Bùi Nhược Trần vừa mới rời khỏi Y Nhân, thấy thế lập tức xoay người lại, muốn kéo Y Nhân về.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết vốn vẫn phủ trên người Y Nhân, lúc này cũng cúi đầu mà hô lên, muốn nhảy vào nghĩ cách cứu viện. Nhưng vừa động đã lại thở dốc không ngừng.
Những động tác vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ khí lực của anh.
Vũ gia đã đến gần. Lão vươn một cánh tay ra nắm lấy cánh tay của Y Nhân, nhấc bổng cô lên không trung.
Chưởng phong của Bùi Nhược Trần lập tức phong tới. Vũ gia khẽ nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Tay kia vừa chụp đến, tựa như diều hâu bắt gà con tóm gọn lấy Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần trong lòng kinh ngạc: Một trảo của Vũ gia tưởng chừng rảnh rỗi thoải mái, lại giống như cương câu thiết trảo vậy, khiến hắn không tìm được đường lùi.
Võ công của Bùi Nhược Trần đã không phải kém, thậm chí hoàn toàn xứng đáng là cao thủ. Nhưng ngay cả cao thủ cấp bậc như thế, ở trước mặt Vũ gia, cũng chỉ là một tên tiểu tử mới ra đời mà thôi, một chiêu đã có thể phong kín rồi.
Vũ gia mắt sáng như đuốc, lúc vừa hoàn thành động tác, tầm mắt của lão dừng lại trên người Hạ Lan Tuyết.
“Là ngươi, tên tiểu tử này!” Tuy Hạ Lan Tuyết đã rũ bỏ lớp ngụy trang, nhưng Vũ gia chỉ cần liếc mắt đã nhận ra anh, cũng nhận ra Hạ Lan Tuyết chính là người lần trước đã khiến lão rơi vào lưu sa.
Chỉ là bây giờ, hai tay lão đã vướng phải hai người, thật sự không rảnh để bận tâm đến Hạ Lan Tuyết nữa.
Hạ Lan Tuyết ngạo nghễ nhìn lại lão, ánh nhìn hơi lạnh lẽo, chợt nhìn về phía Y Nhân.
Y Nhân cuối cùng cũng nhìn về phía anh. Khóe môi Hạ Lan Tuyết đỏ sẫm vết máu, tương phản nổi bật trên làn da trắng như băng tuyết, lại gây ra một cảm giác nhu nhược.
Tuy nhiên, anh tuyệt đối không phải là kẻ nhu nhược.
Y Nhân biết.
“Nếu ngươi đả thương nàng, ta có thế giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.” Quả nhiên, rõ ràng là đã suy yếu đến mức không thể đứng dậy, chỉ có thể dựa vào Dịch Kiếm, nhưng Hạ Lan Tuyết nói ra nói, cho dù vô lực, vẫn rất có khí phách, gây ra một cảm giác uy hiếp khó hiểu.
Vũ gia nhìn anh một cái, cũng không phản bác.
“Còn lo lắng gì nữa, mau mau cứu công tử ra đi!” Bùi Lâm Phổ lại hoảng loạn lần thứ hai, đốc xúc mấy người đang tụ lại xung quanh mình, không còn lãnh tĩnh như trước nữa.
Bùi Nhược Trần là lần đầu tiên thấy dáng dấp của phụ thân như vậy, giật mình, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp: Phụ thân vô cùng nghiêm khắc của hắn, cuối cùng vẫn chỉ là một người cha thương yêu con cái mà thôi.
“Thì ra, hắn là con của ngươi? Chả trách sao lớn lên diện mục lại tuấn tú như vậy.” Vũ gia ha ha cười, thân hình đã muốn búng lên bỏ đi. “Bùi Lâm Phổ, ngôi mộ của Tức phu nhân mà ngươi mong nhớ ngày đêm đó, ở ngay Bacamaha! Muốn thì đến đó đi!” Trước khi đi, lão còn kịp bỏ lại một câu nói. Âm thanh của chữ cuối cùng vừa dứt, thân hình đã ở một nơi xa xôi nào đó rồi.
Công phu của Vũ gia quả thật không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Hạ Lan Tuyết đã từng cùng lão giao thủ, cũng hiểu được còn nằm ngoài dự liệu rất nhiều.
“Đáng tiếc, Lục Xuyên không có ở đây.” Phượng Cửu nhẹ nhàng cảm thán một câu, sau đó lo lắng mà nhìn sang phía Vương gia nhà mình.
Hạ Lan Tuyết khéo tay vịn lấy Dịch Kiếm, nhẹ thở phì phò. Thần sắc trầm tĩnh an tường, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vậy sau một hồi náo loạn, Bùi Lâm Phổ cũng không còn lòng dạ nào tranh đấu với Hạ Lan Tuyết nữa, trạng thái giằng co đã được giải trừ rồi.
Bùi Lâm Phổ quả đoán, phất tay truyền lệnh thu binh. Sau đó, cùng với thủ hạ như thủy triều rút, biến mất cực nhanh khỏi tầm mắt của Hạ Lan Tuyết.
Dường như chưa từng xuất hiện nơi này bao giờ vậy.
“Xem ra, hành trình Giang Nam lại muốn kéo dài thời hạn rồi. Chúng ta cần phải đi bacamaha trước đúng không?” Chờ đoàn quân Bùi Lâm Phổ hoàn toàn rút đi, Phượng Cửu mới chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết, biết rõ mà còn cố hỏi.
Hạ Lan Tuyết đang định trả lời, đột nhiên choáng váng, ngã xuống.