Hạ Lan Tuyết ngẩn người, giật mình nhìn người nọ.
Người nọ xoay người lại, vành mũ áo choàng ép xuống rất thấp, không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy một luồng áp lực, một áp lực vô hình nhưng không thể bỏ qua. Ngoại trừ Lục Xuyên, đã lâu rồi Hạ Lan Tuyết không cảm nhận được áp lực thế này.
“Ngươi là ai?” Anh không trực tiếp trả lời mà trầm giọng hỏi.
Người nọ hơi ngẩng đầu. Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy một đôi mắt sắc bén biết nói đảo qua khuôn mặt anh. Cơ hồ là theo bản năng, chân khí toàn thân anh đột nhiên khuếch trương, tựa như bản năng của động vật mỗi khi gặp nguy hiểm.
“Ngươi là đứa con của Hạ Lan Vô Hạ.” Người nọ chăm chú nhìn anh hồi lâu, mới khẽ thở dài. “Ngươi thật giống phụ thân của ngươi.”
“Bà quen biết gia phụ?” Hạ Lan Tuyết giật mình, cố gắng kềm chế nỗi bất an trong lòng, lễ phép hỏi.
“Quen biết, rất quen thuộc.” Người nọ như từ trong mộng bước ra, dùng giọng nữ trung cực kỳ dễ nghe chậm rãi nói: “Năm đó lúc ta mới gặp hắn, hắn nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi. Nhỏ hơn ngươi bây giờ rất nhiều, nhưng nhãn lực rất tốt, tinh anh và khí khái giống hệt ngươi.”
“Bà rốt cuộc là…” Hạ Lan Tuyết trong lòng vừa động, giống như hiểu rõ, lại giống như chẳng biết điều gì.
“Ngươi là con trai của Vô Hạ, lại ở hoàng cung. Vậy thì ngươi chính là Hạ Lan Tuyết?” Người nọ không đợi Hạ Lan Tuyết hỏi xong, đã mở miệng hỏi trước.
“Phải, tiền bối là…” Hạ Lan Tuyết đã sửa lại cách xưng hô.
Một người lớn tuổi cùng thời với phụ thân của mình, đương nhiên là tiền bối.
“Gọi ta phu nhân là được rồi.” Người nọ mỉm cười, cũng không có bao nhêu địch ý. Nàng lại đánh giá Hạ Lan Tuyết một phen, tiện đà quay đầu, một lần nữa nhìn lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ.
Phía sau lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ, chính là lăng mộ của Hạ Lan Vô Song.
Lăng mộ của hai người đều giống nhau, bên ngoài được tu sửa khá giản dị. Ngoại trừ cái tên trên mộ bia là khác nhau ra thì tùng bách trước mộ, hoa văn trên bia, thậm chí ngay cả cỏ xanh giữa các khe đá cũng đều giống nhau như đúc.
“Vô Hạ vẫn sùng kính Vô Song, năm đó cái gì cũng đều phải học hắn. Không ngờ đến lúc chết đi, ngay cả lăng mộ cũng phải bắt chước ca ca.” Người nọ quan sát hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười. “Kỳ thật, Vô Hạ cũng là một người vĩ đại, nhưng lại bị ánh hào quang của Vô Song che mất. Thật đáng tiếc.”
Hạ Lan Tuyết nghe mà khiếp sợ, đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, do dự gọi một cái tên có quá nhiều truyền kỳ. “Tức phu nhân?”
Người nọ không phản bác, tấm lưng đang quay về phía anh cũng không có chút xúc động nào.
“Bà thật sự là Tức phu nhân?” Hạ Lan Tuyết gần như nghẹn giọng.
Ở Thiên Triều, thậm chí là khắp đại lục, Tức phu nhân là một cái tên mang nhiều sắc thái thần bí. Sự mất tích và cái chết của bà, bản vẽ được lưu lại trong ngôi mộ của bà, đều là đề tài cho mọi người nói chuyện say sưa. Nhưng cảm xúc của Hạ Lan Tuyết còn sâu hơn nữa, là bởi vì những vướng mắc giữa Tức phu nhân cùng Hạ Lan gia. Anh hùng mỹ nhân, một hồi tình dương giang sơn mấy dịch kỳ chủ. Phong tình biết bao, đắc ý phấn chấn biết bao.
Nhưng thời gian vô tình, người phong lưu, đều bị mưa đánh gió thổi. Từng là anh hùng, lại biến thành một một nắm đất khô. Từng là mỹ nhân – vẫn là mỹ nhân như trước, nhưng phải sống một cuộc sống tiêu điều trên thế gian, không bao giờ con có thể mây mưa thất thường, kinh diễm thiên hạ.
“Ta có thể vào thăm lăng mộ của Vô Song không?” Tức phu nhân cũng không trách cứ sự luống cuống của Hạ Lan Tuyết, chỉ đi lên phía trước vài bước, lướt qua mộ của Hạ Lan Vô Hạ để đi đến trước mộ của Hạ Lan Vô Song.
“Bá phụ cũng không để lại di ngôn nói không cho người không phải là hậu nhân đi vào, xin phu nhân cứ tự nhiên.” Hạ Lan Tuyết vượt qua suy tư, đồng ý.
Có lẽ, bá phụ cũng đang chờ bà ấy.
Đợi bà nhiều năm như vậy, rốt cuộc bà cũng đã trở về thăm một lần rồi.
“Vô Song…” Giọng nói của Tức phu nhân rất bình tĩnh, lại nói lên cái tên này giống như đang nói đến một người không hề quen biết, “Hắn đã chết như thế nào?”
“Bệnh chết.” Hạ Lan Tuyết đi theo cách đó không xa, chi tiết trả lời. “Năm đó bá phụ đột nhiên mắc một chứng bệnh rất kỳ quái. Khi phát bệnh, toàn thân đều thối rữa. Ngự y cũng bó tay hết cách. Một tháng sau, bá phụ liền cưỡi hạc quy tiên.”
Thân thể Tức phu nhân run rẩy, chân bà bước chậm lại rồi ngừng hẳn.
Một lát sau, bà lại nhấc chân nện bước.
“Đó không phải là bệnh.” Bà nhẹ nhàng nói, “Là độc.”
“Là độc?” Hạ Lan Tuyết hơi sững sờ, chẳng lẽ cái chết của bá phụ, thật sự có vấn đề?
Năm đó khi thái hậu qua đời, nói phụ vương rất có lỗi với bá phụ, nói bọn hắn thiếu nợ Hạ Lan Thuần, chẳng lẽ, đúng là sự thật?
Bá phụ là do phụ hoàng độc chết?
Ý nghĩ này làm cho Hạ Lan Tuyết lạnh cả người. Anh muốn nói tiếp, lại chỉ im lặng, yên lặng đi theo phía sau Tức Phu nhân.
Tức phu nhân đi đến trước một cánh cửa đá ngàn cân. Tảng đá này, nếu là người bình thường, chỉ sợ phải tiêu tốn mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc có thể lắc được mảy may. Cho dù có là Hạ Lan Tuyết, nếu cánh tay của anh không bị thương, có lẽ cũng cần tốn một ít khí lực.
Nhưng anh chỉ nhìn thấy Tức phu nhân vươn tay ra, những ngón tay nhỏ dài, đẹp như ngọc thông dán lên cửa đá – Những ngón tay trắng như ngọc tuyết, cân xứng xinh đẹp, cơ hồ được xưng tụng là hoàn mỹ không tỳ vết, căn bản không thể nào là bàn tay của một ‘tiền bối’ được. Hạ Lan Tuyết trong lúc hốt hoảng, cũng không thể nào đoán được tuổi tác của bà, chỉ cảm thấy, bà hẳn là đã tồn tại vượt trên cả thời gian – Ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, hoặc là nói, căn bản là không hề nhìn thấy dấu vết dùng sức. Tảng đá ngàn năm phủ đầy bụi bặm, thế nhưng cứ như vậy, như một miếng đậu hũ, dễ dàng chóng vánh, từ từ được kéo lên.
Đá động kéo theo bụi bặm, vôi vữa rớt xuống không ngừng.
Ngọn núi gió lớn dọa người.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết cơ hồ bị mê hoặc. Tro bụi bay lả tả, rớt xuống đầy người anh, cũng phủ đầy một thân một đầu nữ tử phía trước.
Bọn hắn đứng lặng, chờ tro bùi ngừng rơi. Tức phu nhân tiện tay cởi áo choàng ra.
Một mái tóc đen mượt hiền thục lẳng lặng xõa xuống. Không có trang sức trâm cài, không có dây cột tóc, chỉ là mái tóc suôn mềm nhàn tản xõa xuống đầu vai, phủ tới bên hông.
Từ đầu đến cuối, Hạ Lan Tuyết chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của bà, nhưng chỉ là tấm lưng thôi cũng đã tạo cho anh mỹ cảm vô hạn đối với thế giới xinh đẹp.
Đây chính là nhân vật phong hoa tuyệt đại, là thời đại phong hoa tuyệt đại.
“Đã gần hai mươi năm rồi nhỉ, Vô Song.” Tức phu nhân nheo mắt lại, gạt bỏ sắc thu bên ngoài để nhìn vẻ tiêu điều trong mộ.
Mộ phần trống trải, không có vật thể chôn cùng, không có trang sức. Nó chỉ là một khoảng đất trống rộng lớn như sa trường. Chính giữa khoảng đất trống là hai chiếc quan tài cực lớn, cũng được đúc tạo rất đơn giản, chất phác. Thân gỗ màu rám nắng đã muốn bong tróc nước sơn đến tàn tạ, như những giọt lịch sử sặc sỡ cùng tang thương.
Tức phu nhân lập tức đi về phía quan tài, coi thường tất cả chung quanh.
Hạ Lan Tuyết cũng tự giác đứng lại ở cửa mộ.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào lăng mộ của bá phụ. Năm đó khi Hạ Lan Vô Song qua đời, Hạ Lan Tuyết còn quá nhỏ, căn bản là không có trí nhớ. Không ngờ lăng mộ của bá phụ lại đơn giản như vậy.
“Hai mươi năm trước, ta đã cho rằng giữa chúng ta có thể phân rõ thắng thua. Hai mươi năm sau, ta chỉ muốn ngươi có thể một lần nữa sống lại, lại nhìn đến ta một cái, cho dù không cần nói gì, cho dù ngươi không hề yêu ta.” Tức phu nhân đã đi đến phía trước quan tài. Những ngón tay ngọc ngà xẹt qua lớp tro bụi trên mặt quan tài. Tro bụi thật dày, dưới sự vuốt ve của bà liền lưu lại những đường cong ôn nhu. “Ta rất nhớ ngươi.”
Hạ Lan Tuyết đứng ở xa xa mà nhìn. Giọng nói của Tức phu nhân dịu dàng mà lặng lẽ, thản nhiên như lời tưởng niệm của một cô gái, không giống như đang tưởng niệm người đã chết, mà càng giống lời thì thầm đối với tình nhân hơn.
Hạ Lan Tuyết bị nỗi ưu tư này lây nhiễm. Anh không thể động, cũng không thể nói chuyện. E rằng chỉ cần hé miệng một chút cũng có thể quấy rầy tình yêu của Tức phu nhân.
Một tình yêu bị cái chết vùi lấp, một tình yêu tuyệt vọng.
Nhân sinh tàn khốc.
Bất luận ngươi yêu một người, hay là hận một người.
Thấy cảnh già trước mắt, phải nên quý trọng.
Ngón tay của Tức phu nhân vuốt tới khe hở trên nắp quan tài. Động tác của bà vẫn ôn nhu mà lặng lẽ như trước, nhưng những cây đinh dài hơn mười tấc lại vì sự ôn nhu nỉ non này mà từ từ, từ từ bị rút ra.
Chờ đến khi Hạ Lan Tuyết hoàn hồn thì Tức phu nhân đã xốc được nắp quan tài lên.
“Không được quấy rầy bá phụ!” Hạ Lan Tuyết tuy rằng không muốn can thiệp vào vướng mắc giữa Hạ Lan Vô Song cùng Tức phu nhân, nhưng cũng biết nói người chết có đạo lý của người chết.
Một người đã nằm trong quan tài mười mấy năm trời, đột nhiên lại bị phơi bày trước mặt người khác, đó thật sự là đại bất kính.
Nhưng tốc độ của Hạ Lan Tuyết chung quy vẫn chậm hơn mấy bước. Lúc anh tiến lên, Tức phu nhân đã đứng sát bên quan tài, nhìn thấy tất cả những gì có bên trong quan tài.
Một đống xương trắng.
Từng là thiếu niên nhẹ nhàng, từng là anh tài ngút trời, từng là phùng lạc ôn nhu, đều đã hóa thành một đống xương trắng.
Mà ở giữa bộ xương trắng, một cành trâm cài cánh bướm nhanh chóng biến thành màu đen, sắc đen đúa rỉ sét. Hạ Lan Tuyết kinh ngạc nhìn thấy tất cả, lại quay đầu quan sát Tức phu nhân.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của Tức phu nhân.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền không bao giờ… muốn động nữa.
Anh đã khiếp sợ.
“Y Nhân đoán đúng.” Tức phu nhân lại coi thường biểu hiện của Hạ Lan Tuyết, đưa tay nhặt cây trâm trên bộ xương ra. Ngón tay vuốt ve thân trâm, đầu ngón tay lướt qua, lớp rỉ sét đen kịt trên thân trâm biến thành màu trắng bạc như tuyết. Trên thân trâm cũng hiện ra một chữ ‘Tức’, sáng chói lóa mắt.
“Nếu người ngươi yêu là ta, vì sao lúc trước ngươi lại không nói? Vì sao người lại đấu với ta đến cùng? Vì sao phải cùng chung sống với nữ nhân khác? Vì sao ngươi lại ném ta cho Liễu Như Nghi? Vì sao lại lạnh lùng để mặc ta bị cầm tù bị tra tấn, nhìn ta sống không bằng chết!” Tức phu nhân ban đầu còn nhẹ nhàng nức nở, đột nhiên càng về sau càng xúc động, phẫn nộ lên án. Ngón tay bà đột nhiên khép lại, ngân trâm vì thế vỡ thành bụi bậm, biến thành bột phấn, theo kẽ tay rơi xuống, chui vào xương trắng.
“Ta chỉ nguyện, đời này kiếp này chưa từng gặp được ngươi!” Tức phu nhân kiên quyết nói xong những lời này, lòng bàn tay nặng nề chụp lên quan tài. Quan tài sụt, bộ xương trắng trong quan tài cũng biến thành tro bụi, hòa vào đống mảnh vụn quan tài. Bà cũng không thèm nhìn tới, chỉ thản nhiên thu hồi bàn tay, gằn từng chữ: “Ta chỉ nguyện, đời này kiếp này chưa từng yêu ngươi.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngác nhìn thấy đống tro bụi trên mặt đất, nhưng không cách nào nói lời chỉ trích. Anh cũng thấy những mảnh vụn trong đáy mắt bà.