Thập Nhất đang bóp cổ Y Nhân, còn ra sức lắc lắc, vẻ mặt hung hăng hệt như dã thú.
Tên thị vệ đứng sau che ô cho Hạ Lan Tuyết cũng giật mình, định phá cửa sổ vào cứu vương phi nhưng y đã giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Đừng đánh giá chủ tớ bọn họ theo lẽ thường.”
Vừa dứt lời, quả nhiên Thập Nhất đã thở hổn hển buông Y Nhân ra, Y Nhân cũng há miệng thở hồng hộc, rồi thong thả chỉnh trang lại y phục, ung dung nói: “Người trẻ tuổi nói chuyện cũng phải từ từ chứ.”
Nói rồi cô lại khoan thai nhặt bức tranh bị Thập Nhất quăng xuống đất lên, mở ra ngắm nghía tác phẩm của mình, mặc kệ vẻ nhớn nhác của Thập Nhất.
Hạ Lan Tuyết bên ngoài cũng nhích lại gần thêm một bước, mới trông rõ hình vẽ trong tranh.
Đôi mắt thanh mảnh nheo nheo lại rồi lập tức bừng bừng lửa giận.
Tuy Hạ Lan Tuyết đã lạnh nhạt với Y Nhân lâu ngày, cơ hồ đã quên luôn sự tồn tại của cô, dần dà cũng chẳng nổi giận vì cô nữa, nhưng trông thấy tên Y Lâm, y vẫn nhớ tới cô trước tiên.
Y muốn biết cô đã hưởng thụ được cảnh ngộ bị ghẻ lạnh như mình mong muốn chưa.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, y bất chấp tuyết lớn đi thẳng từ tiền sảnh tới xó xỉnh bị lãng quên này.
Còn cô, lại vẫn tơ tưởng tới một gã đàn ông khác!
Hạ Lan Tuyết càng nghĩ càng sôi máu, bèn gạt phắt tên thị vệ che ô phía sau ra, bừng bừng lửa giận đẩy bật cửa ra xông vào phòng, mang theo cả hơi lạnh của gió tuyết.
Đúng lúc ấy Y Nhân trong phòng đang ngáp dài. Ngáp xong rồi, mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt mĩ miều của Hạ Lan Tuyết, gần trong gang tấc.
“A?” Cô chớp chớp mắt, rõ ràng có vẻ hơi lạ lẫm với kẻ mới xuất hiện.
Thập Nhất cũng giật mình nhưng lập tức mừng rỡ ngay. Có điều còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Lan Tuyết đã ra hiệu cho cô ta lui.
“Sao vương gia lại tới đây?” Y Nhân chẳng hề có vẻ mừng rỡ như nắng hạn gặp mưa rào gì hết, chỉ thoáng ngạc nhiên giống như lật đệm lên thấy trên giường mình có bọ chét mà thôi.
Hạ Lan Tuyết nhận ra mình đã nuốt lời, lần trước nổi giận đã nói sẽ không tới đây nữa, nào ngờ cô ta vẫn sống nhởn nhơ ở đây, còn mình lại tự lon ton chạy tới.
“Bản vương chỉ tới báo cho cô một chuyện thôi.” Hạ Lan Tuyết vội chuyển đề tài, cố giấu vẻ thất vọng của mình: “Tỷ tỷ cô đã nhập cung rồi.”
“Y Lâm á?” Y Nhân chẳng hề ngạc nhiên, cô luôn nghĩ rằng Y Lâm nhất định sẽ nhập cung.
Dù sao tỷ tỷ cũng đẹp như hoa hậu thế giới.
“Bản vương nghĩ tình chị em của hai người đã tấu xin với hoàng thượng để sáng mai cô vào cung tiếp kiến Lâm quý phi.” Thấy vẻ thản nhiên của cô, Hạ Lan Tuyết chợt thấy phiền muộn chẳng kém gì Thập Nhất, y hắng giọng bồi thêm một câu.
“Hả, phải vào cung sao?” Y Nhân chẳng những không mừng rỡ, trái lại còn lúng túng:
“Vậy chẳng phải rất phiền sao?”
Lạnh nhạt với cô cũng được, bỏ cô giữa trời băng tuyết chịu lạnh chịu rét cũng được, nhưng phiền phức thì…
Cô rất ghét rầy rà phiền phức, chỉ muốn ngày ngày đều có thể ngồi lỳ trên giường mà giải quyết mọi việc.
Nhìn gương mặt bối rối của Y Nhân, Hạ Lan Tuyết đã đủ hiểu.
Lẽ nào kẻ lười biếng cũng chẳng cần gì tới tình chị em nữa sao?
Y không biết rằng, bất luận là Y Nhân khi còn sống hay Y Nhân giả mạo này, đều chẳng có chút tình chị em gì với Y Lâm cả.
“…Ừm, sẽ đi.” Do dự hồi lâu, chợt ngẩng lên trông thấy ánh mắt khó hiểu của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân co rúm lại, bèn nhận lời.
Giọng điệu đó, tựa như cô đọc thấy trên gương mặt Hạ Lan Tuyết. Bởi vậy, y nợ cô một món nợ ân tình.
Y cố nhịn, đặt tay lên bản phác thảo rồi chậm rãi ngồi xuống đối diện cô.
“Vương gia còn chuyện gì sao?” Thấy y vẫn chưa có ý muốn đi, Y Nhân lại hỏi.
“Cô đang giục ta đi đấy à?” Y trầm giọng hỏi lại.
Bàn tay đặt trên bàn khẽ siết lại, chẳng đợi Y Nhân đáp lời, y đã giơ bức phác thảo lên, nhẹ nhàng nói: “Không biết vương phi có thể cho ta biết bức họa này vẽ ai chăng?”