“Sao?” Y Nhân quay lại ôm eo y, mơ mơ màng màng hỏi.
“Muốn đánh nàng.” Hạ Lan Tuyết phá lên cười: “Ngay từ đầu nàng đã khiến người ta mất bình tĩnh rồi.”
Y Nhân ngượng ngùng quẹt quẹt mũi nói: “Biết sao được, kiệu hoa lắc la lắc lư như vậy không ngủ thật là có lỗi với bốn kiệu phu đó.” Hơn nữa trong mộng còn mơ thấy kem Haagen Dasz nữa.
Hạ Lan Tuyết cười cười nựng nịu cô, không nói thêm nữa.
Có điều hôm đại hôn đó, quả thật… muốn đánh nàng.
…
Hạ Lan Tuyết cố kiềm chế lắm mới không phát tác tại đương trường.
Y không muốn tự hủy hình tượng của mình.
Nhưng cô gái trước mặt gương mặt bầu bĩnh gục xuống ngáy khò khò, hàng mi khẽ lay động, kinh khủng hơn là dáng vẻ lúc ngủ của cô nàng cực kỳ bất nhã, nước dãi nhỏ ròng ròng xuống áo tân nương.
Hạ Lan Tuyết rùng mình: lẽ nào đây là đại mỹ nữ khuynh thành trong truyền thuyết?
Người trong kinh thành có vấn đề sao? Mắt thẩm mỹ chỉ đến thế thôi à?
Nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng trước cảnh mọi người đều kinh ngạc đến im phăng phắc, y đành vỗ nhẹ vai Y Nhân, khách sáo: “Y tiểu thư, đến nơi rồi.”
Lúc này Y Nhân mới bừng tỉnh, còn đang mơ màng món kem ngũ sắc Haagen Dasz chưa kịp định thần lại, đã bị một bóng người đẹp trai lồng lộng đập vào mắt.
Phải nói là gương mặt đẹp trai lồng lộng.
Cô ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là Hạ Lan Tuyết?”
Hạ Lan Tuyết nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa.
Y Nhân mở cờ trong bụng.
Ban đầu cho rằng chỉ tìm đại một chỗ dựa nào ngờ chỗ dựa còn rất đẹp trai, xem như là được khuyến mãi rồi.
“Thật ngại quá.” Cô vội đưa tay chùi nước dãi rồi sửa sang lại y phục, nghiêm mặt nói: “Ta đã chuẩn bị xong, có thể bái đường rồi.”
Ngữ khí như đùa bỡn đó khiến Hạ Lan Tuyết lại sững ra.
Rồi sau đó là nổi giận.
Y gia chẳng qua chỉ là thương nhân, mà rõ ràng nữ tử trong kiệu hoa không phải là Y gia tiểu thư khuynh quốc khuynh thành như đồn đại, hơn nữa, cô ta lại dám bỡn cợt với vương gia y như vậy.
Hạ Lan Tuyết rất khó chịu.
“Cô thật sự là Y Lâm Y tiểu thư à?” Hạ Lan Tuyết cố nén giận, khẽ hỏi.
Khi hỏi, cặp mắt phượng hờ hững mê người đó chợt lóe lên sắc lạnh.
Vẻ lạnh lùng đó chỉ một mình Y Nhân trông thấy.
Cô bất giác ớn lạnh, ấn tượng bị giai đẹp mê hoặc ngay lần đầu gặp mặt đã biến mất.
Nam nhân này quá nguy hiểm, lòng cô thầm cảnh giác.
“Ta là Y gia tiểu thư nhưng không phải Y Lâm. Ta là Y Nhân, muội muội của Y Lâm.” Cô lấy lại bình tĩnh, cao giọng đáp.
Tình huống này Y Nhân không phải không lường đến, từ khi biết mình thay tỷ tỷ xuất giá, cô đã hiểu sẽ phải vượt qua ải này.
Nên dưới ánh nhìn chăm chú mà lạnh lùng của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân vẫn giữ được bình tĩnh.
Vả lại, đây mới là điều cô mong mỏi.
Tốt nhất là tên vương gia này vì thế mà không đoái hoài đến cô, tống cô vào lãnh cung, để mặc cô tha hồ ăn ngủ, thật là sung sướng.
“Y Nhân?” Hạ Lan Tuyết cau mày nghĩ ngợi, hình như trong trí nhớ không có cái tên này.
Lẽ nào một thương gia hèn mọn lại dám lừa gạt cả hoàng thân sao?
Y Nhân cũng chẳng giục giã, ung dung đợi y phản ứng.
Tên thị vệ nhanh nhẹn thông minh đứng sau Hạ Lan Tuyết sớm đã lủi đi tra xét hộ tịch.