Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Lúc đến Tuy Xa và sắp xếp ồn thỏa rồi, Hạ Lan Tuyết từng hỏi Y Nhân ba vấn đề kỳ quái.

Thứ nhất, cô có còn băn khoăn về Bùi Nhược Trần hay không?

Thứ hai, nếu Bùi Nhược Trần xảy ra chuyện, cô không lo lắng hay sao?

Thứ ba, nếu có một ngày, anh và Bùi Nhược Trần đối địch, Y Nhân sẽ đứng về phía nào? 

Ngay lúc đó Y Nhân chỉ dịu dàng nhìn anh, dù thế nào cũng nói không ra lời. Mãi hơn nửa ngày cô mới nặn ra được một câu: “Vì sao việc đó lại xảy ra được?”

Sau khi rời khỏi khách sạn bình dân, Hạ Lan Tuyết lại biến mình thành A Tuyết, đến ở trong một thôn trang nhỏ ở biên trấn Tuy Xa, dựng y quán.

Lúc mở y quán, tất nhiên cũng không phải là tiệc khai trương nổ pháo đại cát gì — Ở vùng xa xôi hẻo lánh này, y quán đơn giản chỉ là một nhà tranh chỉnh tề, trước cửa bày biện rất nhiều dược liệu. Nhưng cũng không phải loại thuốc trân quý gì, tất cả đều do Hạ Lan Tuyết tự mình hái về.

Hạ Lan Tuyết tất nhiên chưa từng học qua y thuật chuyên môn, nhưng từ nhỏ anh đã là thiên tài, rất ham đọc, cũng đọc rất nhiều sách, về phương diện y học cũng có học qua. Hơn nữa, ngày thường vẫn hay tiếp xúc với các thái y nổi danh một thời. Lâu dần tựa như mưa dầm thấm đất, tài y thuật tự nhiên còn cao minh hơn cả thầy lang trong dân gian nhiều.

Cho nên, từ khi bắt đầu khai trương, anh lập tức được mọi người trong thôn xóm nhiệt liệt hoan nghênh.

Còn gã tùy tùng Dịch Kiếm, sau khi thấy Hạ Lan Tuyết đã dàn xếp ổn thỏa rồi thì mất tăm mất tích, ít nhất thì Y Nhân đã không còn gặp lại hắn nữa.

Không có người hầu, không có nhà cao cửa rộng, ra vẻ cũng không có tiền – -

Cô phát hiện, ở thời này, làm đại phu thật sự rất nghèo. Bất luận là loại bệnh phức tạp thế nào đều chỉ lấy một số bạc ít ỏi. Hơn nữa, cũng không giống như thời đại của cô, tuyệt đối tận sức tăng thêm thu nhập.

Y Nhân lúc này mới từ những việc từng niếm trải qua mà cảm nhận được thế nào gọi là nhân gian khó khăn.

Hạ Lan Tuyết vốn không có ý để cô quản công việc gia đình, nhưng phòng trong phòng ngoài cũng chỉ có hai người bọn họ. Thỉnh thoảng anh quá bận, việc lo ba bữa ăn trong ngày cũng phải đến tay cô.

Trên bàn bày la liệt những đồng tiền. Hạ Lan Tuyết cũng không quản lý tài sản. Mỗi khi có thu nhập anh đều thuận tay đặt trên mặt bàn, khi cần dùng thì lấy.

Với người đã quen cầm những tờ ngân phiếu giá trị, từ khi ra đời liền tiêu tiền như nước, thì với số tiền lẻ như vậy quả thật là không đúng mực.

Y Nhân có thể hiểu được.

Cũng may Hạ Lan Tuyết cũng rất hiếm khi gặp phải tình trạng không có cơm ăn. Tốt xấu gì thì anh cũng từng là một Vương gia.

Thế nhưng nấu cơm, chính là một chuyện vô cùng thống khổ.

Một buổi sáng sớm, Y Nhân từ trong phòng đi ra vừa ngáp dài, ngắm nghía căn phòng đối diện: Chăn bông trên giường đều đã được gấp gọn gàng. Hạ Lan Tuyết đã rời giường rồi.

Qua cửa sổ giấy, cô nhìn ra bên ngoài: Đám sương mù mùa đông đã dần dần tan đi. Hạ Lan Tuyết đang đứng một mình trong đình viện đầy cỏ hoang thê lương. Những ngón tay thon dài đang loay hoay phơi dược thảo nhặt dược liệu. Tư thái rảnh rỗi nhàn hạ. Bộ dáng cũng rất yên lặng.

Y Nhân quay đầu nhìn khắp căn phòng tìm kiếm thức ăn – - Không có gì có thể trực tiếp bỏ vào miệng cả. Xem ra, hôm nay Hạ Lan Tuyết lười biếng, muốn ỷ lại cô rồi.

Đợi một lúc, Vương đại thẩm nhà bên xắn tay xắn áo đi tới. Nhìn thấy Hạ lan Tuyết thì vô cùng thân thiết chào hỏi: “Đã ăn gì chưa?”

Y Nhân nghe được tiếng nói, thập thò trong nhà tranh nhỏ liếc mắt rình mò. Nhìn thấy Vương đại thẩm, cô cười ngọt rồi rụt đầu vào.

Thấy thế, Vương đại thẩm chớp chớp mắt bỡn cợt: “Cô có phải là đàn bà có chồng hay không vậy, không biết nấu cơm nấu nước gì sao?”

Hạ Lan Tuyết chỉ cười không nói, tỏ vẻ ta đây là một quân tử chân chính.

“Cậu đó nha, đối xử với nương tử quá tốt đi. Cứ tốt như vậy rồi sau này sẽ có rất nhiều cô nương muốn cướp cậu về luôn đó.” Còn người hậu đậu như Y Nhân, suốt ngày lười biếng, sớm đã bị cô ba dì cả ghét bỏ rồi.

Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết sau khi ngụy trang vẫn là bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt như trước.

“Lần trước, Trần cô nương đó, A Tuyết thấy sao?” Vương đại thẩm lại hỏi: “Cô nương đó rất khéo tay, làm thức ăn ngon lắm nha.”

“Tôi có Y Nhân là đủ rồi.” Hạ Lan Tuyết nói rất tự nhiên. Bỗng.lại nhớ đến, ngày ấy khi nghe được tin tức, tại cửa thành lúc chạng vạng gặp lại Y Nhân, thật sự đã nảy sinh một cảm giác rất khó hiểu.

Nơi này trời cao hoàng đế xa, là nơi cách ly hậu thế. Những thân bằng cố hữu ngày trước đều không còn qua lại nữa.

Chỉ có Y Nhân.

Là có thể thiết thực nhất ở lại bên cạnh anh.

An lòng mà kiên định.

Cho dù xuất phát từ một loại tình cảm mà chính anh cũng không hiểu rõ được.

Nghe vậy, Vương đại thẩm lại bóp tay thở dài một hồi, lúc rời đi thì cứ đi hai ba bước lại quay đầu nhìn lại. Vừa đi vừa lẩm bẩm: Làm gì không làm… Thật là phí của, một thỏi bạc phí giới thiệu của Trần cô nương không kiếm được rồi.

Mãi đến đi Vương đại thẩm đi ra rồi, Hạ Lan Tuyết mới đi vào nhà trong, mỉm cười nhìn Y Nhân, hỏi: “Dậy rồi sao?”

Y Nhân gật đầu, rồi lại cúi đầu, đang tự hỏi làm sao để châm lửa.

Y Nhân vẫn cúi đầu, ra sức đối phó với đống củi khô trước mặt. Cây đánh lửa thô sơ này, làm thế nào cũng không thể nhóm được lửa.

Y Nhân vô cùng thương nhớ cái bật lửa của mình.

“Để ta làm cho.” Hạ Lan Tuyết khom người, tiếp nhận cây đánh lửa trong tay cô – - Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn co cuộn lại, giữa mùa đông lạnh mà cái mũi đỏ rực lên, hơi thở khẽ khàng, trên đỉnh đầu như quạ đen, đang run rẩy.

Cô vốn là người chưa từng phải động tay vào việc gì, bây giờ lại phải vì ba bữa ăn mà phải xuống bếp. Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy hết mực thương yêu.

“Cô lên trên ngồi đi, đợi một lát là có thể ăn rồi.” Anh nhẹ nhàng phân phó, ‘sát’ một tiếng đã châm được cành khô, “Thuận tay mang bình dầu trên kệ bếp qua đây đi.”

Y Nhân ‘dạ’ một tiếng, vui vẻ chạy qua kệ bếp. Vừa tìm được bình dầu, bỗng nhiên nhìn thấy có một bình muối bị đổ cách đó chừng ba bước chân.

Cô hơi chần chừ một chút, sau đó làm như không thấy mà quay người, cầm lấy bình dầu mang đi.

Hạ Lan Tuyết còn chưa nhận lấy thì ngoài phòng đột nhiên vang lên một tràng cười rồi có người nói: “A Tuyết, ngươi lại cưới nhằm một bà vợ lười biếng sao hả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK