Trong doanh trướng, cuộc đối thoại giữa Hạ Lan Khâm và Y Nhân vẫn đang tiếp diễn.
“Ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Thiên Triều.” Hạ Lan Khâm đi xuống, nhìn Y Nhân, gằn từng chữ: “Bất luận là vì lý do gì, cũng không thể.”
“Ơ, ta chỉ muốn báo với ngươi một tiếng thôi.” Y Nhân bị Hạ Lan Khâm cự tuyệt nhưng cũng không có xấu hổ hay thất vọng bao nhiêu, chỉ hơi hơi nhàn nhạt nói một câu, “Ngươi thích lựa chọn thế nào, chỉ cần ngươi không hối hận thì ta cũng không có ý kiến.”
Cô chính là người cực kỳ hiếm khi quản chuyện riêng của người khác.
Làm hết khả năng, còn lại đành phải nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Nhưng bất luận Hạ Lan Khâm lựa chọn thế nào, hắn cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả của nó.
Hạ Lan Khâm trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên cười, còn mở lời ướm hỏi: “A Tuyết trông thấy Dung Hậu thì bỏ quên ngươi. Vì sao ngươi còn muốn đến van cầu ta giúp A Tuyết?”
“Chuyện này có gì mẫu thuẫn sao?” Y Nhân không giải thích được mà hỏi lại: “A Tuyết thích Dung Tú thì tất nhiên địa vị của Dung Tú ở trong lòng anh ấy phải nặng hơn ta rồi. Ta chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi – - Huống chi, đó vốn là chuyện riêng của anh ấy mà.”
Có quên cô hay không, chỉ là chuyện riêng của A Tuyết mà thôi.
Còn có vì A Tuyết mà đến van cầu Hạ Lan Khâm hay không, lại là chuyện riêng của cô.
Hai chuyện này, làm sao có thể nhập chung vào mà nói được?
Hạ Lan Khâm nhất thời trào phúng, lập tức lắc lắc đầu, “Tại sao lại có người ngu ngốc như ngươi vậy chứ. Nhược Trần đến Tuy Xa rồi, ngươi có biết không?”
“Biết.” Y Nhân gật đầu.
“Ngươi cũng không cần quay về đâu, ở lại đây một đêm đi. Ngày mai ta sẽ sai người đưa ngươi đi tìm Bùi Nhược Trần. Hắn chí ít sẽ không giống Hạ Lan Tuyết, thấy Hạ Lan Du thì bỏ quên ngươi. Nhân tiện cũng nói, ngươi thích Nhược Trần, có đúng không?” Hạ Lan Khâm nói xong, vừa móc trong người ra một tấm hổ phù (phù: thẻ làm tin vua ban), lẩm bẩm: “Về phần ngươi muốn mượn hổ phù của ta đi đối phó Bùi Thừa tướng để cứu A Tuyết, cũng không cần si tâm vọng tưởng nữa. Ta sẽ không đáp ứng đâu.”
Từ đầu đến cuối, Y Nhân cũng không đả động gì đến Viêm Hàn.
Vô ý mà có lẽ cũng là cố ý.
“Bất luận dù ngươi có cho mượn hay không, ta cũng phải trở về.” Y Nhân lắc lắc đầu, cẩn thận hỏi: “Ngươi có thể phái người đưa ta quay về được không?”
“Ngươi còn kiên trì sao? Lẽ nào ngươi không muốn gặp Bùi Nhược Trần sao?” Hạ Lan Khâm kinh ngạc hỏi.
“Muốn chứ. Nhưng mà hiện tại chưa thể đi được.” Y Nhân buông tiếng thở dài, xoay người dục bước quay về.
Hạ Lan Khâm giật mình, lập tức nở nụ cười như đã hiểu. Nụ cười kia chỉ hiện lên trong nháy mắt, rồi một lần nữa, hắn tỏ vẻ nghiêm trang nói: “Y Nhân, nếu như ngươi trở về gặp lại A Tuyết thì nói cho hắn biết. Dung Hậu đang ở chỗ ta. Có người trông thấy nàng thất hồn lạc phách đi ở dọc đường nên đã đưa nàng về đây.”
Nói xong, hắn tùy tiện ném hổ phù lên trên án đài, sau đó bỏ ra ngoài.
Y Nhân nhìn theo bóng lưng hắn, chẳng hiểu thế nào nữa, lại nhìn qua tấm hổ phù màu xanh đen đang nằm trên án đài.
Hổ phù xanh đậm, tỏa ánh u lan.
Y Nhân lại liếc mắt nhìn về phía Hạ Lan Khâm vừa bỏ đi: Hạ Lan Khâm đã ra ngoài trướng rồi, màn trướng nhẹ nhàng buông, xung quanh cũng không có bóng người.
Từng bước từng bước một, Y Nhân cẩn thận đi đến án đài. Sau đó cắn ngón tay, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chiếc hổ phủ trên án.
Cũng không biết đã do dự mất bao lâu, cuối cùng cô cũng vươn tay ra, cẩn cẩn dực dực mà huých hổ phù một cái: xúc giác lành lạnh khi trạm vào trần ngọc thanh lương, theo đầu ngón tay thoáng cái đã truyền vào tận đáy lòng.
Nàng đột nhiên trở nên thanh tỉnh, rất nhanh cầm lấy chiếc hổ phù rồi nhét nó vào trong ngực.
Không hỏi mà lấy chính là ăn trộm.
Cô đã ăn trộm hổ phù rồi.
Trái tim Y Nhân đang đập mạnh đến mức dọa người. Gương mặt cũng đỏ ửng gần như sắp nhỏ máu đến nơi.