Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Viêm Hàn nói vậy khiến cho mọi người chuyển toàn bộ chú ý lên người Dung Tú.

Nhưng Dung Tú dường như vẫn không nghe thấy. Mặc dù huyệt đạo đã được giải, cũng không còn bị khống chế nữa, nhưng nàng vẫn ngơ ngác đứng yên chỗ cũ.  

Từ chỗ mà nàng đang đứng, nàng có thể nhìn thấy Hạ Lan Tuyết rất rõ ràng. Hạ Lan Tuyết nhắm chặt hai mắt, dung nhan tái nhợt. Khuôn mặt tuyệt mỹ đó, trong giờ khắc này, lại tựa như một cậu bé thuần mỹ sạch sẽ – - Nhìn khuôn mặt này, nàng không thể nào tìm thấy chút hình ảnh nào của đại ca hắn.

Bọn họ thật sự là huynh đệ sao?

Dung Tú không hiểu sao lại sản sinh ra một nghi vấn, lập tức cười khổ một tiếng.

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, dùng tư thái tôn quý nhất lướt qua Viêm Hàn, rồi thản nhiên đi về phía Bùi Lâm Phổ.

Vai của nàng cương trực.

Thần sắc của nàng cao quý trang nhã, nghiễm nhiên bất khả xâm phạm.

Trong lòng Viêm Hàn vốn đang tồn tại ý khinh thị nàng, trông thấy tình trạng này, cũng không sao ngăn được có chút kính nể.

Sau khi trải qua bao nhiêu sự việc vừa rồi, Dung Tú vẫn có thể bảo trì dáng vẻ bản thân như cũ, vẫn có thể thản nhiên mà đối diện với mọi người, không thể không nói là nàng có một loại năng lực đặc biệt.

Một nữ tử có thể khiến Hạ Lan Tuyết phải chung tình như vậy, xem ra, cũng không chỉ là một bình hoa.

Lúc Dung Tú bước ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ, bốn thuộc hạ trong phòng đều quay qua tìm kiếm ánh mắt của Viêm Hàn: dù sao, trong thời khắc hiện tại, Dung Tú chính là lợi thế duy nhất của bọn hắn.

Nhưng Viêm Hàn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Hạ Lan Thuần đối với nàng như vậy, nàng có trở về hay không cũng không có gì khác biệt.”

Trên thực tế, bây giờ nếu hắn đưa Dung Tú đi, trái lại còn thay Hạ Lan Tuyết giải quyết chuyện xấu hổ. Vô hình chung lại trở thành lý do để mọi người trong Thiên Triều đồng chung mối thù.

Còn nếu thả Dung Tú về, đợi sau khi Dung hậu, người đã bị lợi dụng rồi lại bị vứt bỏ này trở về cung, chẳng khác nào sẽ biến thành một mối uy hiếp bên người Hạ Lan Thuần. Như vậy, trái lại còn có lợi cho ta hơn.

Viêm Hàn vẫn là một người thông minh.

Dung Tú vẫn đang đi về phía trước, vẫn đi. Cước bộ thong dong ưu nhã, không dính bụi trần.

Dường như trang phục nàng đang mặc, hiện tại không phải là vải thô áo vá, mà chính là lăng la tơ lụa khuynh thiên hạ, tài phú thế nào cũng không thể mua nổi.

Dường như nơi nàng đang đi, không phải là đường hoang dã ngoại, mà là thảm đỏ kéo dài vạn dặm trong cung điện nguy nga tráng lệ.

Đầu tiên, mọi người chỉ ghé mắt mà nhìn nàng, dần dà, trong mắt rất tự nhiên mà nhú lên một tia cung kính.

Đây chính là Hoàng hậu của bọn hắn.

Bất luận, bất luận trong tình huống nào cũng không mất đi uy nghiêm của Quốc mẫu.

Dung Tú đi đến rồi dừng lại trước mặt Bùi Lâm Phổ.

Bùi Lâm Phổ hơi cúi người xuống, nhạt nhẽo thi lễ, trong miệng lại khen: “Hoàng hậu nương nương hoảng sợ rồi.”

“Bùi đại nhân cũng cực khổ rồi.” Dung Tú rụt rè nhưng vẫn thi lễ, trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lời, “Đại nhân tuổi tác đã cao mà vẫn phải bôn ba ngàn dặm, vì nước vì dân, thật sự là đáng kính bội phần.”

“Nương nương mới là cư công chí vĩ (công lao to lớn).” Bùi Lâm Phổ trả lời, trong bông có kim, “Mời nương nương ráng đợi một lát nữa, đợi lão phu thu thập mấy người này rồi, tất sẽ dùng lưu kim phượng liễn (xe hoàng hậu đi làm bằng vàng ròng) rước nương nương hồi cung – - Bệ hạ cùng nương nương sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau.”

Dung Tú lạnh lùng cười.

Người nào chưa từng nhìn thấy nàng cười, sẽ không thể tưởng tượng ra được. Dung Hậu thanh lệ mềm mại đáng yêu như vậy, lại có thể làm ra dáng vẻ tươi cười đùa cợt băng lãnh đến thế.

“Ngươi trở về nói cho Hạ Lan Thuần biết. Chuyện hắn muốn ta làm, ta đều đã làm cả rồi. Vậy cũng mong hắn có thể tuân thủ lời hứa, không được tiếp tục làm khó người nhà của ta nữa – - Cũng xin hắn hãy mau chóng thả phụ thân của ta ra.”

“Nương nương cần gì phải nói những lời ấy?” Bùi Lâm Phổ bất động thanh sắc mà bác bỏ, “Phụ thân của nương nương, Dung Thái sư từ lâu đã cáo lão hồi hương (nghỉ hưu về quê). Vì sao nương nương còn lấy chuyện đó ra mà làm khó bệ hạ nữa?”

“Cáo lão hồi hương?” Dung Tú lạnh lùng lườm ông, khinh miệt nói: “Ông cũng dự định sẽ cáo lão hồi hương, thế nhưng sau khi vào cung đệ trình lại không hề thấy trở ra nữa. Nếu không phải Hạ Lan Thuần bắt cóc ông, thì là ai?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK