Hạ Lan Du ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh tượng bên trong. Trong lúc nhất thời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Bùi Nhược Trần vô cùng quan tâm đến Y Nhân, điều này thì Hạ Lan Du biết. Lúc trước, Y Nhân cướp rể kinh hãi thế tục, mọi người cũng đều biết.
Nhưng nàng chưa bao giờ thật sự cảm thấy lo lắng rằng Bùi Nhược Trần sẽ làm chuyện gì có lỗi với nàng. Hắn vẫn ghi nhớ phép tắc.
Cho nên, cảnh trước mắt đã vượt khỏi phạm vi dự đoán của nàng.
Đương nhiên, Viêm Hàn cũng không chờ đợi đáp án của nàng.
Câu hỏi còn chưa dứt âm thanh, hắn đã lập tức đi vào.
Lập tức, nhìn không chớp mắt, đi đến bên cạnh Y Nhân, sau đó vươn tay nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi lòng Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần không hiểu ra sao. Trông thấy người này đột nhiên xuất hiện, theo phản xả liền sinh ra địch ý. Nhưng hắn còn chưa kịp có hành động gì thì đã nghe được giọng nói của Hạ Lan Du.
Hạ Lan Du đứng ở cửa, mặt mày hớn hở, lớn tiếng gọi: “Phò mã!”
Cùng lúc đó, Y Nhân lảo đảo một chút rồi ngã vào lòng Viêm Hàn. Ót của cô đụng vào lồng ngực hắn, nhân thể, cô ngẩng đầu lên. Tầm nhìn từ dưới lướt lên, đầu tiên là nhìn thấy cái cằm dựng thẳng nghiêm nghị của Viêm Hàn, sau đó nhìn thấy đôi môi hắn, mũi hắn, cuối cùng là ánh mắt của hắn.
“Viêm Hàn, sao lại là ngươi!” Y Nhân thật sự vô cùng vui vẻ. Dù sao, ấn tượng của cô đối với vị hoàng đế Viêm Quốc này, cũng rất phi thường.
Tuy rằng gặp nhau không lâu.
Viêm Hàn mới vừa rồi còn hậm hực một cách khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Y Nhiên thì tất cả đều tiêu tán mất hết. Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta đến đưa nàng đi. Nàng quên ước định của chúng ta rồi sao?”
“Không quên mà,” Y Nhân vội vàng lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng là, ta không nghĩ rằng ngươi sẽ tìm đến ta thật.”
Viêm Hàn nói sẽ đưa cô về, Y Nhân không phải là không tin vào điều đó. Nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện hắn sẽ lo lắng đến mức phải đi tìm cô – Cô tự biết, bản thân mình chỉ là một sự tồn tại râu ria mà thôi.
“Ta nói chuyện, luôn luôn giữ lời.” Viêm Hàn nhợt nhạt cười, bàn tay đặt trên vai Y Nhân trước sau vẫn chưa chịu buông ra.
Y Nhân cũng không lấy gì làm lạ, rất an tâm mà dựa vào hắn. Đại khái là, giữa người với người luôn có một loại trực giác: ai đáng giá để ngươi dựa vào, chỉ cần dụng tâm liền có thể biết được.
Bên kia, Bùi Nhược Trần có vẻ như đang sứt đầu mẻ trán. Hạn Lan Du đang tức giận khóc lóc quở trách sai lầm của hắn: “Bùi Nhược Trần, trước đây chàng vẫn luôn mượn cớ bận rộn công việc mà hờ hững với thiếp. Lần này còn chủ động xin được đi theo Thừa tướng đến nơi này giết giặc. Hóa ra, vẫn là vì tiểu nha đầu này thôi, có đúng hay không?… Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt đâu cơ chứ, có cái gì so được với thiếp. Chàng chưa từng ôm thiếp như vậy mà…” Hạ Lan Du giống như đã bị vũ nhục rất lớn vậy, câu kế tiếp, dù thế nào cũng không thể nói ra được nữa.
Bùi Nhược Trần vẫn không nói gì, im lặng mà nghe Hạ Lan Du oán hận, lại hơi có vẻ phân tâm, nhìn nhìn Viêm Hàn bên cạnh – Vóc người cao to lực lưỡng, khí thế như nước sâu rừng thẳm, tuấn lãng bức người.
Hắn chính là người đã phóng pháo sáng, chính là ‘Hắn’ mà Y Nhân đã nói đến.
Tân quân của Viêm Quốc.
Sau khoảnh khắc mất mát, Bùi Nhược Trần lại cảm thấy an ổn: Giờ phút này, Viêm Hàn đang nhàn nhàn phủ mình lên người Y Nhân, vẻ mặt hờ hững và quyết đoán, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Còn hơn cả Hạ Lan Tuyết, Bùi Nhược Trần tin tưởng vào vị quân vương vừa mới gặp mặt này.
“Du.” Chờ Hạ Lan Du nguôi giận, Bùi Nhược Trần thản nhiên ngắt lời nàng, ngắn gọn mà gọi một câu, kiên quyết, thản nhiên, “Từ nay về sau, trong lòng, trong mắt của ta, chỉ có một mình nàng thôi.”
Lúc hắn nói ra những lời này, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Y Nhân. Đôi mắt trong sáng, thần sắc cũng rõ ràng.
Y Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười.
Hạ Lan Du vốn đang oán trách không nguôi, chợt nghe lời này, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, giật mình mà đứng yên tại chỗ.
“Nàng đã là thê tử của ta. Bùi Nhược Trần ta, đời này kiếp này, chỉ có một thê tử mà thôi.” Bùi Nhược Trần mỉm cười với Y Nhân đang đứng đối diện, sau đó chuyển tầm mắt rời khỏi Y Nhân, chậm rãi phóng đến trên người Hạ Lan Du, “Nàng có thể vượt ngàn dặm mà đến tìm ta, ta tất nhiên cũng sẽ không phụ bạc nàng.”
Bất kể như thế nào, Hạ Lan Du đã rời bỏ cuộc sống cao quý sung sướng nơi kinh thành để chạy đến Tuy Xa tìm hắn – Cho dù đó là xuất phát từ lo lắng, thì cuối cùng vẫn là một phần tình ý.
Hơn nữa, hắn đã cưới nàng rồi.
Trước sau, Bùi Nhược Trần cũng không tính toán lợi dụng quyền thế của Hạ Lan Du. Hắn cưới nàng, là cam tâm tình nguyện, là hắn đã tự mình gánh vác lấy trách nhiệm. Nếu đã lựa chọn, thì vẫn muốn phụ trách đến cùng.
Y Nhân chỉ là một phần phụ, một hiểu lầm đã làm cho hắn thất thường mà thôi.
Có lẽ, thật lâu thật lâu sau này, cái phần phụ này vẫn sẽ như trước, là phần phụ duy nhất làm cho trái tim hắn rung lên thình thịch – dĩ nhiên đã trôi qua.
Hạ Lan Du cũng là lần đầu tiên nghe được những lời tâm tình thế này từ miệng Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần luôn là người trong trẻo nhưng lại biết kiềm chế đến mức lạnh lùng. Cho dù vào khoảnh khắc ôn nhu nhất, nàng vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách đối với hắn.
Nàng sửng sốt một hồi, cho dù trong lòng đang khuấy động nhưng ngoài miệng vẫn giận dữ nói: “Còn nói những lời vô nghĩa đó làm gì nữa!”
Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn qua Viêm Hàn – Lúc này, trong mắt Viêm Hàn chỉ có Y Nhân. Vẻ mặt ôn nhu của hắn lại làm cho Hạ Lan Du cảm thấy khốn đốn. Cho dù có lời hứa hẹn của Bùi Nhược Trần, cũng không thể tiêu trừ hoàn toàn được sự khốn đốn này.
Vũ gia thì sao? Từ lúc mọi chuyện diễn ra, Vũ gia đã không còn có tiếng động. Y Nhân xoay người, phát hiện ông đã kiệt lực hôn mê. Móng tay trên mười ngón tay đều đã bong tróc, lộ ra máu thịt thê thảm.
Hạ Lan Du và Bùi Nhược Trần cũng thuận thế nhìn qua. Viêm Hàn lại lạnh giọng nói: “Tất cả mọi người không nên nhìn xuống dưới, càng không thể xem bức điêu khắc ngầm kia.”
Mười người đi theo Viêm Hàn đến đây cũng đã tiến vào, nghe vậy, toàn bộ đều khoanh tay đứng qua một bên, đương nhiên là nhìn không chớp mắt. Hạ Lan Du cố tình không nghe. Tầm mắt nàng đã trú đóng trong hình ảnh của nữ tử kia, không tự giác mà nói: “Đẹp quá!”
Lời nàng còn chưa dứt, diễn cảm trên mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái. Giống như vui sướng, giống như bi thương, lại tựa như đang phẫn uất. Phức tạp đến cực điểm.
Bùi Nhược Trần vội vàng đưa tay che lấy ánh mắt của Hạ Lan Du, một mặt quay qua hỏi Viêm Hàn: “Làm sao ngươi biết trong bức điêu khắc kia có điều cổ quái?”
“Tất nhiên là ta biết, nhưng không cần phải nói với ngươi.” Viêm Hàn không khách khí, từ chối thẳng thừng câu hỏi của Bùi Nhược Trần. Sau đó, hắn nắm lấy Y Nhân mà nói: “Nàng cứ ra ngoài chờ ta một lát. Ta muốn vào trong mộ lấy một vài thứ.”
“Lấy món đồ chí tôn sao?” Không đợi Y Nhân trả lời, Bùi Nhược Trần đã nói: “Ngươi đến đây cũng là vì món đồ chí tôn của Tức phu nhân đúng không? Sở dĩ ngươi hiểu rõ cơ quan trong này, cũng là bởi vì phụ vương của ngươi, Viêm Tử Hạo đã từng đến nơi này, nhưng không có cách nào lấy được, đúng không?”
“Trước đây ta từng nghe nói tiểu Bùi công tử là một người trầm tĩnh lạnh lùng. Bây giờ gặp mặt, không ngờ lại nói nhiều như vậy.” Viêm Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: “Hiện tại ngươi đã là tù nhân của ta, có tư cách gì mà tự tiện nói xen vào?”
Bùi Nhược Trần cũng không giận, hạ mi mắt không nói. Hắn tựa hồ cũng không chấp nhất đáp án thế nào.
Bên kia, Y Nhân đã rời khỏi Viêm Hàn lui ra ngoài, đi đến bên cạnh Vũ gia rồi ngồi chồm hổm xuống. Vũ gia đã hôn mê, râu tóc xám trắng làm cho khuôn mặt ông trở nên già nua.
Y Nhân phủ người xuống, nâng đầu Vũ gia đặt lên đùi mình, cứ như vậy giúp ông tránh khỏi sàn nhà rét lạnh như băng.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Viêm Hàn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đưa ông ấy đi theo, có được không?”
Viêm Hàn không cần suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời: “Được,” sau đó phất tay. Trong đám mười tên hộ vệ kia, lập tức có hai gã bước ra, đi đến trước mặt Y Nhân. Hai người, một trái một phải dùi dắt Vũ gia, đỡ ông đi ra ngoài mộ.
“Y Nhân, nàng cũng ra ngoài đi. Trong này cơ quan trùng điệp, rất nguy hiểm.” Chờ cho Vũ gia ổn định thỏa đáng xong, Viêm Hàn lại nghiêng thân qua, vô cùng mềm mỏng lặp lại đề nghị vừa rồi với Y Nhân.
Thần thái giọng điệu như vậy, tự nhiên tựa như bọn họ đang tâm tình trong hoa viên thanh vắng, còn Viêm Hàn thì đang nói: “Thời tiết hơi lạnh rồi, nàng vào phòng đi” vậy.
Lúc này đây, Y Nhân cũng không nói chuyện mà gần như quật cường nhìn lại hắn, nhỏ giọng mà kiên quyết nói: “Ta muốn cùng vào trong đó.”
Muốn vào xem, người phụ nữ cũng xuyên không giống như cô, rốt cuộc biến thành bộ dáng thế nào rồi?
Một nắm đất vàng, hay chỉ còn là tro bụi?
Hay là, trở lại giấc mộng cũ, đến từ thời không, lúc đi cũng trống trơn.
“Cùng đi vào cũng được. Nhưng mà, nàng không thể rời xa ta mười bước.” Viêm Hàn giống như chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cự tuyệt Y Nhân. Mặc dù nguy hiểm, chỉ cần cô nói ra, hắn sẽ lập tức nhận lời – Cũng bởi vì, rất đương nhiên, hắn sẽ không để cô rơi vào cảnh nguy hiểm.
Y Nhân mừng quýnh gật đầu, chớp mắt mấy cái, rất ngoan ngoãn nhìn hắn.
Viêm Hàn bật cười. Đường nét thân thể cường tráng vốn kiên nghị, trong khoảnh khắc lại trở nên thật dịu dàng.
Hắn giơ tay lên, âu yếm xoa xoa đỉnh đầu Y Nhân.
Theo bản năng, Y Nhân rụt cổ lại, lông mi run rẩy thật đáng yêu.
Hạ Lan Du chăm chú theo dõi tất cả. Lúc dư quang của nàng bắt gặp ý cười trong ánh mắt của Viêm Hàn, không thể ức chế được nỗi ghen tị đang nhen nhóm.
Từ khi nàng bị Viêm Hàn bắt cóc cho đến bây giờ, hôm nay chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Viêm Hàn mỉm cười.
Khuôn mặt tựa như bức điêu khắc bằng băng ngọc nhưng một khi cười rộ lên, lại tựa như tuyết tan đầu mùa, nổ tung núi băng. Đẹp càng thêm đẹp, khiến nàng mê mẩn tâm thần.
Chỉ có điều, đôi mắt tràn ý cười kia, từ khi mới bắt đầu nhìn thấy Y Nhân thì cũng chỉ có một bóng hình của Y Nhân tồn tại mà thôi.
Tựa như – -
Tựa như mỗi đêm khuya, nàng cẩn thận khẽ khàng bước đến bên ngoài thư phòng của Bùi Nhược Trần nhìn vào bên trong. Qua ngọn đèn, nàng nhìn thấy đáy mắt trầm tĩnh của Bùi Nhược Trần khi hắn quan sát bức họa Liễu Sắc. Sự trầm tĩnh của loại tình cảm yêu ai yêu cả đường đi lối về – Đó không phải là hắn đang nhìn bức họa, rõ ràng là đang xuyên thấu qua bức họa đó để liên tưởng đến khuôn mặt chuyên chú của nàng họa sĩ, đôi khi còn ngẫu nhiên nhăn nhăn cái mũi.
Nhưng, Y Nhân cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì cho cam.
Nếu cô ta có dung mạo xinh đẹp mười phân vẹn mười như bức điêu khắc dưới nền đất kia, Hạ Lan Du cũng chẳng có gì để nói. Nhưng không phải như thế, Y Nhân không có một điểm nào đáng để khen ngợi: Ánh mắt quá to, cái miệng quá nhỏ, khuôn mặt lại quá tròn, làn da quá trắng. Thân phận cũng không cao quý, chỉ là một kẻ nổi tiếng ngốc nghếch của Y gia mà thôi – Rốt cuộc có được sức quyến rũ đến đâu, hấp dẫn Nhược Trần, hấp dẫn Hạ Lan Tuyết, mà hiện giờ, ngay cả Viêm Hàn cũng muốn sủng ái nàng?
Hạ Lan Du rất không cam tâm.
Sự không cam lòng đó, tựa như mầm mống đầu xuân, lại do nàng chăm chú nhìn bức điêu khắc quỷ dị và mị hoặc kia mà chậm rãi mọc rễ, nảy mầm, im hơi lặng tiếng mà sinh trưởng.
“Tất cả huyệt đạo của ta đã bị khống chế, không cần ngươi phải phái người áp giải ta đâu.” Thấy Viêm Hàn cố ý phái hai người đến chỉ để canh giữ mình, Bùi Nhược Trần thản nhiên từ chối. Hắn nói: “Hơn nữa, ta cũng rất tò mò về mộ của phu nhân, nhất định sẽ ở giữa quan sát, không ra vẻ gì.”
Viêm Hàn nhìn hắn một cái, lập tức phất tay nói: “Phái hai người canh cửa, hai người đứng trong đại sảnh, những người còn lại cùng theo ta tiến vào – Chú ý, ngàn vạn lần không được nhìn người đàn bà dưới kia.”
Mười tên thị vệ nghe lệnh, lập tức phân ra bốn người ở lại canh giữ, sáu người còn lại cùng Bùi Nhược Trần, Hạ Lan Du lập tức đi theo Viêm Hàn đi vào bên trong.
Nơi sâu trong của thế giới băng tuyết này, loáng thoáng có một đường hầm màu trắng. Lúc trước, ba người Y Nhân bị tâm ma mê hoặc nên không nhìn thấy. Hiện giờ, theo sau bước chân Viêm Hàn, tầm mắt cũng dần dần rõ ràng hơn hẳn.
Đường lát gạch màu trắng trải dài. Vách tường và sàn nhà rất trơn bóng, giống như được thợ đá tinh xảo nhất tỉ mỉ làm thành – Nhưng chất liệu lại bằng gỗ, chứ không phải là gạch đá. Chúng rất bóng loáng, lại lạnh lẽo như băng. Thật giống một núi băng được niêm phong cất vào trong kho đến ngàn năm hàn băng. Trong này, ánh sáng cũng rất đủ đầy. Ánh quang màu trắng trong sáng, dường như từ phía sau vách tường xuyên thấu qua, vô cùng đẹp đẽ, vô cùng chân thật.
Cũng không biết đã đi được bao lâu. Ở phía trước, đột nhiên Y Nhân bị trượt chân, thiếu chút nữa thì té ngã. Cũng may là Viêm Hàn đã đỡ được cô kịp lúc.
Y Nhân quay đầu lại, mỉm cười cảm kích. Sau đó, vẻ tươi cười của cô liền ngưng kết trên khuôn mặt, ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu hắn.
Viêm Hàn phát giác được sự khác thường, ánh mắt cũng chuyển lại nhìn trên người. Ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến, thất thanh hét lên: “Cẩn thận!” Rồi nhanh chóng đẩy Y Nhân ra.
Sáu gã thị vệ phía sau nghe vậy liền xông lên phía trước. Bùi Nhược Trần cũng đè thấp Hạ Lan Du, kéo qua bên sườn né tránh. Y Nhân bị Viêm Hàn đẩy mạnh, thân thể không thể gắng sức, phóng ra thật xa. Không đợi cô kịp ổn định lại, đột nhiên toàn thân vừa hẫng. Sàn nhà thông suốt mở ra một lỗ hổng lớn đen thui, ngay lập tức nuốt chửng lấy cô.
Lỗ hổng lớn ấy lại nhanh chóng khép lại. Trên mặt vang lên một trận nổ bùm bùm, nhỏ dần nhỏ dần rồi tiêu tán.