Hình như Phượng Cửu cũng đã từng nói một lần, Hạ Lan Tuyết không phải chỉ ác ở mức bình thường.
Hắn đau đầu nhìn ba nữ tử ăn mặc hở hang, sắc mặt yêu nghiệt trước mặt, không hề tức giận rút ra ba tấm ngân phiếu, thản nhiên nói: “Ở đây có ba trăm lượng, mỗi người một trăm, cầm đi. Sau đó lập tức biến mất trước mặt ta.”
Ba nữ tử đưa mắt nhìn nhau một lát, sau đó đồng loạt nhào lên, cầm ngân phiếu rồi lập tức biến mất.
Hạ Lan Tuyết cũng trả một trăm lượng, đã đưa trước năm mươi, sau khi hoàn thành công việc mới trả tiếp phần còn lại. Năm mươi lượng sau này, cho dù không lấy được các nàng cũng không có thiệt.
Đợi đến khi toàn bộ đã đi khỏi, Phượng Cửu mới chậm rãi rời giường, chải tóc mặc quần áo. Sau đó tinh thần sáng khoái đi ra cửa phòng.
Đi qua hành lang dài liền trông thấy Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đang nói chuyện cùng Dịch Kiếm. Trông cái vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh, hắn liền biết bọn họ đang nói cái gì rồi.
Phượng Cửu chầm chậm đi qua, thản nhiên chào hỏi bọn họ: “Dịch Kiếm, ngươi đã về.”
Dịch Kiếm quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Phượng Cửu, lại nhìn qua Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng giật mình, nhìn dáo dác sau lưng Phượng Cửu, “Các nàng ấy đâu?”
“Dựa vào tiền thì không thể mua được trung thành.” Phương Cửu lườm lườm anh, giọng điệu kinh thường đặc sệt: “Lần sau nếu ngươi còn muốn chơi chiêu này, đề nghị tìm đến một người không thể bị dụ dỗ, ví như Dịch Kiếm.”
“Dịch Kiếm…” Hạ Lan Tuyết như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Dịch Kiếm.
Dịch Kiếm vội vàng xua tay, cuống quit nói: “Ta sẽ không khinh bạc Phượng tiên sinh! Không muốn đi cận kề cái chết đâu!”
Phượng Cửu đầu đầy hắc tuyến: “Khinh bạc ta khó xử đến vậy sao?”
“Ơ…”
“Ơ…”
Dịch Kiếm cùng Hạ Lan Tuyết đồng loạt không nói gì.
Nhìn trời, trên đầu có mấy caon gà đen xếp hàng giương cánh bay qua.
Trở lại chuyện chính!
Tán gẫu về vụ huyết án đêm qua, Dịch Kiếm suy đoán: “Hẳn là do Thuần Đế gây nên. Đại khái là Dung Tú đã mật báo thành công, Thuần Đế tiên hạ thủ vi cường, mượn danh nghĩa của cường đạo diệt trừ phủ thái sư.”
“Vậy tại sao Bùi Nhược Trần lại không bị gì hết?” Phượng Cửu thản nhiên nhắc nhở.
Dịch Kiếm chưng hửng, không thể trả lời.
“Hơn nữa, cho dù Dung Vô Hồi có phản bội, thì cũng là phụ thân của Dung Tú. Nếu A Tú đã đến mật báo, nhất định sẽ khai ra Bùi Nhược Trần và bảo vệ Dung Vô Hồi. Thuần Đế cũng không thể tuyệt tình với quốc trượng của mình như vậy được.” Hạ Lan Tuyết bổ sung.
“Cho nên, đáp án chỉ có một.” Phượng Cửu tổng kết, “Kẻ đã diệt môn Dung gia, không phải là Thuần Đế mà là Bùi Nhược Trần – Ngay từ đầu Bùi Nhược Trần đã có suy tính muốn Dung Vô Hồi làm con dê thế tội. Buồn cười nhất là Dung Vô Hồi còn muốn theo Bùi Nhược Trần chiếm quyền. Ông ta đã đánh giá Bùi Nhược Trần quá thấp.”
“Cũng khó trách Dung Vô Hồi lại xem nhẹ hắn.” Hạ Lan Tuyết trầm tư nói: “Dung Vô Hồi và Bùi Lâm Phổ, hai người đã đấu với nhau hơn nửa đời người. Bùi Lâm Phổ là một lão hồ ly. Còn Bùi Nhược Trần thế nào, chỉ là một thanh niên khiêm tốn vô tranh. Nào có ai ngờ, quân tử một khi lộng quyền, còn độc ác và thủ đoạn hơn cả lão hồ ly nữa.”
“Tiểu Bùi công tử… lúc trước là một người rất tốt…” Dịch Kiếm sờ sờ đầu, hãy còn cảm thán.
Bùi Nhược Trần đối với ai cũng đều ôn hòa và chân thành. Dịch Kiếm còn nhớ rõ, năm đó đi theo Vương gia và Bùi Nhược Trần, một đám quý tử kinh thành bọn hắn uống rượu du ngoạn. Toàn bộ đều là y quan thắng tuyết, trong đó, Bùi Nhược Trần như ngọc ấm trong tuyết, thân thiện ôn hòa xuất chúng.
“Trước đây ta cũng là một người rất tốt.” Hạ Lan Tuyết thấy Dịch Kiếm khen người ngoài, vội vàng lên tiếng nâng mình lên.
Dịch Kiếm ‘A’ một tiếng, Phượng Cửu dở khóc dở cười.
“Cái chết của Dung Vô Hồi hiển nhiên không đủ để giải thích tất cả nỗi băn khoăn của Thuần Đế. Bùi Nhược Trần vốn muốn một tháng sau sẽ hành động vào lễ tế thiên. Hiện giờ e rằng mọi chuyện sẽ không thể nào đoán biết được.” Phượng Cửu lại nói. “Kế hoạch hiện nay, chúng ta chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, theo dõi tình hình trong cung rồi mới tính tiếp được.”
Hạ Lan Tuyết gật đầu đồng thuận, lại nghĩ đến Y Nhân đang nằm trong phòng bèn xoay người, nói: “Có chuyện gì mới thì thông báo cho ta biết. Ta đến xem Y Nhân đã tỉnh lại chưa.” Nói xong, anh đã nhanh chóng mở cửa vào phòng.
Dịch Kiếm trông thấy dáng vẻ vội vàng cảu anh, nhịn không được bèn hỏi: “Phượng tiên sinh, cái này có được gọi là nhi nữ tình trường, anh hùng hụt hơi không?”
“Nếu không có nhi nữ tình trường, làm anh hung còn có hứng thú gì nữa chứ?” Phượng Cửu cười cười, tinh thần bỗng nhiên bay xa: Không biết Thất tỷ đã tìm được Lục Xuyên hay chưa nhỉ?
***
Giờ phút này, Phượng Thất vẫn chưa gặp được Lục Xuyên. Nàng đang trên đường đến Lưu Viên. Tới ngày thứ ba, nàng liền trông thấy ký hiệu mà Lưu Trục Phong để lại cho nàng, lập tức đi vào một quán trà nhỏ ở ngoài thành.
Quả nhiên Lưu Trục Phong đã có mặt ở đó uống trà. Xem bộ dạng mất kiên nhẫn của hắn, hẳn là đã đợi rất lâu rồi.
Nơi này bốn phía trống trải tịch liêu, rất ít người qua lại. Cho dù Lưu Trục Phong có cả đống chủ ý, lại không có biện pháp nào khiến cho mấy người nông dân đi đường dừng lại chơi cùng hắn, e rằng đã buồn chán cô đơn đến cực điểm.
Phượng Thất cười cười, nhấc một chân dẫm lên ghế, sau đó cúi người khiêu khích: “Hắc, này chàng trai, nhìn ngươi nhàm chán như vậy, có muốn tỷ tỷ uống một chén với ngươi không?”
“Còn đứng đó mà nói!” Lưu Trục Phong trừng mắt lườm nàng một cái, buồn bực nói: “Ước chừng ta đã đợi ba canh giờ rồi đó! Đây là mưu sát mãn tính!”
“Ơ hay, ai bảo ngươi đi nhanh như vậy làm gì.” Phượng Thất buông chân, tùy tay phủi phủi mặt ghế, sau đó ngồi xuống.
Lưu Trục Phong thở dài nói: “Có thật ngươi là thiên kim tiểu thư của Phượng Trang không đó? Một chút dáng vẻ nữ nhi cũng không có. Xin ngươi, cho dù có giả thì cũng phải giả cho dịu dàng nết na một chút chứ. Ngày mai đi gặp Lục Xuyên, tốt xấu gì cũng phải giở chút thủ đoạn, lừa hắn vào tay. Ta cũng coi như thoát khỏi bể khổ.”
“Ta là bể khổ của ngươi sao?” Phượng Thất ra vẻ oan ức hỏi lại.
“Ngươi là sát tinh của ta, Lục Xuyên là bể khổ của ta!” Lưu Trục Phong ngửa cổ uống cạn ly trà trước mặt rồi đứng lên. Có vẻ như hắn không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa, “Nơi này buồn chết đi được, mau tìm chỗ nào vui hơn đi.”
“Ngày mai thật sự có thể gặp được Lục Xuyên sao?” Phượng Thất lại hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta đã nói rồi, nếu ngày mai hắn không đến tìm ta, ta sẽ đem ngươi hiếp trước giết sau, giết xong hiếp tiếp!” Lưu Trục Phong phun trào, nhẫn tâm nói.
“Đi chết đi!” Phượng Thất đạp hắn một cước. Bỗng nhiên mắt đẹp vừa chuyển, trong suốt mà nhìn Lưu Trục Phong, hỏi: “Ta nói này, không phải là ngươi thiệt tình nói vậy đấy chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi đã thương thầm ta lâu rồi?”
Lưu Trục Phong lập tức suy sụp, giơ cánh tay áo rách rưới lên đầu hàng, “Ngươi đã có dấu hiệu hoang tưởng của tuổi già rồi, nhanh chóng đi ra ngoài đi, a.”
Phượng Thất biến sắc, đá thêm một cước. Nhất thời dồn hết chân khí toàn thân, hung hăng đá vào người Lưu Trục Phong.
Lưu Trục Phong nhanh nhạy mắt tinh, đang định tránh né, bỗng nhiên thấy Phượng Thất híp mắt cười nói: “Nếu ta đến Lưu Viên kể lại chuyện chiếc nhẫn đang ở trên tay Y Nhân, ngươi nói sư phụ của ngươi …”
Lưu Trục Phong nghe phong phanh, thân thể liền cứng đờ. Vì thế, cái mông liền lãnh trọn toàn bộ liên hoàn cước của Phượng Thất.
Phượng Thất phủi phủi tay, thỏa mãn hét to một tiếng: “Đi thôi.” Bỏ lại Lưu Trục Phong ở phía sau nhe răng nhếch miệng, phẫn uất không thôi.
***
Lời suy đoán của Phượng Cửu hiển nhiên không sai.
Sau khi Dung Vô Hồi xảy ra sự cố, Bùi Nhược Trần liền quyết định kế hoạch trước tiên.
Viêm Hàn vẫn chưa về nước, mà sống nhờ trên Vân Sơn Tự ở ngoại thành. Mỗi ngày đều cùng hòa thượng Vân Sơn Tự lễ phật chơi cờ, tĩnh tâm theo dõi sự phát triển của thời cuộc.
Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng.
Tiểu hoàng tử đã được đặt tên là Hạ Lan Thiên An. Hạ Lan Thuần mong muốn nó có thể cầu phúc cho Thiên Triều trường định thiên an.
Bùi Nhược Lan qua đời vì sinh khó, Thiên An tạm thời do Y Lâm chăm sóc. Mỗi sáng, Hạ Lan Thuần đều đến Lâm Cung, cùng Y Lâm ẵm bế tiểu hoàng tử một hồi. Nhớ đến Bùi Nhược Lan, chung quy cũng có chút buồn bã. Ở Lâm Cung cũng chẳng bao lâu lại đến trước linh vị của Bùi Nhược Lan, ngẩn người suy nghĩ.
Vì sợ làm giảm không khí vui mừng chào đón tiểu hoàng tử, Bùi Nhược Lan mất cũng không được phát tang, mà chỉ được đưa vào hoàng lăng một cách lặng lẽ.
Lúc chiều, Bùi Nhược Trần tiến cung. Hắn đến lăng mộ của Bùi Nhược Lan trước. Lúc đó Hạ Lan Thuần vừa mới rời khỏi, đi đến Tú Cung.
Nếu là trước kia, Bùi Nhược Trần tiến cung nhất định sẽ đến thưa bẩm Hạ Lan Thuần trước tiên. Hơn nữa, sau khi nói chuyện với Hạ Lan Thuần xong, hắn cũng sẽ không giao thiệp với hậu cung.
Nhưng lúc này đây, chuyện hắn tiến cung, Hạ Lan Thuần cũng không biết.
Hơn nữa, chỉ cần Bùi Nhược Trần không nói, thì sẽ không có ai đi thông báo với Hạ Lan Thuần.
Hoàng cung này, không biết từ khi nào đã trải đầy tai mắt của Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần đứng trước linh vị của Bùi Nhược Lan ước chừng một khắc, sau đó thắp ba nén nhang cắm vào lư hương.
Hương khói lượn lờ, phủ mờ khuôn mặt hắn.
“Nhược Lan, ta sẽ cho Thiên an quyền lực hiển hách nhất trên đời này. Muội an tâm đi.”
Sau đó, Bùi Nhược Trần xoay người, vững vàng đi về phía Lâm Cung.
Y Lâm đang bế Thiên An đi tới đi lui trong phòng để ru nó ngủ.
Lúc mới sinh trông Thiên An có vẻ xấu xí, nhưng mới nuôi có hai ngày đã thay đổi không ngờ, trắng nõn đáng yêu.
Ai cũng nói bé trai lớn lên sẽ giống cậu. Khuôn mặt của Hạ Lan Thiên An quả thật rất giống Bùi Nhược Trần. Sau khi lớn lên nhất định cũng là một mỹ nam tử – Y Lâm nhàn hạ nghĩ.
“Đáng tiếc, không biết ngươi có thể lớn lên được hay không?” Y Lâm dùng mũi cọ cọ đứa bé, thở dài nói.
Ở trong cung, đứa bé nào không có mẹ đẻ đều rất khó lớn.
Tuy Y Lâm đã đồng ý với Bùi Nhược Trần cố gắng chăm sóc đứa bé này, nhưng Bùi Nhược Trần cũng chẳng phải là gì của nàng. Vạn nhất về sau bản thân nàng có hoàng tử, Hạ Lan Thiên An nhất định sẽ không sống được.
Vừa cân nhắc đến chuyện gì, cung nữ bên ngoài đột nhiên vội vàng chạy vào, thu nhỏ giọng nói rất nhanh: “Lâm phi nương nương, Bùi Đại nhân đến.”
“Bùi Nhược Trần đến đây ư?” Y Lâm mừng như điên, vội vàng buông đứa bé xuống. Bước đến bàn trang điểm chỉnh sửa dung mạo.
Bóng người trong gương vẫn là đại mỹ nhân của Y Gia năm đó. Nhưng Y Lâm nhìn trái ngó phải, chung quy vẫn thấy thiêu thiếu gì đó. Nghĩ nghĩ, nàng lại cài thêm lên đầu một đóa hoa quyên vừa mới được đưa tới.
Lúc Bùi Nhược Trần đi đến cửa Lâm Cung, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hắn dừng bước, thần sắc nhàn đạm chờ người tới.
Người nọ rất nhanh chóng chạy đến sau lưng hắn.
Bùi Nhược Trần không quay đầu lại, thản nhiên hỏi: “Có phải trong phủ đã xảy ra chuyện rồi không?”
Đó là người của Bùi phủ.
“Công chúa dùng cái chết bức bách, thoát khỏi sự giám thị. Bây giờ đã vào cung rồi.” Người nhà ghé vào tai Bùi Nhược Trần, thấp giọng bẩm báo.
“Biết rồi.” Ánh mắt Bùi Nhược Trần xếch ngược nhưng nét mặt chẳng có bao nhiêu phản ứng, gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi đến Lâm Cung
Hắn nện bước rất chậm. Mỗi một bước đều có vẻ như là kết quả của một quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Như vậy, Hạ Lan Du đã định sẽ phản bội lại hắn, tướng công của nàng sao?
Bùi Nhược Trần không hề cảm thấy đau khổ, chỉ là tò mò. Tò mò không biết tâm tình của Hạ Lan Du giờ phút này, rốt cuộc là như thế nào?