Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Bùi Lâm Phổ có chút an lòng, nhưng cũng không đủ để vực dậy sự ảo não – - Kể từ khi trốn tránh Tức phu nhân tự lập môn hộ, Bùi Lâm Phổ chưa bao giờ phải chật vật như vậy. Còn chưa kịp đánh, đã phải dẫn đầu bỏ trốn rồi.  

Mặc dù Lục Xuyên đúng là một cao nhân thế ngoại. Sự tồn tại này, cũng thật đáng sợ, rất có tính uy hiếp.

Nhưng ông trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được phương pháp khắc chế hắn. Chỉ có thể âm thầm mà để lại trong lòng, sau này rồi sẽ tính.

“Nếu có Tức phu nhân ở…”

Ông không khỏi tự nói một câu. Bùi Nhược Trần mơ hồ nghe được hai chữ ‘phu nhân’. Lúc muốn lắng nghe thì Bùi Lâm Phổ đã bước nhanh đi đến chỗ thám báo điều tra được.

Bùi Nhược Trần cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi mà bám sát phía sau.

Mục đích lần này bọn họ được phái đến Tuy Xa, vốn là để bắt Hạ Lan Tuyết. Không hoàn thành nhiệm vụ thì thật khó mà trở về phục mệnh.

Bọn họ tìm đến được rừng cây.

Cũng phát hiện được, khắp rừng cây đều có thủ vệ nghiêm mật dị thường.

Thủ vệ vòng ngoài không hẹn mà cùng nhau phối hợp theo thuật kỳ môn bát quái. Cũng không biết là cao nhân bố trí trận này… Hẳn phải là Phượng Cửu rồi… Từng ngọn cây, đều có một cửa ngầm vô cùng lợi hại. Dù cho là một người võ nghệ bình thường, đứng ở vị trí này cũng có thể có được lợi thế của ‘Một kẻ làm quan’.

Sự bày binh bố trận này tuyệt đối không hề thua kém trận pháp kia của Bùi Lâm Phổ.

Còn bên phía Bùi Lâm Phổ lại không có một người như Lục Xuyên.

Lúc thám tử hồi báo, Bùi Lâm Phổ còn đang ngần ngừ chưa dám tiến vào, ông nhìn thấy Y Nhân.

Thẳng một đường đi tới, bởi vì thân phận của Y Nhân nên những người được bố trí trên mắt trận cũng không dám nhằm vào cô. Tầng tầng lớp lớp thủ vệ này, đối với cô mà nói, cũng chỉ giống như khoảng không mà thôi.

Y Nhân thuận lợi đi vào, bây giờ, lại thuận lợi mà đi ra.

Bùi Nhược Trần cũng đồng thời thấy được cô.

Nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Bùi Nhược Trần mới vừa rồi còn u ám, trong nhất thời lại cảm thấy thư thái. Khóe miệng không tự giác mà dật lên một nụ cười. Bùi Lâm Phổ vừa mới đi qua…, dư quang liền bắt gặp nụ cười này, sắc mặt nhất thời biến đổi. Ông sai phái thủ hạ. Vài bóng người phụng mệnh thoát ra. Thủ vệ ở bìa rừng cũng đúng lúc phản ứng lại. Chỉ là lúc này, địa điểm trận thế đã kề sát biên giới, hơi nằm ngoài tầm tay của bọn họ.

Tình thế lập tức nằm trong tay Bùi Lâm Phổ. Lúc Dịch Kiếm đuổi theo đến nơi thì Y Nhân đã bị người của Bùi gia bao vây chung quanh, cẩn mật yểm hộ thối lui ra ngoài bìa rừng.

Dịch Kiếm thấy thế, không kịp suy nghĩ nữa. Một mặt phái người thông báo Vương gia, một mặt nhảy vào tham gia chiến cuộc.

Mà người được phái đi thông báo Hạ Lan Tuyết, chính là thị vệ vừa mới rồi đã vào thông báo ‘Dịch đại nhân đã bị Thừa tướng vây khốn’.

Cho nên, lúc Phượng Cửu và Hạ Lan Tuyết đến, chiến cuộc còn đang ở thế giằng co, không thấy được kết cục.

Nhưng mà, Dịch Kiếm đã ở vào thế thua cuộc. Thủ vệ trong rừng cây không có mệnh lệnh của Phượng Cửu nên cũng không dám tự tiện rời khỏi vị trí, chỉ có thể ở một bên mà nhìn.

Y Nhân thì đang ngơ ngác đứng giữa đao quang kiếm ảnh. Nhìn thấy bên cạnh có người hét to, có người ngã xuống, còn có người văng cả máu tươi lên ống quần của cô.

Cô run run.

Đây là lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là chém giết, trước đây cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng máu tanh như vậy.

Xung quanh vẫn đang tranh đấu, nhưng không có ai đả thương cô. Chỗ Y Nhân đứng, cũng giống như chỗ đứng tránh ở ngã tư đường ngựa xe như nước, chỉ là phía trước đằng sau, tai nạn xe cộ không ngừng, kèn đồng vang lên liên tục.

Cô nhìn thấy Hạ Lan Tuyết trước tiên, theo bản năng muốn bước qua dựa dẫm. Thế nhưng bước chân vừa động, lại ngơ ngác ngẩn ngơ mà dừng lại tại chỗ.

Khoảng cách chưa đầu trăm bước, ở giữa là một màn đao kiếm đánh nhau. Cảnh tượng xa lạ và tàn nhẫn.

Trong khoảng khắc tầm nhìn được tự do, Hạ Lan Tuyết đã nhìn thấy Y Nhân. Cô lập tức quay mắt nhìn sang hướng khác.

Ngực Hạ Lan Tuyết như bị bóp nghẹn.

Phượng Cửu nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy Hạ Lan Tuyết có ý đồ muốn chạy ào ra, đã lập tức kéo anh lại, “Vương gia, ngươi hiện tại không thể dùng lực được. Không được đâu, sau này sẽ rất phiền phức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK