Y Nhân giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt Viêm Hàn ẩn trong bóng đêm, chỉ còn lại non nửa hé lộ dưới ánh sáng hắt ra từ cửa sổ.
Mà ánh sáng này rất vừa vặn buộc vòng quanh đường viên thân thể cường tráng của hắn cùng viền mắt thâm sâu, thâm thúy, lại mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được biểu lộ của một chàng trai, trực tiếp mà nhiệt liệt, thản nhiên đến mức bá đạo.
Viêm Hàn cũng là một chàng trai không tệ. Nếu là ở kiếp trước, nhất định sẽ là tuyệt phẩm Vương lão ngũ.
Thế nhưng Y Nhân cũng không hề thụ sủng nhược kinh, chỉ là có chút kỳ quái. Thật sự là cảm giác kỳ quái.
Tim đập mạnh vài cái.
Viêm Hàn cũng không cần cô đáp lại, chỉ cười rồi dời mắt qua chỗ khác, một lần nữa quay về chủ đề chính: “Vì sao cô lại cho rằng Dung Tú sẽ tổn hại đến A Tuyết?”
“Rất nhiều phương diện.” Y Nhân nhàn nhạt trả lời, “Nếu như ngươi từng dụng tâm bỏ sức nhìn một người sẽ biết. Bất luận người đó biểu hiện chân thành kịch liệt đến mức nào, ánh mắt của nàng đều sẽ chỉ ra tâm tư chân chính của đáy lòng. Giống như vẽ tranh vậy, ánh mắt là khó vẽ nhất, bởi vì nó tiếp cận sâu sắc nhất với bản nguyên, không hề che giấu.”
“Cô đang nói, cô nhận ra từ ánh mắt của Dung Tú…”
“Quyết tuyệt và hổ thẹn, đều không phải là tâm tư mà nàng hẳn có.” Y Nhân trả lời, “Hơn nữa lần trước, lúc nàng từ bỏ anh ấy, lạnh bạc như vậy. Nếu quả thật yêu một người, làm sao có thể làm được vẻ lạnh lùng như vậy đây?”
Viêm Hàn chuyên chú nhìn cô, khóe môi mang cười, trong mắt hoa quang ẩn hiện.
“Nếu vậy thì Y Nhân, ánh mắt của cô, có thật không?” Hắn thình lình chen vào một câu. Sau đó vươn tay, lừa gạt mà bịt đôi mắt cô lại. Cô giật mình chớp chớp mắt. Hàng lông mi liền run rẩy trong lòng bàn tay hắn, ngưa ngứa, cọ cọ đến ngay cả tâm cũng đều ngứa ngáy. “Ta không muốn để cho người khác nhìn thấy ánh mắt cô nữa.”
Y Nhân run sợ mất nửa ngày, mãi đến khi Viêm Hàn mở tay ra.
Ngọn đèn trong phòng mờ dần mờ dần rồi tắt hẳn. Viêm Hàn đang định nói điều gì thì Hạ Lan Tuyết đã từ trong nhà chầm chậm đi ra.
Anh đi vào trong sân.
Gió thổi tung tay áo anh.
Phần phật lay động, bay lên che vướng trên khuôn mặt anh.
“Ra đi.” Anh xoay người, quay mắt nhìn về hướng Viêm Hàn, cất cao giọng nói.
“Không sai, dĩ nhiên có thể phát hiện được chúng ta.” Viêm hàn đè ép bàn tay, ý bảo thuộc hạ chia làm hai cánh trái phải, lẩn đến sau nhà. Còn mình thì dự định từ trong bóng tối hiện thân.
Thế nhưng đã có một bóng người đi ra trước rồi, toát ra một tràng cười bất đắc dĩ, hồng ảnh sái nhiên đi tới, “A Tuyết, rốt cuộc thì làm sao đệ phát hiện ra ta? Theo lý thuyết thì công lực của ta cũng không thể thua kém đệ đâu.”
“Huynh từ nhỏ đến lớn đều thích xuất quỷ nhập thần, sớm đã thành thói quen rồi.” Hạ Lan Tuyết hơi sấn tới: “Ta nghe Tiểu Tả Tiểu Hữu nói ngày mai huynh đến. Vì sao đêm nay lại đến góc tường nghe lén rồi?”
Người này chính là đại tướng quân Hạ Lan Khâm.
“Tiểu Tả Tiểu Hữu là ai?” Hạ Lan Khâm hỏi.
“Thuộc hạ của huynh, nhưng chỉ là hai tiểu tốt, không thể lọt vào mắt đại tướng quân như huynh được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói, “Có thể làm người được huynh coi trọng, khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có mấy người đâu nhỉ?”
“Năm.” Hạ Lan Khâm cười đáp, “Tam đệ ngươi chính là một trong số đó.”
“Còn bốn người khác là ai?” Hạ Lan Tuyết cũng không khách khí, đứng chắp tay, nhàn nhạt hỏi.
“Thiên Triều hoàng đế. A Tuyết, kỳ thật đệ cho tới bây giờ vẫn không biết được thực lực chân chính của bệ hạ. Ngài chính là người duy nhất mà ta kính phục lẫn chịu phục.” Hạ Lan Khâm vẻ mặt sùng kính, không hề có chút ngụy trang nào.
Hạ Lan Tuyết cũng không phản bác, “Đó cũng là nguyên nhân huynh nguyện ý quanh năm phòng thủ biên cương, vì hắn mà làm tướng quân một đời sao?”
“Đúng vậy, ta phục đại ca.” Hạ Lan Khâm chắc chắn nói.
“Còn những người còn lại?”
“Lưu Trục Phong của Lưu Viên, bộ phận trận pháp then chốt không ai sánh bằng. Với sức một người đã có thể vực dậy một Lưu Viên nho nhỏ trở thành niềm mơ ước của thiên hạ. Kiếm thần Lục Xuyên. Kỳ thật hắn có thật sự tồn tại hay không, căn bản không ai biết được. Nhưng tên của hắn vẫn đang khiến bốn phương đều phải kính sợ. Hắn đã trở thành thần thánh danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế), nhân thần!” Hạ Lan Khâm nói ra tên của hai người tiếp theo. Đôi mắt lóe tinh quang, là thật sự ước mơ và sùng bái. Hình như trước mặt bọn họ, hắn đường đường là Thiên Triều đại tướng quân, Nhị hoàng tử, cũng sẽ trở thành một thanh niên không rành thế sự, đơn thuần truy tầm anh hùng mà thôi.
Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”