Dịch Kiếm rất lo lắng.
Trong bức thư gửi cho Phượng Cửu, hắn kể rõ những biểu hiện gần đây của Hạ Lan Tuyết: Sau khi từ Lưu Viên trở về, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đôi mắt của nàng đã lành lại rồi.” Sau đó không hề đề cập đến chuyện về Y Nhân nữa, lại thường xuyên trầm mặc, hoặc cũng có thể nói đa phần thời gian đều là nghi hoặc.
Mà bên phía Lưu Viên cũng truyền đến một tin đồn kỳ quái: Thiếu chủ Lưu Viên Lưu Trục Phong thành thân. Đối tượng, hình như chính là Y Nhân.
Hỏi Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Tuyết không nói gì, Dịch Kiếm cũng không dám truy vấn nữa.
Bên Hạ Lan Khâm cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi Hạ Lan Tuyết ra khỏi Lưu Viên, Phượng Thất liền hỏi anh có nhìn thấy Lục Xuyên hay không. Hạ Lan Tuyết đương nhiên ăn ngay nói thật: Không gặp. Phượng Thất đứng một hồi rồi đột nhiên chạy ra cánh rừng, hướng vào phía trong la lớn: “Lục Xuyên, có bản lĩnh thì ngươi cứ nhìn ta chết ở trong này đi!”
Nói xong, nàng không quan tâm nhiều, chạy vọt vào.
Trong rừng thay đổi liên tục, chỉ chốc lát sau đã chôn vùi bóng dáng của nàng.
Hạ Lan Khâm vốn rất kinh hãi, đang muốn chạy theo lôi Phượng Thất ra, lại thấy trong rừng có một bóng người mặc thanh sam nhoáng lên. Cái bóng ấy nhanh như sao băng đột nhiên hiện lên ngọn cây rồi biến mất theo hướng Phượng Thất.
“Đại tướng quân, người kia có phải là Lục Xuyên không?” Dịch Kiếm vốn đến để ngăn cản Hạ Lan Khâm, thấy thế bèn hỏi.
Hạ Lan Khâm dừng bước, bỗng cảm thấy rằng những việc có thể mình đều đã làm cả rồi, còn lại đó là chuyện giữa Phượng Thất và Lục Xuyên – hoặc là, chuyện chưa từng liên quan đến hắn.
Hạ Lan Khâm đợi ở ngoài cánh rừng ba ngày. Phượng Thất trước sau vẫn không hề có tin tức. Tới ngày thứ tư, bọn hắn dẹp đường trở về Tuy Xa.
Dân cư Tuy Xa lại tăng nhiều. Sự đa nghi cùng độc đoán của Bùi Nhược Trần hiển nhiên đã bức đi không ít quan chức. Những quan chức bị điều tra nghi kỵ, cặm giận quá bèn chạy đến cậy nhờ Tuy Xa. Có vài người có chức vụ cao, thậm chí còn mang theo hàng trăm thân nhân quân lính cùng nhau mà đến.
Phượng Cửu cũng từ Lạc Phượng sơn trang chạy đến. Hắn hiệp trợ Hạ Lan Tuyết sắp xếp chỗ ở cùng sinh kế cho mọi người. Công việc bỗng chốc nhiều lên, bọn họ cũng bận rộn trăm bề.
Hạ Lan Tuyết gần như dành toàn bộ thời gian để xử lý chính sự: Chia thức ăn, kiểm tra nhà ở tạm thời của họ…Cứ cách vài ngày lại đích thân đi xuống thị sát.
Hạ Lan Khâm phụ trách quân vụ. Tất cả nội chính ở Tuy Xa tự nhiên đều chuyển sang cho Hạ Lan Tuyết gánh hết. Chi phí trong quân cũng giao cả cho anh.
Thanh danh của Hạ Lan Tuyết ở Tuy Xa liền nhanh chóng tăng cao, thậm chí chẳng thua kém gì Hạ Lan Khâm.
Bận rộn suốt ngày như vậy, chớp mắt đã hơn mười ngày sau. Phượng Cửu rốt cuộc cũng tìm được một thời điểm nhàn rỗi, cùng Hạ Lan Tuyết tán gẫu về Y Nhân.
“Chẳng lẽ vương gia thật sự nghĩ rằng…” Ấn tượng của Phượng Cửu về Y Nhân vẫn rất tốt, cho nên không mấy tin tưởng chuyện Y Nhân lại thay lòng đổi dạ.
“Về sau cũng không nghĩ như vậy nữa rồi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Để Y Nhân ở lại Lưu Viên cũng là vì ta có nỗi lo riêng. Những chuyện sau này quá mức hung hiểm. Chỉ vì ta sơ sẩy một chút mà khiến nàng bị thương đôi mắt. Ta không nắm chắc sau này nàng có thể vì ta mà bị thương tổn gì nữa không. Lưu Trục Phong, tuy hành vi của hắn quái dị nhưng cũng không phải là tên tiểu nhân bức ép người. Có hắn chăm sóc cho Y Nhân, ta rất yên tâm.”
Phượng Cửu bĩu môi: Vậy chẳng phải Hạ Lan Tuyết tìm một nơi miễn phí gởi nuôi Y Nhân một thời gian sao?
“Nhưng vương gia không nói rõ ràng với Y Nhân, nếu nàng hiểu lầm…” Phượng Cửu lại lo lắng hỏi.
“Thứ nhất, tình huống ngay lúc đó không cho phép, hơn nữa, lúc ấy ta thật sự cũng có hiểu lầm. Thứ hai, nếu ta nói ra, với tính cách của Y Nhân tất nhiên sẽ không thể thanh thản mà ở lại Lưu Viên.” Hạ Lan Tuyết ảm đạm cười. Ý cười nhẹ như tơ liễu, nhẹ nhàng bay mất, “Cho nên, nếu muốn sớm đón Y Nhân về, chúng ta phải sớm kết thúc chuyện bên này đã.”
“Vương gia thật sự muốn tranh quyền đoạt vị?” Phượng Cửu mừng thầm, vội nén cảm xúc hỏi.
“Ta vốn định thành toàn cho Bùi Nhược Trần, nhưng với những gì hắn đã làm, hắn khiến ta quá thất vọng rồi.” Hạ Lan Tuyết nghiêm mặt nói.
Phượng Cửu trầm mặc.
Phồn hoa trên ngôi vị của Bùi Nhược Trần, cùng lắm cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Rất nhanh sau đó, thói hư tật xấu đưa ngoại thích tham gia vào chính sự liền biểu hiện ra ngoài ngay.
Quan chức trong triều toàn bộ đều nịnh bợ Bùi Nhược Trần. Tâm phúc gần đây của Bùi Nhược Trần là Liễu Sắc cũng là một người bí hiểm, buồn vui thất thường. Quan chức cả triều không có lấy một người chân chính vì dân chúng Thiên Triều mà mưu phúc lợi nhân.
Lần trước Thiên Nhất Các phản công, hoàn toàn đã làm cho tất cả những tai hại đều bị phơi bày.
Quan chức triều đình vơ vét của cải, hàm oan khắp nơi. Cảnh tượng lúc đó còn loạn hơn cả thời hậu kỳ Hạ Lan Thuần cầm quyền
Mỗi ngày, Tuy Xa đều phải tiếp nhận rất nhiều nạn dân từ Thiên Triều đến. Hạ Lan Tuyết thấy ai đến cũng không cự tuyệt. Căn cứ không đủ dùng, đành phải tìm một vùng đất mới để sắp xếp nạn dân đến ở. Anh còn cổ vũ binh lính chung sức với nạn dân cùng nhau khai hoang làm ruộng. Bọn họ bèn xâm nhập vào khai khẩn vùng sa mạc nằm sát Tuy Xa. Anh cùng Phượng Cửu đi đầu.
Ở sâu trong sa mạc mà cũng có thể tìm thấy loại cây gieo trồng được. Hạ Lan Tuyết tin rằng có người đang âm thầm giúp anh.
Vào thời điểm anh đã tìm kiếm ba lần bốn lượt mà vẫn không thấy thì đột nhiên có một ngày phát hiện trước cửa đặt sẵn một bao hạt giống. Anh thử đem gieo trên sa mạc. Qua mấy ngày, không ngờ chúng lại cao lớn xanh tốt.
Nhưng người đó là ai, Hạ Lan Tuyết nghĩ mãi vẫn không ra.
Anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến người đó. Thiên Triều lại xảy ra đại sự.
Chuyện năm đó Bùi Nhược Trần cắt thành xu nịnh Viêm Quốc, nhờ Viêm Quốc kiềm chế quân đội cần vương của Thiên Triều đã bị bại lộ.
Mà nguyên nhân xảy ra chuyện này, nghe nói là một tên trộm đã ‘không cẩn thận’ viếng thăm Viêm Cung, lấy trộm được bức mật hàm ở ngăn bàn trong thư phòng của Viêm Hàn
Bất luận tin đồn này đúng hay sai, dù sao thì sự phẫn nộ của dân chúng Thiên Triều cũng đã bị khơi dậy.
Bùi Nhược Trần đương nhiên sẽ không tin Viêm Hàn tự mình gây nên – Bởi vì chuyện can thiệp vào nội chính Thiên Triều, cũng đã bị người Thiên Triều trách mắng. Quan hệ giữa Viêm Quốc cùng Thiên Triều bị vây trong thế đối địch chưa từng có.
Vậy rốt cuộc là ai đã đưa bức thư đó ra ánh sáng?
Một đêm kia, Liễu Khê trở về Hạ Hầu phủ, nâng chén khẽ uống, mỉm cười.
Cuộc chiến tranh giữa Thiên Triều và Viêm Quốc đã ngừng một năm nay, một lần nữa lại trở nên tràn đầy nguy cơ.
Tuy Xa nhất định phải nhanh chóng tỏ thái độ: Bảo trì trung lập hay là ra tay trợ giúp một trong hai.
Bảo trì trung lập là không có khả năng. Tuy Xa không thể nào ngồi yên mà nhìn Viêm Quốc xâm nhập lãnh thổ Thiên Triều, mà trợ giúp Bùi Nhược Trần thì cũng không thực tế –
Cơ hồ tất cả mọi người đều đang theo dõi thái độ của Tuy Xa. Nó đã trở thành lực lượng mà cả hai phe đều nhất định muốn tranh thủ.
Dưới tình huống lúc này, Bùi Nhược Trần chính thức có lời mời đến Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết do dự mãi, cuối cùng quyết định gặp mặt.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên kể từ sau khi xảy ra sự kiện Thiên Nhất Các.
Hạ Lan Tuyết trở về kinh thành, ngoại trừ Dịch Kiếm thì không dẫn theo một binh một tốt. Đương nhiên, lần này Bùi Nhược Trần cũng không dám động đến anh.
Bọn họ hẹn gặp trong đại điện hoàng cung Thiên Triều.
Y Lâm bế Hạ Lan Thiên An đứng một bên. Hạ Lan Tuyết đi qua, rất thuận tay tiếp nhận Thiên An, ôm vào trong ngực lắc lắc, ru đưa. Hạ Lan Thiên Anh chưa đầy một tuổi, bộ dáng tinh khiết đáng yêu. Nhưng cặp mắt đen nhánh kia thì chẳng giống một đứa trẻ chút nào, cứ chăm chú mà nhìn Hạ Lan Tuyết, cũng không khóc không nháo. Cuối cùng, thế nhưng lại nhếch miệng cười, nụ cười hệt như một thiên sứ. Trái tim Hạ Lan Tuyết mềm nhũn, nhịn không được dùng ngón tay nựng nựng đôi má non mềm của nó. Đứa con đáng yêu như vậy, Hạ Lan Thuần cũng có thể yên lòng được rồi.
Mọi người thật thật giả giả hàn huyên một lúc, Bùi Nhược Trần liền dặn Y Lâm bế tiểu hoàng đế lui ra. Sau đó, hắn xoay người, nhìn Hạ Lan Tuyết thản nhiên hỏi: “Y Nhân thế nào?”
“Nàng vẫn khỏe, chỉ là không còn ở Tuy Xa.” Hạ Lan Tuyết cũng không trách hắn đường đột, thản nhiên đáp: “Ngươi tặng Thập Nhất đến, ta tin tưởng chuyện đó không có liên quan đến người. Chuyện Thiên Nhất Các, có lẽ là do ta cực đoan.”
“Chỉ là ngòi nổ mà thôi. Kỳ thật, giữa chúng ta, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.” Giọng nói của Bùi Nhược Trần rất bình thản, không có một chút sắc bén.
Hạ Lan Tuyết không nói tiếp. Anh ngửa mặt lên nhìn quanh phòng ốc nguy nga, nhìn chiếc bàn tám cạnh khắc hình rồng hoa, nhìn thấy Bùi Nhược Trần bị cô lập giữa đại điện, mặt mày thanh lăng.
Khuôn mặt vẫn ôn nhã tuấn tú, nhưng đã có một điểm gì đó không còn như trước kia nữa. Đôi mắt vốn ôn ngọc, nay lại khắc sâu một cảm giác cô đơn cùng cao ngạo –
Hắn đã trở thành một kẻ độc tài không cần đến bất cứ ai. Có lẽ khi đứng quá cao, đã không còn tìm thấy phương hướng nữa rồi.
“Nhược Trần, ta từng là bằng hữu của ngươi.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nói.
“Chuyện đã qua, không nói cũng thế.” Bùi Nhược Trần nhíu mày, tựa hồ không thích nghe người khác nhắc đến quá khứ. Hắn chỉ có thể tiến lên phía trước, sẽ không quay đầu nhìn lại.
“Du nhi đang ở Tuy Xa, mỗi ngày đều đọc sách vết chữ, cuộc sống cũng tốt.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp. Trong lòng anh thấy khó chịu, nhịn không được muốn nói ra một chút điều dịu dàng nào đó.
Không gian trong đại điện này rất lạnh, lạnh như băng.
Bùi Nhược Trần thoáng ngưng thần, sau đó thản nhiên nói: “Nàng sống tốt là được rồi.”
“Ngươi muốn gặp ta, có phải vì muốn thuyết phục ta giúp ngươi đối phó Viêm Quốc?” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc quyết định nói thẳng. Bọn họ đều là người thông minh, không cần phải vòng vo nhiều.
“Không phải, lần này gọi người đến, chính là muốn đem những gì vốn thuộc về ngươi, trả lại cho ngươi.” Bùi Nhược Trần nhẹ giọng trả lời.
Hạ Lan Tuyết ngẩn người, có chút bất ngờ.
“Ta bị bệnh, Thiên An còn nhỏ, thái hậu lại không hiểu nhiều chuyện. Liễu Khê ở dưới đã làm chuyện gì ta cũng biết, nhưng ta không dám động đến hắn. Quân đội Hạ Hầu là sự bảo đảm duy nhất của Thiên Triều. Cục diện này chống đỡ không được bao lâu. Ta cũng đã biết thế thua, vì sao còn phải khư khư cố chấp?” Bùi Nhược Trần cúi đầu, cười khổ, “Ai ngờ tranh đến cuối cùng, lại có kết thúc thảm đạm như vậy.”
“Ngươi bị bệnh?” Hạ Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, thật tự nhiên vươn tay ra bắt mạch cho Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần tùy ý để mạch máu của mình nằm trong Hạ Lan Tuyết. Không giãy cũng không khuyên giải, chỉ nhìn anh với ánh mắt thanh thanh thiển thiển, tựa như nhiều năm trước đây.
“Mạch đập của ngươi rất quái lạ. Ta cũng không nhìn ra là bệnh gì. Ngự y nói thế nào?” Hạ Lan Tuyết trầm ngâm nửa ngày, lo lắng hỏi.
“Bệnh gì đâu, chỉ là trước kia đã trị khỏi rồi, nhưng sau lần trở về từ mộ Tức phu nhân thì lại tái phát mà thôi. Nghe phụ thân nói, là do Tức phu nhân nguyền rủa.”
Bùi Nhược Trần thản nhiên, giống như chẳng hề coi trọng chuyện sống chết của mình. “Kẻ nào phản bội phu nhân, con cháu đời đời đều mắc chứng bệnh này. Tới thế hệ của ta, gần như cũng đời cuối cùng rồi.”
“Sao lại có chuyện như vậy được?” Hạ Lan Tuyết rất khó hiểu.
Bùi Nhược Trần mỉm cười.” Nếu không phải đã biết thời gian của mình không còn nhiều thì sao lại phạm vào sai lầm vì cái trước mắt? Ta muốn trong thời gian ngắn nhất rửa sạch nội chính Thiên Triều, nhưng giống như đã làm sai ý nguyện. Ta chờ không được đến ngày Thiên An trưởng thành, cũng không thể phó thác nó cho một ai khác. Phương pháp giải quyết duy nhất chính là đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho ngươi. Ta chỉ có một yêu câu, chính là phải đối xử tử tế với Thiên An. Không biết vì sao, sau đó, ta chỉ có thể lựa chọn tin ngươi.” Thật giống Hạ Lan Tuyết ngày đó khi lần đầu tiên bị đày ra Tuy Xa, anh cũng chỉ có thể lựa chọn tín nhiệm Bùi Nhược Trần.
Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, giữa bọn hắn vẫn như cũ, không thoát được luân hồi.