Nam Thiên trà trang, từ sau lần đó bị bao vây trừ diệt đến nay đã lụi bại tiêu điều. Vừa vào cửa liền có cảm giác thê lương, váng mốc.
Bước chân dẫm lên thềm lá khô, lá khô giòn gãy phát ra những âm thanh xào xạc khẽ khàng. Nhưng âm thanh nhỏ vụn đó trong cảnh đêm vắng vẻ lạnh lẽo thế này lại có vẻ điếc tai nhức óc dị thường.
Bùi Nhược Trần chỉ đi hai bước đã dừng lại. Anh yên lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy dưới mái hiên, sau cột trụ trên hành lang, trên cây to… nơi nơi đều có bóng đen di chuyển, hiển nhiên đã bị người ta tầng tầng lớp lớp bao vây rồi.
Bùi Nhược Trần vẫn đứng yên lặng, toàn thân nạp tích khí. Ống tay áo rộng không có gió cũng tự động phồng lên. Anh cảnh giác mà thanh thản nhìn về phía gian phòng khách hắt ra ngọn đèn dầu.
“Hiện thân đi.” Anh trầm giọng nói. “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Cánh cửa phòng nhè nhẹ bị đẩy ra. Một trung niên mặc trường sam chưởng quỹ(áo sườn sám kiểu nhà thanh dành cho nam chủ tiệm) đứng giữa cạnh cửa, ánh mắt sắc bén nhìn anh – chính là Vưu chủ quản.
“Lần trước bị ngươi ngụy trang lừa gạt, không ngờ khuôn mặt thật của ngươi lại tuấn tú hơn người như vậy.” Vưu chủ quản cười cười, thản nhiên khen.
Chỉ có điều, tiếng cười kia, giọng khen kia khi lọt vào tai lại khiến người khác kinh hãi hơn cả lời lăng mạ chửi rủa.
Bùi Nhược Trần không hề biến sắc, thản nhiên nói: “Vưu chủ quản khách khí rồi. Nếu luận về tuấn tú, sao có thể so được với thiếu chủ của ông, Liễu công tử.”
Vưu chủ quản biến sắc nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại, “Ngươi cũng biết chúng ta là người của Liễu gia, vì sao còn không qua đây thăm viếng chủ tử của ngươi.”
“Nực cười. Chủ tử của ta chỉ có một, chính là Hoàng đế thiên triều, là quân vương được vạn dân kính ngưỡng. Làm sao lại có thể là các ngươi… hạng chuột nhắt ngay cả quang minh chính đại gặp người khác cũng không dám.” Bùi Nhược Trần ngữ điệu khinh miệt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hay chỉ là một đám người nhu nhược chỉ biết bắt người cướp thiếu nữ thôi.”
“Ngươi không cần kích ta.” Vưu chủ quản không hề bị lay động, nói: “Lợi dụng thiếu nữ xác thực là không hay, nhưng ngươi cũng có phải tốt đẹp gì đâu? Lúc trước, ngươi tự mình đến Ngự chế phường mua giày, chúng ta còn tưởng rằng ngươi mua cho Du công chúa, vốn muốn bắt công chúa uy hiếp Hạ Lan Thuần – Không ngờ, ngươi dám ngang nhiên tặng cho một người không thể tặng. Nếu chúng ta điều tra không lầm, nàng hình như là Vương phi đã bị Hạ Lan Tuyết bỏ rơi, Y Nhân đúng không.”
“Ngươi cũng biết ngươi đã bắt lầm người rồi, vì sao còn muốn bắt giữ nàng?” Bùi Nhược Trần thu nhỏ con ngươi, hỏi. Giọng nói âm trầm, dần dần mang theo sát khí.
“Vậy còn ngươi? Rõ ràng là một nữ tử không thể sống chung, ngươi vì sao còn mạo hiểm vì nàng?” Vưu chủ quản hơi chút hăng hái, nheo nheo hai mắt hỏi.
“Hạ Lan Tuyết đã giao nàng cho tại hạ. Tại hạ tự nhiên nên phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng.”
“Tốt lắm. Thật là một người trọng nghĩa khí đó, Thừa tướng công tử, bây giờ là Phò mã nhỉ!” Vưu chủ quản cười khinh miệt: “Sao ngươi không ngẫm lại xem. Năm đó phụ thân ngươi bán chủ cầu vinh, rốt cuộc là có sắc mặt thế nào.”
“Chim khôn chọn cành mà đậu. Năm đó Tức phu nhân tàn bạo dị thường, nhân thần đều phẫn nộ. Lựa chọn của phụ thân cũng không sai. Chứ chẳng lẽ vẽ đường cho hươu chạy mới là trung nghĩa hay sao?” Bùi Nhược Trần vân đạm phong khinh bác bỏ một câu, sau đó trở về chuyện chính: “Nàng đang ở đâu? Nếu ta đã đến, ân oán của Bùi gia và Liễu gia, tự chúng ta sẽ giải quyết. Các ngươi cứ thả nàng trước đã.”
“Thả nàng? Lẽ nào lại muốn giống như lần trước, bị các ngươi bao vây diệt trừ lần nữa, lại chết đi trên dưới một trăm huynh đệ nữa sao!” Vưu chủ quản hét lên. Bóng cây lắc lư, những người ẩn nấp các nơi cũng bị ảnh hưởng, sát khí lan tỏa khắp nơi. Bùi Nhược Trần đứng ngay điểm tâm của luồng sát khí, lập tức cảm giác đườc bầu không khí nghẹn thở này.
Hết sức căng thẳng.
Thế nhưng Y Nhân, bây giờ nàng đang ở đâu?