Sau khi Hạ Lan Tuyết đi vào ngõ nhỏ, tiếng huyên náo trên chợ lập tức bị ngăn cách. Trong ngõ hẻm và bên ngoài, dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Anh chỉ đi vài bước lại bỗng nhiên không bước lên nổi nữa.
Trong ngõ hẻm chật hẹp, thậm chí còn là nơi đã bị cư dân quên lãng rồi, lại lúc nhúc người.
Những người đó cũng không hề hiện thân, mà ẩn minh dưới mái hiên, trong chỗ khuất, hình như được huấn luyện nghiêm chỉnh và vô cùng chuyên nghiệp.
Đều là cao thủ đại nội.
Hạ Lan Tuyết trở nên thận trọng. Anh muốn giả dạng làm một thường dân vô tình đi vào, nhưng thái độ lo lắng và cấp thiết thì không thể nào che giấu được.
Thành Tuy Xa nho nhỏ này tự nhiên lại có nhiều cao thủ đại nội như vậy. Ngày mai Hạ Lan Khâm cũng sẽ đưa quân trấn giữ cương giới. Chuyện hưng sư động chúng như vậy, còn không phải Hạ Lan Thuần đến sao, người kia, nếu không phải là Dung Tú, thì là ai?
Anh cẩn thận đi về phía trước, nỗ lực làm cho mình trở nên nhàn hạ thư thái như thường. Nhưng đến khi anh đi tới góc thứ nhất được thủ vệ chặt chẽ kia, vẫn phát huy công năng vốn có.
Có một viên gạch đá từ trên trời giáng xuống, tựa như kiến trúc cũ bị vỡ ra, vô ý rớt xuống vậy. Nếu là người thường, tất nhiên sẽ rất sợ hãi.
Nhưng Hạ Lan Tuyết không muốn giả bộ nữa, cũng không muốn lại phải tiếp nhận một bài kiểm tra như vậy nữa.
Anh lạnh lùng lặng lẽ tách ra, sau đó ngẩng đầu. Đôi mắt như chim ưng, chuẩn xác và sắc bén quét về phía mấy người đang ẩn thân bên trên.
Tam hoàng tử của Thiên Triều danh tiếng cực thịnh, nhưng cũng chỉ bởi vì tài hùng biện phong lưu, rất ít người biết được võ nghệ của anh tài giỏi mức nào.
Lần trước Bùi Nhược Trần vô ý thoáng nhìn thấy một phần, cũng đã hồ nghi mất nửa ngày.
Huống chi, Hạ Lan Tuyết bây giờ là A Tuyết. Cao thủ đại nội này làm sao biết được người bên dưới rốt cuộc là cao thủ phương nào.
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Sau đó, trong một khắc, ầm ầm bạo phát.
Công kích đến từ bốn phương tám hướng, như thủy triều xông đến lại vừa ngay ngắn thối lui.
Hạ Lan Tuyết thân hình như điện xẹt, cũng không giao phong chính diện mà chỉ vừa vặn giẫm lên nhưng chỗ hổng trong đợt công kích của đối phương – - Anh quá quen thuộc với cách bày binh bố trận của đại nội, cũng rất quen thuộc phong cách của bọn họ. Nếu đợt công kích đầu tiên không thành, sẽ đổi sang… một đợt khác dũng mãnh hơn. Chiêu thức tuyệt đối không tha, không chua cho địch thủ bất cư một cơ hội nhìn thấu cái gì.
Đây vốn là cách an bài rất hợp lý, cẩn thận. Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ lại chính là Tam hoàng tử sớm chiều đều ở chung với bọn chúng.
Hạ Lan Tuyết lanh lẹ khua tay phá chiêu, cũng không ham chiến. Đang lúc xê dịch, thân hình đã thoát ra khỏi hẻm nhỏ
Lúc tầm mắt xoay qua chỗ khác, anh rốt cuộc đã nhìn thấy Dung Tú.
Dung Tú mặc trang phục tiểu thư, đang lẫm lẫm đứng trước mặt một quan viên mặc bổ phục màu lam sẫm.
Xung quanh bọn họ có bốn hắc y nhân bao vây.
Thấy anh xông vào, sáu người này cũng không giật mình lắm. Gã quan viên mặc lam phục đứng ở giữa kia thậm chí còn không quay đầu nhìn lại, giống như ngườ vừa vượt qua bức tường cao thủ này chỉ là một khoảng hư vô trống rỗng.
Về phần trấn tĩnh này, Hạ Lan Tuyết đã đoán ngay được hắn là ai.
Hiên nay trong Thiên Triều, dưới một người mà trên vạn người.
Phụ thân của Lan Phi và Bùi Nhược Trần.
Cho dù đã tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được phong thái nam nhân như cũ.
Là thừa tướng lắm mưu nhiều kế mang màu sắc truyền kỳ.
Bùi Lâm Phổ.
“Nương nương, nương nương sao lại hành động tùy hứng như vậy, lẽ nào không nghĩ đến hơn một trăm mạng người của Dung gia hay sao?” Bùi Lâm Phổ tựa hồ đã mất kiên nhẫn, giọng nói bằng phẳng rồi lại dị thường trầm thấp mà hỏi.
Tựa như mạch nước ngầm trong hồ nước an tĩnh, cuộn trào mãnh liệt đến nỗi không người nào có thể lảng tránh.
Sắc mặt Dung Tú trắng bệch.
“Lẽ nào ta trở lại thì Bệ hạ có thể buông tha Dung gia hay sao?” Dung Tú run giọng hỏi, “Ở trước mặt ta, Bệ hạ luôn ban cho một tia hy vọng, để ta không ngừng đi về phía trước. Ta cho rằng chỉ cần mình buông tha một số thứ thì đi đến nơi nào cũng có thể an toàn. Nhưng đến khi ta đi tới nơi thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi! Hạ Lan Thuần, hắn sẽ không cho ta buông tha cái gì. Hắn đã quyết định diệt trừ Dung gia rồi. Bất luận ta có trở về hay không, hắn vẫn làm tất cả! Vì sao còn muốn dùng nó để uy hiếp ta, lừa gạt ta!”