Chiếc nhẫn trong tay Y Nhân, chính là lúc trước, khi Vũ gia giao chí tôn đồ cho cô, cũng đã giao nó cho cô. Vừa rồi cô để Hạ Lan Tuyết ra ngoài cũng là bởi vì, cô nhìn thấy chiếc nhẫn Lưu Trục Phong đang đeo trên tay phải, còn không ngừng lấy tay miết miết nó.
Chiếc nhẫn trong tay Lưu Trục Phong, giống chiếc nhẫn của Y Nhân như đúc.
“Ta nghe Lãnh Diễm nói, chí tôn đồ ở chỗ của ngươi, liền đoán được chiếc nhẫn cũng đã ở trong tay ngươi.” Lưu Trục Phong giơ chiếc nhẫn của mình lên cao, soi ra ánh sáng quan sát viên kim cương trong suốt đính trên đó một hồi. Sau đó thuận tay đeo vào ngón áp út phải, “Này, giao cho ta đi.”
“Vì sao phải giao cho ngươi?” Mặt Y Nhân đầy hắc tuyến.
Sao lại có người không chịu nói lý lẽ, khi không lại đòi giao đồ như vậy chứ?
“Ngươi có muốn gả cho ta không?” Lưu Trục Phong nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng hỏi.
Y Nhân không chút nghĩ ngợi, lắc đầu như trống bỏi.
Lưu Trục Phong chép chép miệng, lấy tay ôm ngực, làm ra một tư thế ‘đau lòng muốn chết’, “Ngươi rất biết làm người khác đau lòng, tốt xấu gì cũng phải giả bộ suy nghĩ một chút chứ.” Dừng một chút, giống như muốn cứu vãn mặt mũi của mình, hắn vừa căm hận vừa bồi thêm một câu, “Ta cũng không muốn lấy ngươi, quan hệ nam nữ của ngươi quá phức tạp.”
“Cho nên, ngươi trả chiếc nhẫn đó lại cho ta đi.” Hắn lại đưa ra một kết luận chẳng ăn nhập gì. Y Nhân thật không biết nói gì, liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau đó cũng gằn từng tiếng phản bác: “Ta không có quan hệ nam nữ phức tạp.”
“Vậy mà nói không phức tạp. Ngươi nói xem, trước đó ngươi cùng với Viêm Hàn, gì đó gì đó, quay đầu lại cùng với Hạ Lan Tuyết, gì đó gì đó.” Lưu Trục Phong hàm hồ nói, “Như thế, còn chưa đủ phức tạp sao?”
“Không phức tạp.” Y Nhân nghiêm trang trả lời.
Lưu Trục Phong lập tức nhảy dựng, “Không nói chuyện với cái đồ thiếu não ngươi nữa. Ta chỉ hỏi ngươi, Viêm Hàn phải làm sao đây?”
“Hắn hiểu được.” Y Nhân buồn bã, cúi đầu trả lời, “Viêm Hàn cái gì cũng biết.”
Lưu Trục Phong chẳng hiểu gì cả, liếc mắt nhìn cô, sau đó kiên định vươn tay ra, nhắc lại, “Đưa nhẫn cho ta.”
“Vì sao?” – Cuộc nói chuyện của hai người đang trên đà trở thành một vòng luân hồi.
Lúc này, Lưu Trục Phong đành phải lựa chọn trả lời trực diện: “Phàm là người nào có được chiếc nhẫn đó, sẽ trở thành nữ chủ nhân của Lưu Viên. Ngươi không muốn gả cho ta, ta cũng không muốn lấy ngươi, cho nên, ngươi đừng lưu giữ nó làm gì.”
“A?” Lúc này, Y Nhân mới thật sự lắp bắp kinh hãi, gần như hét lên, lại ngu ngơ hỏi một câu, “Vì sao?”
“Làm gì mà ngươi cứ hỏi vì sao mãi thế, có biết loài động vật thích hỏi vì sao nhất là con gì không?”
“Heo.” Y Nhân thản nhiên trả lời, cũng không mắc mưu.
“Dù sao thì, đưa nhẫn cho ta!” Lưu Trục Phong hết chỗ nói, chưng hửng một hồi lại dã man đưa ra mệnh lệnh.
Y Nhân do dự một chút, sau đó theo bản năng thò tay vào người kiếm đồ. Tay vừa duỗi ra, mới phát hiện dưới lớp áo dài… không có gì cả, thật sự không có mặc gì cả.
Hình như, cũng có chút lạnh.
Y Nhân lập tức rụt tay về.
Lưu Trục Phong nhìn theo tay cô với vào vạt áo. Cổ áo thật rộng, để lộ ra một chút xuân sắc bên trong. Mái tóc dài hỗn độn bết dính, dán lên da thịt trần trụi, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh hắn. Quần áo rộng thùng thình làm cho cô trông có vẻ đìu hiu và phong phanh, cũng tạo cho người ta có một loại ý niệm kỳ quái trong đầu: Dưới lớp quần áo rộng thùng rộng thình kia, sẽ là thân thể nhỏ xinh thế nào nhỉ?
Lưu Trục Phong nhanh chóng ném cái suy nghĩ kỳ quái này ra sau đầu, nhỏ giọng đá một câu, “Tuy ta không xem ngươi là nữ nhân, ngươi cũng đừng nghĩ ta không phải là nam nhân, được không?” Nói xong, hắn cực có phong độ đứng lên, dượm bước đi ra ngoài. “Ngươi mặc quần áo vào trước đi. Ta ra ngoài chờ ngươi. Mặc xong ra tìm ta.”
“Ờ.” Y Nhân trả lời, còn nhỏ giọng hỏi tiếp một câu: “Cái của ngươi, là của Hạ Lan Vô Song, hay là…”
“Cũng của phu nhân.” Lưu Trục Phong đã đi đến cửa, xoay người trả lời ngắn gọn: “Cả hai cái đều là của phu nhân. Ngươi đưa lại cho ta, là vật quy về chủ cũ.”
Lời vừa dứt thì hắn cũng đã ra khỏi cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Y Nhân nghi hoặc đứng đó một hồi, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Ngoài cửa phòng, Hạ Lan Tuyết vẫn không rời đi. Trên người anh, những giọt nước đã bốc hơi gần hết. Quần áo lùng tùng, tóc tai buông xõa, ý thái tùy ý, so với vẻ chật vật lúc mới bước ra, bây giờ trông Hạ Lan Tuyết có vẻ thong dong phiêu dật hơn rất nhiều.
Lưu Trục Phong đứng ở phía sau do dự một hồi, sau đó chầm chậm đi tới.
Thật ra, đều là nam nhân, Hạ Lan Tuyết có tâm tình gì, hắn biết chứ.
“Khụ khụ,” Đứng bên cạnh một hồi, thấy Hạ Lan Tuyết có vẻ làm như không thấy mình, Lưu Trục Phong vội vàng ho hắng gây chú ý, chứng minh bản thân tồn tại.
Hạ Lan Tuyết quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt băng hàn đến cực điểm.
“Được rồi, ta thừa nhận ta cố ý.” Lưu Trục Phong cũng xoay người, khoát tay nói: “Bây giờ có thể ngươi sẽ giận ta. Nhưng mà, lúc trước nàng ta ở cùng Viêm Hàn, cũng là ta phá hoại. Cho nên, một ân một oán, triệt tiêu. Ngươi có cảm xúc thế nào, đó là mâu thuẫn tư nhân, ngàn vạn lần miễn bàn lên chính trị khu vực, biết không?”
Hạ Lan Tuyết hiện giờ mặc dù là khâm phạm của Thiên Triều, nhưng Phượng Cửu dùng trăm phương ngàn kế kéo Hạ Lan Kham cùng xuống nước. Về sau Thiên Triều sẽ do ai độc chiếm thiên hạ, cũng không thể nói trước được. Lưu Trục Phong vẫn phải thận trọng một chút.
Bất luận bản thân hắn có lông bông xuồng xã thế nào, nhưng đầu tiên hắn vẫn là Thiếu chủ Lưu Viên, nên có trách nhiệm đối với mấy vạn dân chúng.
Hắn luôn luôn biết đảm đương chuyện này.
“Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận.” Hạ Lan Tuyết đã phải ở bên ngoài chịu sự oi bức mất nửa ngày. Các bạn cũng biết rồi đó, dục vọng đang lúc dâng trào lại bị cắt đứt đột ngột, có mùi vị thế nào mà? Là một khắc trước còn đang ở trên thiên đường, rầm một cái đột nhiên bị đá rớt xuống địa ngục.
“Vì sao lại phải làm như vậy?” Hạ Lan Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vẻ mặt kia, giống như chỉ cần Lưu Trục Phong thốt ra một từ một ngữ gì vô ý, sẽ lập tức cắn chết hắn, ăn tươi nuốt sống hắn.
“Ây dza, dù muốn dù không thì sau này Y Nhân cũng có thể sẽ trở thành thê tử của ta, cho nên, trước khi ta cầm lại được vật kia, ta không thể để cho người khác ăn mất nàng.” Lưu Trục Phong trả lời.
“Y Nhân vì sao lại là thê tử của ngươi?!” Hạ Lan Tuyết nghe mà có điểm hồ đồ.
“Nguyên nhân là vì, tín vật.” Lưu Trục Phong hàm hồ trả lời. “Ta đã hứa với sư phụ, một khi chiếc nhẫn kia được đeo vào tay nữ tử nào, ta sẽ đối với nàng cả đời không chê không bỏ. Hiện tại, tín vật đó đang ở trong tay Y Nhân. Nhưng ngươi yên tâm, nàng vẫn chưa đeo nó vào. Đợi lát nữa ta cầm lại được nó rồi, các ngươi cứ việc tiếp tục, tiếp tục. Ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa.”
Hạ Lan Tuyết vẫn chưa hiểu rõ ràng, chỉ có điều, cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thôi cứ vậy đi, chỉ cần Lưu Trục Phong không xuất hiện nữa, tạm thời những chuyện khác cứ mặc kệ vậy.
Hai người giữ im lặng, ở bên ngoài đợi một hồi. Nghe thấy bên trong vang lên những tiếng binh binh bang bang, đại khái là âm thanh Y Nhân đang tìm kiếm vật gì đó.
Ngay sau đó, nghe thấy Y Nhân phấn khởi reo lên ‘Tìm được rồi.’
Lưu Trục Phong mừng rỡ, xoay người nhìn về hướng Y Nhân. Nhưng ngay trong tích tắc lúc Y Nhân đi ra khỏi cửa, sắc mặt Lưu Trục Phong nhất thời trở nên trắng bệch như tuyết.
Hạ Lan Tuyết thấy thế, vội vàng cũng giật mình nhìn qua. Đã thấy Y Nhân vốn đang cầm một chiếc nhẫn, vừa giơ lên vừa chạy. Nào biết ra đến cửa liền vấp một cái, chiếc nhẫn kia có vẻ rộng, ngón tay cô lại quá nhỏ, chiếc nhẫn màu trắng liền lập tức tuồn vào ngón áp út của Y Nhân.
“Mau tháo ra ngay, không thấy, ta không nhìn thấy gì hết.” Lưu Trục Phong nói xong, vội vàng quay lưng lại.
Hạ Lan Tuyết dở khóc dở cười: Đây có tính là bịt tai trộm chuông hay không?
Y Nhân chớp mắt mấy cái, không hiểu gì cả, liếc mắt nhìn Lưu Trục Phong, sau đó giơ tay tháo gỡ chiếc nhẫn ra.
Và chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Chiếc nhẫn kia đeo vào dễ dàng thế nào, nhưng khi muốn tháo ra lại khó khăn đến mức thần kỳ.
Hạ Lan Tuyết ở bên cạnh nhìn một hồi, cũng đi qua hỗ trợ. Chiếc nhẫn thoạt nhìn rõ to, vậy mà khi đeo vào tay rồi, lại vô cùng vừa vặn.
Tay Y Nhân không phải là cực nhỏ, da thịt núc ních, đường nét đầu ngón tay cũng đều đều dịu dàng. Chiếc nhẫn màu trắng chui tọt vào ngón tay liền ở lỳ một chỗ không chịu nhúc nhích. Hạ Lan Tuyết cầm chiếc nhẫn, muốn dùng lực một chút lại sợ làm Y Nhân bị đau. Cuối cùng vẫn không dám dùng sức.
“Hay là, bôi dầu ăn thử xem?” Y Nhân lại giằng co một hồi, sau đó thử hỏi.
Lưu Trục Phong vẫn đưa lưng về phía cô, sầm mặt xuống, không nói một lời.
Hạ Lan Tuyết cũng biết rõ việc này nặng nhẹ thế nào, không dám khinh thường. Anh kéo Y Nhân đi, không nói một lời đi thẳng xuống thang lầu để đến phòng bếp.
Anh nhất định phải tháo được chiếc nhẫn này ra.
“Thôi quên đi, chặt đứt ngón tay đó đi là được.” Tới đầu cầu thang, Lưu Trục Phong thình lình đưa qua một con dao.
Y Nhân thật không biết nói gì, nhìn nhìn con dao, lại nhìn nhìn hắn.
“Trừ cách này ra, không còn cách nào khác. Năm đó sở dĩ sư phụ có thể tháo nhẫn ra được, cũng vì đã chặt bỏ ngón tay. Chiếc nhẫn này được chế tạo từ một loại chất liệu rất kỳ quái, một khi gặp được nhiệt độ cơ thể con người sẽ lập tức tự động co rút rất nhanh. Bất luận là ngươi béo hay gầy, nó cũng có thể khít chặt lại cho thật vừa vặn với ngón tay của ngươi. Nếu không như thế, nó cũng không trở thành tín vật bất ly thân độc nhất vô nhị. Một khi đã đeo vào là không thể nào tháo bỏ được nữa.” Lưu Trục Phong lạnh lùng nghiêm mặt, buồn bực nói. “Sư phụ nói, đơn giản là có quá nhiều người đã khinh thị lời thề ước hẹn, cho nên, sư phụ mới tận hết tâm tư, rèn ra hai chiếc nhẫn độc nhất vô nhị này. Trừ phi chủ nhân chết đi, hoặc là chặt đứt ngón tay, nếu không, nó sẽ ở đó nhìn ngươi cả đời.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, nâng tay ngắm nghía ngón tay mình, lại nhìn nhìn ngón tay của Lưu Trục Phong.
Trên hai ngón áp út, kim cương lóe sáng rực rỡ như đèn lồng hôn lễ.
“Y Nhân không thể nào trở thành thê tử của ngươi.” Hạ Lan Tuyết đột nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt trầm xuống, kéo Y Nhân ra sau lưng mình. “Đời này, nàng chỉ có thể là của ta.”
Lưu Trục Phong cũng chắp tay, cười khổ nói: “Đại ca, ta cũng không muốn đâu. Các ngươi thích tiểu cô nương, còn ta thì lại thích mấy người thành thục gợi cảm, dễ thân động lòng người giống như Lãnh nữ vương cơ. Cho nên a, chỉ cần nàng chặt bỏ ngón tay đó, sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Y Nhân rùng mình một cái, đưa tay lên túm lấy góc áo của Hạ Lan Tuyết.
Kêu cô chặt bỏ ngón tay ư, vậy cũng quá… rất quá…
“Ta cũng sẽ không cho ngươi thương tổn đến nàng.” Hạ Lan Tuyết không muốn thương lượng.
Lưu Trục Phong hết chỗ nói, sau đó hình như hiểu được, đồng cảm nói: “Cũng phải, tiểu tình nhân hết ăn lại nằm như vậy, lại không có tư tưởng cảnh giới gì. Chặt bỏ ngón tay, có lẽ sẽ khiến nàng rất đau đớn. Nhưng mà, phải giải quyết như thế nào đây?”
Đây là lần đầu tiên Lưu Trục Phong gặp phải một chuyện khó xử như thế này, hắn nhìn trời, đầu đau nhức không thôi.