Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

“Phu nhân, đương nhiên chính là phu nhân.” Vũ gia đương nhiên trả lời với vẻ sùng kính.

“… Vậy làm sao ngươi biết, lộ trình của ta?” Hạ Lan Tuyết vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt của Vũ gia.

Thần trí của Vũ gia có điểm không tỉnh táo. Điều này anh có thể nhìn ra được.  

Nếu tỉnh táo thì vì sao lúc trước lại ra sức cứu anh ra khỏi đó, tiếp theo còn không thèm để ý đến bản thân, không ngừng truyền chân khí cho anh?

Tuy rằng chân khí kia ngược lại còn làm nguy hại đến tính mạng của anh nhưng bản tâm của Vũ gia là tốt. Điều này Hạ Lan Tuyết cũng biết.

Anh đã mơ hồ đoán ra được, phu nhân mà Vũ gia đang nói đến là ai, nhưng vẫn không dám khẳng định. Anh cần tiến thêm một bước, xác nhận.

“Vương gia…” Dịch Kiếm nghe không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì, nhịn không được bèn chen lời.

Hạ Lan Tuyết nhợt nhạt ném cho hắn một cái liếc mắt.

Chỉ một cái lừ mắt ấy, Dịch Kiếm nhất thời câm như hến.

“Tất nhiên là phu nhân đã nói cho ta biết.” Vũ gia trả lời, “Phu nhân sai ta đến cứu ngươi. Bây giờ, ngươi đã khỏe lại rồi, ta cũng nên trở về phục mệnh với phu nhân.”

Hạ Lan Tuyết cảm thấy trấn an: Quả nhiên mình đã đoán đúng. Phu nhân mà Vũ gia đang nhắc đến, đúng là Y Nhân.

Nhưng Y Nhân đã làm thế nào mà khiến cho Vũ gia ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhỉ?

Hạ Lan Tuyết nghĩ không ra.

Trên thực tế, trên người Y Nhân cất giấu biết bao đồ vật, Hạ Lan Tuyết cũng không nghĩ ra.

“Vậy, ngươi có biết bây giờ phu nhân đang ở đâu hay không?” Anh tỉnh bơ, hỏi tiếp.

Trong giọng nói mang đầy mùi cáo già.

Vũ gia cố sức hồi tưởng. Cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu, cuối cùng lão vỗ đầu, mừng rỡ nói: “Ta nhớ ra rồi. Phu nhân ở cùng với tên tiểu tử Viêm Quốc đó! Còn có lão thất phu Bùi Lâm Phổ kia nữa. Chỉ có điều, Bùi Lâm Phổ hình như đã chết rồi. Rốt cuộc sao lại thế này…” Trí nhớ của ông bắt đầu hỗn loạn…

Sở dĩ ông còn nhớ rõ Viêm Hàn, đơn giản là bởi vì Viêm Hàn có tướng mạo rất giống phụ thân của hắn, Viêm Tử Hạo.

“Ngươi không cần phải nghĩ nữa. Chắc chắc là phu nhân đang ở Viêm Quốc, bị Viêm Tử Hạo bắt cóc rồi.” Hạ Lan Tuyết vội vàng ngăn chặn dòng suy nghĩ miên man của ông, trang nghiêm nói.

Dịch Kiếm ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng trông thấy bộ dáng Vương gia đang vô cùng nghiêm túc, diễn cảm thật đến cực điểm nên lại cảm thấy mơ hồ.

Quả nhiên là… một con cáo già.

Vũ gia quả nhiên không đau đầu khổ não nữa. Ông biến sắc, rất tích cực mà lặp lại một câu: “Đúng rồi, phu nhân đúng là đã bị Viêm Tử Hạo bắt đi rồi! Viêm Tử Hạo vẫn ngấp nghé mỹ mạo của phu nhân. Hắn không yên lòng! Lão phu phải đi Viêm Quốc ngay, đánh cho hắn long trời lở đất!”

Nói xong, Vũ gia liền xoay người, tựa như bay, nhảy lên đầu tường mất hút.

Hạ Lan Tuyết nhợt nhạt mỉm cười, chỉ nói hai câu. “Đi đi, không tiễn.”

Dịch Kiếm thật sự toát mồ hôi.

Chờ đến khi Vũ gia biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, nụ cười trên môi Hạ Lan Tuyết mới phai nhạt dần. Anh quay đầu lại nhìn Dịch Kiếm, ấm áp nói: “Ta không sao. Trong lúc ta hôn mê, Thiên Triều có xảy ra chuyện gì không?”

Ví như… Dung Tú thế nào? Hạ Lan Thuần có động tĩnh gì không?

Dịch Kiếm đương nhiên hiểu được Hạ Lan Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, liền khom người nói: “Dung hoàng hậu đã hồi cung.”

“À.”

“Là Nhị hoàng tử điện hạ đích thân tiễn hoàng hậu về kinh thành. Thuần Đế phán, Dung hoàng hậu từng bị… từng bị Vương gia bắt cóc, may mắn có Hạ Lan Khâm đại tướng quân đã quân pháp bất vị thân, cứu hoàng hậu khỏi tay phản tặc… phản tặc Vương gia. Trong lúc hoàng hậu bị bắt cóc, biểu hiện đoan trang hiền thục, được sắc phong làm Huệ Đức Thánh hoàng hậu. Dung Vô Hồi thái sư cũng được phục chức. Còn có…” Dịch Kiếm vừa nói vừa giương mắt trộm tra sắc mặt của Vương gia.

Hạ Lan Tuyết thần sắc bất động, vẫn đang im lặng lắng nghe, dường như những chuyện này không hề liên quan gì đến anh.

Thấy Dịch Kiếm ngừng lại, anh thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Còn có, Bùi Thừa Tướng hy sinh vì nhiệm vị… Trong thư Thuần Đế cáo thiên hạ có nói. Bùi Thừa Tướng đang lúc trên đường tìm cách cứu viện hoàng hậu, hy sinh vì nhiệm vụ…”

“Bùi Lâm Phổ chết rồi à?” Hạ Lan Tuyết có vẻ giật mình, ngẩn người, sau đó lại lập tức lẩm bẩm: “Cái tội danh này, lại gán lên người ta.”

“Chuyện này không phải là trọng yếu nhất. Quan trọng nhất là, vị trí mà Bùi Thừa tướng lưu lại đã được tiểu Bùi công tử thay thế.”

“Nhược Trần?”

“Vâng. Nhược Trần công tử bây giờ kiêm nhiệm ba chức: Ngự tiền Quang Lộc đại phu, Đương kim phò mã, Thừa tướng đương triều. Từ chỗ chỉ là cháu rể của Hạ Hầu, nay lại nhảy vọt trở thành người trẻ tuổi nhất có quyền thế nhất Thiên Triều.” Dịch Kiếm lo lắng nói.

Hạ Lan Tuyết rất lơ đểnh. Anh nhẹ giọng nói: “Nhược Trần tuy vẫn làm việc cho Bùi Thừa tướng nhưng cũng là một người chánh trực. Nếu hắn ở địa vị cao, Thiên Triều có lẽ còn có thể ổn đình và hòa bình lâu dài cũng không chừng.”

“Vương gia…” Dịch Kiếm nghe vậy, cũng không trực tiếp phản bác, nhưng cứ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Nói chuyện trở nên ngập ngùng ấp úng như vậy từ bao giờ?” Hạ Lan Tuyết không hờn giận mà chỉ nhíu mày, thúc giục Dịch Kiếm đang ngày càng trở nên lề mề.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy… Thuộc hạ cảm thấy Nhược Trần công tử hình như đã thay đổi.” Dịch Kiếm rốt cuộc cũng hạ xong quyết tâm, thản nhiên nói: “Nhược Trần công tử chính trực trước kia, giống như đã cùng chết theo Bùi thừa tướng rồi vậy. Hiện tại, kinh thành thịnh truyền. Tiểu Bùi đại nhân quyền thế lỗi lạc, còn hơn cả lão Bùi đại nhân nữa. Không chỉ có tăng mạnh kết giao với nhóm người quyền quý trong kinh thành mà còn… Mà còn can thiệp vào chuyện cung đình.”

“Can thiệp vào chuyện cung đình?”

“Vâng. Tiểu Bùi đại nhân lấy cớ hoàng hậu bị bắt, trinh tiết không rõ, yêu cầu Thuần Đế chọn lựa người khác lên làm hoàng hậu. Mà trước mắt có hai vị đang được Thuần Đế sủng ái nhất. Một vị là tỷ tỷ của Vương gia, à không, tỷ tỷ của Y Phi, Y Lâm. Vị còn lại, chính là muội muội của tiểu Bùi đại nhân, Bùi Nhược Lan.”

“Nói cách khác, Bùi Nhược Trần muốn đưa muội muội của hắn lên làm hoàng hậu?” Hạ Lan Tuyết nghe thấy tên Y Lâm, bất giác lại nhớ đến Y Nhân. Phải mất rất nhiều tâm tư mới không chuyển đề tài nhắc đến Y Nhân.

“Đúng vậy. Hơn nữa, Lan Phi hiện giờ đang mang thai. Nếu là hoàng tử, e rằng đó sẽ là Thái tử Thiên Triều.” Dịch Kiếm trả lời.

Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ cần Nhược Trần một lòng vì nước, nếu ngẫu nhiên có điểm tư lợi thì cũng không thành vấn đề. Dù sao thì Thuần Đế cũng không có con nối dõi… Nhưng nếu cứ để tình trạng như vậy, sau này xảy ra chuyện ngoại thích tham dự vào chính sự, cũng là tất nhiên.”

“Vương gia có tính toán gì không?” Dịch Kiếm vội vàng hỏi.

“Không có.” Hạ Lan Tuyết phủ định rất lưu loát, sau đó từng bước đi lên phía trước. Giọng nói chậm rãi từ phía trước truyền đến: “Còn nhớ vị thê tử mới cưới của Hoàng A Ngưu không? Có thể tìm nàng đưa về đây không?”

Dịch Kiếm đứng nghiêm thẳng tắp, dạ vang: “Vâng!”

———- *** ———-

Y Nhân ngồi trên chiếc dây đu, đung đưa phe phẩy. Khoảng trời trên đầu đang là ban ngày, bởi vì rất quang đãng nên tạo một ra cảm giác giống như không trung hông còn xa xôi mà ngược lại rất thấp.  Thấp đến mức chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm đến được.

Vì thế, cô vươn tay ra. Năm ngón tay mở ra, ngửa mặt, nheo mắt. Ánh mặt trời tinh tế chiếu xuống, nhiều chỗ tựa như giọt nước, chiếu sáng thân thể cô.

Viêm Hàn thong thả đi tới cạnh cửa.

Đứng ở cửa, hắn lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong hoa viên.

Chiếc dây đu là hắn đã sai người chuyên môn chế tạo. Trên tấm ván gỗ bọc một lớp gấm vóc mềm mại, trên dây thừng cũng gắn kết đầy những bó hoa.

Vào mùa này, Viêm Quốc trở thành một vùng đất cằn cỗi. Hoa, thật sự là một loại thực vật hiếm thấy.

Nhưng chiếc dây đu lại tựa như một núi hoa mùa xuân, phủ kín muôn hồng nghìn tía. Những lúc lắc lư liền có thể ngửi được hương hoa làm say lòng người.

Tâm tư tinh tế như vậy, Y Nhân lại chưa từng phát hiện.

Vẻ mặt cô rất vui sướng, cũng rất thỏa mãn.

Viêm Hàn ở bên cạnh, nhìn thấy hình bóng màu xanh da trời ngồi giữa gấm hoa, tươi mát giống như muốn cùng này hoa này lá hôm nay, hoàn toàn dung hợp làm một.

Sau khi đến Viêm Quốc, Y Nhân chưa bao giờ tỏ vẻ hờn giận hay buồn phiền. Trên khuôn mặt nho nhỏ luôn là nụ cười thỏa mãn, thỏa mãn mà nhàn nhạt.

Trước sự thỏa mãn đó, Viêm Hàn không biết nên làm gì mới có thể khiến cô cảm động một cách mãnh liệt. Xúc động mãnh liệt một chút, mãnh liệt… mà quên đi chuyện xưa cùng Hạ Lan Tuyết.

Nhưng cô lại là như vậy, không muốn không cầu. Gặp phải tình trạng gì cũng sẽ không oán hận, cũng sẽ không cảm thấy vì được sủng ái mà lo sợ.

Viêm Hàn đột nhiên cảm thấy thật sự… bất lực.

Hắn hơi hơi cúi đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi hắn cùng tiên sinh thảo luận.

Tiên sinh hỏi hắn: “Có muốn nghe chuyện xưa của Tiên hoàng cùng Tức phu nhân hay không?”

Tiên sinh nói: “Vương thượng, ta không muốn nhìn thấy ngài giẫm lên vết xe đổ.”

Viêm Hàn rất muốn nghe. Đối với chuyện xưa giữa phụ vương và Tức phu nhân, hắn đã tò mò rất lâu rồi.

Nhưng cuối cùng, cuối cùng, câu trả lời của hắn vẫn là: “Ta không muốn nghe.”

Viêm Hàn đã nói: “Ta không muốn tham khảo chuyện xưa của bất kỳ ai, cũng không muốn bởi vì phụ vương thất bại mà thừa nhận rằng ta vô năng. Đối với Y Nhân, ta chỉ muốn dùng bản tâm để đối đãi. Bất luận kết cục như thế nào, đó cũng chỉ là chuyện xưa của chính ta.”

Câu trả lời này đã khiến cho tiên sinh phải im lặng không nói.

Sau đó, ông thở dài một tiếng.

Viêm Hàn, chung quy vẫn là Viêm Hàn. Hắn không phải là Viêm Tử Hạo.

Mà Y Nhân, cũng không phải là Tức phu nhân.

“Mong rằng Vương thượng bảo trọng.” Cuối cùng, ông chỉ có thể khom người lui ra, lời nói thấm thái dặn dò một câu.

Viêm Hàn cười, chậm rãi đi ra cạnh cửa.

Nhìn thấy cảnh trong hoa viên muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp động lòng người, cũng mơ hồ vô chừng.

“Viêm Hàn.” Y Nhân buông tay, có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Viêm Hàn đang yên lặng đứng ở nơi đó.

Cô cười rạng rỡ, vui vẻ đón tiếp.

Viêm Hàn cũng nhợt nhạt cười, sau đó đi ra sau lưng cô, tay vịn dây thừng, cúi thấp người xuống, ở bên tai Y Nhân nhẹ giọng nói: “Ta đưa đến cho nàng một người, nàng có muốn gặp không?”

Y Nhân ngẩn người, sau đó đã mắt khát khao, hỏi: “Ngươi tìm được A Tuyết?”

Ánh mắt Viêm Hàn ảm đạm, nhưng khôi phục rất nhanh. Hắn lắc đầu nói: “Không phải, nhưng cũng là một người mà nàng muốn gặp.”

“Ai vậy?” Y Nhân mở to hai mắt, hiển nhiên đoán không được.

Viêm Hàn tiến đến bên tai cô, cúi đầu phun ra hai chữ: “Thập Nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK