gia bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy thù địch.

Không hiểu vì sao, lần đầu tiên Vũ gia nhìn thấy Thập Nhất đã có một loại thù địch trời sinh. Thập Nhất bưng trà đến cho Y Nhân, ông cũng phải uống trước. Thập Nhất đưa đồ ăn đến, ông cũng phải ăn trước. Nếu Thập Nhất muốn đến gần Y Nhân, Vũ gia lập tức như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, che chắn phía trước người nàng.

Vì thế, Thập Nhất rất tức giận.

Đến buổi tối thứ tư, kinh thành Băng Quốc đã lờ mờ hiện ra ở phía xa xa. Sắc trời dần tối, Viêm Hàn hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, chờ sửa sang lại đại đội xong xuôi mới tiến vào thành.

Bởi vì thân phận của Viêm Hàn nên trong tình hình lúc đó, nghi thức chào đón vào thành đặc biệt rất long trọng. Đến lúc đó, Lãnh Diễm sẽ đích thân ra mặt.

Chờ đến khi toàn quân đã dựng lều xong xuôi, Viêm Hàn cùng Vệ tiên sinh mới vào trong trướng thương lượng chuyện quan trọng. Bọn Y Nhân thì ở lại trong lều của mình dùng cơm.

Khi dùng cơm, Vũ gia vẫn cố ý ngồi ở giữa Y Nhân và Thập Nhất, không cho Thập Nhất đến gần Y Nhân.

Thập Nhất nhịn tức, ăn vài miếng, sau đó gắp một miếng chân gà mà Y Nhân rất thích ăn, đưa cho Y Nhân. Vũ gia vội vàng chìa đũa ra cản lại. Chân gà liền rơi xuống đất.

Thập Nhất nặng nề đập mạnh đũa xuống bàn, xoa bụng, căm tức nhìn Vũ gia quát hỏi: “Ngươi đó, cái lão già không biết chui ở đâu ra này, làm gì mà cứ nhằm vào ta thế hả?”

“Vì sao lại không thể nhằm vào ngươi? Ngươi rất có khả năng sẽ phản bội phu nhân! Rất giống Bùi Lâm Phổ năm đó!” Vũ gia cũng mở to hai mắt, chòm râu bạc cong lên, đương nhiên mà nói.

Thập Nhất ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó xoay mạnh người lại, bỏ chạy.

“Ây da, Thập Nhất à…” Y Nhân yếu ớt gọi lại. Nhưng lời cô còn chưa kịp vang lên, Thập Nhất đã biến mất ra ngoài lều trại rồi.

Y Nhân nghiêng đầu nhìn Vũ gia, cũng không nói tiếp gì, chỉ tiếp tục mải miết ăn cơm.

Vũ gia với theo bóng lưng nặng nề của Thập Nhất mà ‘Hừ’ một tiếng, quay đầu lại đem cái mông gà nhét vào miệng mình.

Ngoài lều trại.

Ngự Lâm Quân do Viêm Hàn điều tới đang canh giữ mỗi góc ngách nơi đóng quân.

Lúc Thập Nhất chạy ra, quân canh giữ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhận ra nàng là tỳ nữ của Y Nhân nên cũng bỏ mặc.

Thập Nhất hình như đang rất tức giận, chạy một hơi ra rất xa.

Xa đến nỗi đến khi nàng quay đầu lại nhìn, vùng đất đóng quân kia chìm trong sương mù hoàng hôn, chỉ còn lại một chấm đen nho nhỏ.

“Thập Nhất.” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhẹ nhàng.

Thập Nhất lộ vẻ vui mừng, bỗng nhiên xoay người. Hoàng Đại Ngưu đang từ đáy dốc bước lên, đứng lại trước mặt Thập Nhất.

Thập Nhất không chút nghĩ ngợi chạy nhào đến, bá lấy cổ Hoàng Đại ngưu, vừa hôn vừa cắn. Bộ dáng phi thường thân thiết.

Hoàng Đại Ngưu cũng không ngại phiền, ôm lại nàng. Chờ đến khi cảm xúc của nàng bình ổn trở lại, Hoàng Đại Ngưu mới đặt tay lên vai nàng, đẩy ra chừng một bước chân, nhìn nàng hỏi: “Chuyện dò hỏi thế nào rồi?”

“Không nghe thấy bọn hắn nói chuyện đến Chí tôn đồ.” Thập Nhất lắc đầu đáp.

Sắc mặt Hoàng Đại Ngưu hơi trầm xuống nhưng vẻ tươi cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt, cũng không có lấy một tia chỉ trích. Khuôn mặt dày rộng lộ vẻ thân thiết: “Không sao, từ từ dò hỏi. Nàng ở đâu, thời gian qua thế nào? Có ai khi dễ nàng không?”

“Không có.” Thập Nhất trấn an nói: “Viêm Hàn rất tốt với tiểu thư. Tất cả mọi người đều rất nịnh bợ thiếp. Thiếp sống ở Viêm Cung rất tốt.”

“Vậy Y Nhân đối với Viêm Hàn thế nào?” Hoàng Đại Ngưu tò mò hỏi.

“Tiểu thư…” Thập Nhất nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tiểu thư có vẻ mơ mơ màng màng. Nhưng thoạt nhìn, nàng cũng rất có hảo cảm với hắn.”

“Thật không, vậy thì phải sớm thành toàn cho bọn họ mới được.” Hoàng Đại Ngưu ra vẻ đồng tình, nói: “Tiểu thư nhà nàng mơ hồ như vậy, nàng giúp cô ấy đi.”

Thập Nhất có điểm chần chờ, nhìn Hoàng Đại Ngưu, hồ nghi hỏi: “Đại Ngưu, chàng nói cho thiếp biết đi. Vì sao chàng lại thích vun vén cho chuyện tình của tiểu thư và Viêm Hàn như vậy? Có phải vì chàng rất chán ghét Tiêu Dao Vương không, hay là…”

“Nàng thích tiểu thư, ta đương nhiên cũng muốn suy nghĩ giùm cho cô ấy. Tiêu Dao Vương chỉ thích đùa bỡn nữ nhân mà thôi. Ta lo lắng tiểu thư nhà nàng sẽ bị hại. Cô ta theo Viêm Hàn, không phải rất tốt đó sao?” Hoàng Đại Ngưu vội vàng giải thích. Giọng nói khẩn trương, Thập Nhất nghe được cảm động không thôi.

“Thiếp cũng biết, Viêm Hàn rất tốt.” Thập Nhất vừa gật đầu, lại như nhớ đến chuyện gì, vểnh môi lên nói: “Nhưng cái người vừa đến bên cạnh tiểu thư thì đúng là đáng ghét quá, tên là Vũ gia. Lão cứ nói rằng thiếp sẽ hại tiểu thư.”

“Nàng sẽ hại tiểu thư sao?” Hoàng Đại Ngưu còn hỏi lại.

“Đương nhiên là không rồi!” Thập Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời, “Tiểu thư tuy là có ngốc một chút thật, lười biếng lại xấu xí, vô tâm vô phế thật, nhưng đối xử với mọi người rất chân thành, chưa bào giờ khi dễ một ai, cũng không lừa gạt không hại người. Nàng đối với thiếp như vậy, sao thiếp có thể hại nàng được!”

Hoàng Đại Ngưu cười khanh khách, gật đầu cho là phải. Nhưng khi cúi đầu xuống, trong ánh mắt lại xẹt qua một màn tối.

Khi ngẩng đầu lên, màn tối kia lại biến mất không thấy. Hắn tiện tay đưa cho nàng một gói thuốc, tùy ý nói: “Nàng đưa cái này cho tiểu thư uống. Đây là tàn hương trong miếu Nguyệt Lão. Tiểu thư nhà nàng mà uống nó vào rồi thì lập tức sẽ thông suốt ngay… Chỉ có điều, chờ sau khi Y Nhân uống nó rồi, nàng phải mời Viêm Hàn qua đó. Nghe nói, phàm là người nào đã uống loại thuốc này vào rồi, sẽ lập tức yêu thích người đàn ông nhìn thấy đầu tiên.”

Thập Nhất ngạc nhiên hỏi: “Thuốc này thần kỳ thế sao?”

“Đúng vậy, hay là, khi nào đó nàng cũng thử một lần đi?” Hoàng Đại Ngưu bỡn cợt cười cười, đưa tay nhéo nhéo hai má Thập Nhất.

Thập Nhất nhất thời thẹn thùng, dựa sát vào lòng Hoàng Đại Ngưu, bàn tay nhẹ nhàng dừng lại trên lồng ngực hắn, “Chàng không sợ người thiếp nhìn thấy đầu tiên là nam nhân khác hay sao.”

“Nàng nhất định sẽ nhìn thấy ta.” Hoàng Đại Ngưu ôm chầm lấy nàng, môi cong lên, trong giọng nói đầy ý cười. Nhưng ý cười kia, vẫn chưa hiện lên đáy mắt.

———- *** ———-

Lúc Thập Nhất trở về, Y Nhân đã đứng đợi sẵn ở cửa, nhìn ngó xung quanh từ lâu rồi.

Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng Thập Nhất từ phía xa xa đi tới, Y Nhân mới yên lòng, chậm chạp trở vào trong lều.

Khi Thập Nhất vào trong lều, Y Nhân đã tính đi ngủ. Cô đang định leo lên giường nằm thì nghe được tiếng động. Y Nhân quay đầu lại cười ngọt ngào với Thập Nhất, thản nhiên nói: “Ngươi đã trở lại.”

Thập Nhất cảm thấy ấm áp trong lòng. Trước kia cứ có cảm giác, Y Nhân cười như vậy thật ngu ngốc, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy thích cô cứ cười ngu ngốc như thế.

“Buồn ngủ rồi à?” Thập Nhất đi đến, hỏi.

“Ừm.” Y Nhân gật đầu.

Thập Nhất nhìn trái nhìn phải, lại hỏi: “Sao không trông thấy Vũ gia?”

“Hình như ông ấy đi ra ngoài rồi.” Y Nhân cúi đầu suy nghĩ, “Nói cái gì trông thấy một người kỳ quái nên đuổi theo.”

Trong lòng Thập Nhất giật thon thót, có chút chột dạ cúi đầu, cọ đến bên cạnh bàn.

Đến bên cạnh bàn nhìn một chút, Thập Nhất rất cảm động. Hóa ra Y Nhân không cho người dọn thức ăn trên bàn mà còn để lại hai chiếc bánh và hai đĩa đồ ăn. Bên cạnh là một bình trà thơm.

Thập Nhất cảm kích nhìn về phía Y Nhân. Y Nhân vẫn thản nhiên, cởi bỏ giày rồi leo lên giường.

Thập Nhất nhớ đến lời nói của Hoàng Đại Ngưu, lại xuyên qua lớp màn che phất phơ thoáng nhìn thấy lều trướng của Viêm hàn.

Nàng lấy gói thuốc trong người ra, bỏ nó vào bình trà. Sau đó cầm lấy bình trà, chậm rãi lắc lắc, phe phẩy.

Đây là vì muốn tốt cho tiểu thư. Thập Nhất nghĩ.

Nàng bưng ấm trà, thong thả đi từ từ đến trước mặt Y Nhân. Y Nhân đã nằm xuống rồi, nhìn thấy Thập Nhất đi đến, lại chống nửa người dậy, hỏi: “Sao vậy?”

“Tiểu thư, uống một ly đã rồi ngủ.” Thập Nhất tha thiết lại gần, châm một ly trà cho cô.

Y Nhân cũng không chối từ, tiếp nhận rồi nhợt nhạt uống một ngụm. Sau đó cúi người nằm xuống, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

“Ngủ ngon.” Thập Nhất xếp mép chăn lại cho cô, sau đó đi ra ngoài.

Nàng đi thẳng ra ngoài lều. Ngoài cửa lều của Viêm Hàn, thủ vệ nhìn thấy nàng cũng không đuổi đi mà chỉ đưa tay ra ngăn nàng lại, khách khí hỏi xem nàng có chuyện gì.

Bởi vì địa vị đặc thù của Y Nhân nên địa vị của Thập Nhất ở đây cũng không phải là thấp.

“Tiểu thư nhà ta có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ.” Thập Nhất gấp gáp nói.

Thủ vệ đem nguyên văn thông báo lại cho Viêm Hàn.

Chẳng bao lâu sau, Viêm Hàn liền đi ra. Trông thấy Thập Nhất, hắn có vẻ lo lắng, hỏi: “Chuyện gì?”

Đây cũng là lần đầu tiên Y Nhân chủ động tìm hắn. Viêm Hàn thụ sủng nhược kinh, không khỏi có chút lo lắng.

“Bệ hạ cứ đến gặp tiểu thư sẽ biết.” Thập Nhất khom người nói.

Viêm Hàn cũng không nói thêm gì nữa, sải bước đi về phía lều trại của Y Nhân.

Thập Nhất đứng ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng Viêm Hàn biến mất vào trong lều, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Viêm Hàn đi vào.

Trong lều trại, bếp lò ấm áp bập bùng. Y Nhân đang trùm kín người trong tấm mền. Mền kéo rất cao, che nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ ra mái tóc đen, xõa ra ngoài.

Lúc Viêm Hàn đến, Y Nhân đang ngủ rất say.

Hắn buồn cười nghĩ: Cũng không chịu bỏ công ra chờ một lát, mới đó mà đã ngủ rồi sao?

Hắn cũng không lay cô dậy, chỉ kéo tấm mền xuống một chút. Vì bị che mặt nên Y Nhân hít thở có vẻ rất nặng nề.

Nào ngờ, mền vừa bị kéo xuống, Viêm Hàn liền ngây ngẩn cả người. Mặt Y Nhân ửng hồng một cách lạ thường. Hồng đến mức gần như bật máu.

Hơi thở của cô cũng chẳng phải vì bị che mặt mà nặng nề, mà gần như dồn dập, giống như không thở nổi nữa.

Viêm Hàn vội vàng vươn tay khám trán của cô. Quả nhiên, trán nóng như có lửa đốt, rất dọa người.

“Y Nhân!” Hắn không dám phớt lờ nữa, vội vàng đẩy lay Y Nhân dậy.

Y Nhân mơ mơ màng màng ‘Ửm’ một tiếng, sau đó chớp chớp lông mi, mơ màng mở mắt ra.

Nhìn thấy hắn, Y Nhân lầu bầu một câu: “Nóng quá, thật là khó chịu…” Sau đó cô đưa tay kéo mền chui ra, túm lấy cổ áo của mình, dùng sức lôi kéo.

“Không được lộn xộn.” Viêm Hàn vội vàng bắt lấy bàn tay không chịu an phận kia của cô, lo lắng nói: “Nhất định là bị cảm rồi, ta đi gọi đại phu đến.”

“Không phải, thật sự rất nóng mà.” Y Nhân gần như muốn khóc, liều mạng tránh khỏi sự giam cầm của Viêm Hàn, một lần nữa kéo giật quần áo của mình.

Lúc cô làm điều này, thần trí gần như không rõ lắm, ánh mắt như bị sương mù che kín.

Đôi mắt trong trẻo như hổ phách kia giống như bị bịt kín bởi một lớp cát nhũ sắc. Thần sắc đỏ thẫm. Đôi gò bồng đảo nhấp nhô, trắng nõn như mỡ đông, có chút cảm giác da thịt. Viêm Hàn trông thấy mà trái tim nhảy dựng lên, vội vàng trấn định tinh thần, một lần nữa túm lấy tay cô, an ủi nói: “Toát mồ hôi được thì tốt rồi. Ta đã sai người đi sắc thuốc rồi.”

Hai tay Y Nhân bị khống chế, chân lại rút lên, cuộn tròn giống như con tôm khô. Thân mình cọ cọ, cọ đến người Viêm Hàn rồi gắt gao rúc vào người hắn. Trong miệng rì rầm, gần như nước mắt ròng ròng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK