EDITOR: DOCKE
Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc.
Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!”
Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật.
Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về.
Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!”
Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối.
Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào.
Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh.
Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết thậm chí còn không nhìn rõ diện mạo của người nọ, nhưng anh biết, chính là cô.
Y Nhân đi từng bước lên phía trước. Cô ngửa mặt nhìn anh. Trong bóng đêm, đôi mắt to tròn trong sáng, giống như ánh sao đêm nay bởi vì kiêng kị vẻ đẹp của đôi mắt này mà phải giấu mình vào phía chân trời.
Sau đó, cô không nói được một lời, ôm chầm lấy thắt lưng Hạ Lan Tuyết, vùi khuôn mặt đen thùi lùi của mình vào quần áo sạch sẽ của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng không hỏi gì, chỉ ôm lấy cô.
Thật nhanh, thật chặt.
Trong phút chốc, phía trước ồn ào, ánh lửa đầy trời, tiếng bước chân đi nhanh… tất cả đều càng lúc càng xa, dần dần, không còn tồn tại.
Giống như hai người sống trên đời, tìm kiếm cả đời cũng chỉ vì cuộc gặp gỡ vào giờ khắc này. Tất cả những thứ khác trên đời có hủy diệt hay tiêu vong, đều không hề liên quan đến họ.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.” Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần sau một hồi bị cảm giác kỳ diệu khuấy động. Anh dắt tay Y Nhân, tựa như bọn họ chỉ vừa mới chia lìa trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nàng phải về tắm rửa thôi, xem kìa, bẩn quá rồi.”
Nói xong, ngón tay anh đã chạm vào mặt Y Nhân. Trên mặt cô bởi vì dính đầy bụi than, quả thật giống như một con mèo con nghịch ngợm.
Y Nhân cười cười, cơ mặt giãn ra, đôi mắt híp cong lên, cười như ánh trăng phá mây mà ra.
Hạ Lan Tuyết có điểm hoa mắt.
Cảm giác mất đi mà lại được, nháy mắt đã làm anh choáng váng.
Sau khi trở về nơi đóng quân, Phượng Cửu đã bị Hạ Lan Khâm túm áo, ném vào trong lều lớn nơi Phượng Thất đang nằm – Là tẩm trướng (lều chuyên dùng để nghỉ ngơi) của Hạ Lan Khâm.
Phượng Cửu buồn bực nhìn Hạ Lan Khâm sớm đã không còn vẻ bình tĩnh như ngày thường, tức giận suy nghĩ: Nể mặt Thất tỷ, tạm thời không tính toán với ngươi.
Nam nhân nhà Hạ Lan vì sao đều thích xúc động vì nữ nhân thế nhỉ?
“Đại tướng quân cũng không cần lo lắng nhiều. Thất tỷ từ nhỏ thể chất đã như vậy rồi. Một khi bị thương sẽ mắc chứng máu không đông, chảy mãi không dứt. Lần này băng bó thích đáng, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm. Phát sốt, hôn mê chỉ là biến chứng mà thôi.” Phượng Cửu thăm khám và chữa trị cẩn thận cho Phượng Thất xong, lại đắp mền cho Phượng Thất ổn thỏa, thản nhiên lẩm bẩm. “Vì sao sau khi Thất tỷ từ Lưu Viên trở về, lại không thấy la hét đi tìm Lục Xuyên nữa? Ngược lại còn ngoan ngoãn ở lại trong cái trấn nhỏ Tuy Xa này?”
Lúc trước, Phượng Thất là một người rất thích náo nhiệt, cũng không chịu ở một nơi nào quá ba tháng. Lần này thời gian ở lại Tuy Xa, đã có điểm thái quá.
Hắn không khỏi suy đoán, ở Lưu Viên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Lan Khâm không nghe thấy Phượng Cửu lẩm bẩm, nghe nói Phượng Thất không sao, lập tức yên lòng. Hắn cất bước đi đến trước giường Phượng Thất, nhìn khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt của nàng, trong lòng quặn đau.
Phượng Thất xưa nay vẫn luôn căng tràn sức sống, tựa hồ như không gì làm không được, hóa ra cũng có thời điểm yếu ớt như vậy. Hắn ngơ ngác đứng ở trước giường, ngóng nhìn Phượng Thất không chớp mắt. Trên mặt, vẻ lo lắng cùng ái mộ không chút nào che dấu.
Phượng Cửu thấy thế, len lén lui ra ngoài.
Hạ Lan Khâm ngồi cúi đầu bên cạnh Phượng Thất. Đến đêm, Phượng Thất lại bắt đầu sốt cao, cứ mê sảng lan man.
Hạ Lan Khâm để sát tai vào nghe, chỉ nghe thấy vài câu đứt quãng: “Vì sao không phải là ta, vì sao lại là hắn… thì ra là hắn…”
Trật tự không rõ, hắn cũng nghe không hiểu nàng đang nói cái gì. Nhưng nhận thấy nỗi bi thương của nàng, Hạ Lan Khâm có chút do dự, nắm lấy tay Phượng Thất, dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói: “Không sao đâu, không sao đâu, có ta ở đây, chuyện gì cũng không sao.”
Hắn không biết cách an ủi, chỉ biết rằng đối tốt với ai đó chính là gánh vác tất cả mọi thứ của người đó. Phiền muộn, nguyện vọng cùng bi thương, đều phải vì nàng gánh vác.
Từ nay về sau, chuyện của Phượng Thất, Hạ Lan Khâm sẽ phụ trách.
Mặc dù là thay nàng theo đuổi Lục Xuyên, hắn cũng sẽ phụ trách tất cả.
Phượng Thất trong cơn mơ màng, cảm giác luôn có một bàn tay dày rộng và ấm áp nắm chặt tay mình. Nàng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng Lục Xuyên, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Hạ Lan Khâm vừa mới chợp mắt. Mấy ngày liên tiếp vất vả, làm cho hắn không thể chống đỡ nổi, thiếp đi một lúc.
Dưới ánh nến, khuôn mặt anh tuấn và nghiêm nghị của Hạ Lan Khâm ánh lên, hàng mày kiếm thật dài gần như chạy nhập vào thái dương, cái mũi thẳng thắn. Ngoại hình của hắn có vài phần rất giống Hạ Lan Tuyết, lại hoàn toàn không có vẻ yêu mị cùng phong tình của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Khâm như loài động vật sinh trưởng trên sa mạc, thanh quý mà khí phách.
Phượng Thất quan sát hắn hồi lâu, lại hạ tầm mắt, nhìn thấy hắn đang nắm chặt tay mình.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Khâm nắm tay Phượng Thất, lại còn nắm rất chặt, những đường gân thanh tú hơi nổi lên, khóa chặt bàn tay nàng vào lòng bàn tay mình.
Phượng Thất lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Khâm, nhìn thấy trên vầng trán hắn hiển hiện nỗi nhung nhớ cùng lo lắng vượt qua giới hạn huynh đệ bình thường.
Nàng đột nhiên thông suốt mọi chuyện.
Thì ra… thì ra, thì ra hắn không chỉ đơn thuần muốn làm huynh đệ với nàng…
Phượng Thất hồi hộp, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hạ Lan Khâm, ngũ vị tạp trần, phân không rõ hương vị.
***
Y Nhân cởi bỏ quần áo dơ bẩn, tắm gội sạch sẽ rồi mặc vào một lớp quần áo nhẹ nhàng khoan khoái. Hạ Lan Tuyết không kiêng kị né tránh chút nào, vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Mãi cho đến khi nha hoàn mang áo khoác đến giúp Y Nhân mặc vào, Hạ Lan Tuyết đi tới, tiếp nhận quần áo trong tay nha hoàn, thản nhiên nói: “Để đó cho trẫm, các ngươi lui xuống trước đi.”
Bọn thị nữ cũng không dám cười, vội vàng khom người, lui ra ngoài, chỉ còn chừa lại hai người bọn họ ở trong lều trại.
Hạ Lan Tuyết cũng không vội giúp Y Nhân khoác áo, chỉ đứng mãi ở bên cạnh nhìn nàng thật kỹ, sau đó vuốt cằm nói: “Tuy có hơi mập lên, nhưng thần sắc không được tốt. Nhất định là không được ăn ngon đúng không?”
“Thiếp ăn rất được mà.” Y Nhân hàng nghị nói: “Thần sắc cũng tốt lắm.”
Hạ Lan Tuyết khẽ gõ nhẹ lên đầu cô, cảnh cáo cô không được tranh luận. “Hiện giờ nàng không chỉ có một người, không được tùy hứng. Lát nữa phải uống hai chén cháo tổ yến, uống thêm một chén gà hầm nhân sâm, còn có canh hạt sen long nhãn, rồi đến nước đường táo đỏ…”
“Sao thiếp cảm thấy giống như nuôi heo vậy nhỉ…” Y Nhân nghe mà hai tai nổ vang, cảm thấy tương lai của mình thật khó lường.
“Thì cứ coi mình là heo đi, tiểu trư trư.” Hạ Lan Tuyết nói xong, bàn tay đang đặt trên đầu cô đã thuận thế chuyển xuống đặt lên bụng cô. “Còn có một tiểu tiểu trư trư nữa.”
Y Nhân chu miệng, không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất.
Thời điểm mang thai gian nan nhất, cũng chỉ có một mình cô vượt qua.
Hạ Lan Tuyết phản ứng thần tốc, lập tức nhận thấy nỗi ủy khuất mà ngay cả Y Nhân cũng chưa kịp nhận ra, vội vàng tạ tội nói: “Trước đây nương tử vất vả rồi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt, không để cho các ngươi bị đói bị mệt, sẽ luôn quan tâm chăm sóc các ngươi, một khắc cũng không rời, được không?”
Y Nhân nặng nề gật gật đầu, ngửa mặt mà cười.
Hóa ra hạnh phúc, chính là nghe được đối phương nói một đống những lời lan man không rõ ý nghĩa này đây.
Sau khi ăn một đống đồ ăn thức uống, Y Nhân ngủ thật say sưa.
Hạ Lan Tuyết ôm cô từ phía sau, để lưng cô nằm áp vào lồng ngực anh, thở cùng tiết tấu với nhịp tim của anh.
Cánh tay Hạ Lan Tuyết từ eo cô đưa qua, quấn quýt giao với tay cô, mười ngón nhẹ nhàng đan vào nhau.
Nói thực ra, cấm dục bấy lâu nay, ôm cô như vậy, anh không phải không có dục vọng.
Nhưng mà… chỉ có thể chịu đựng!
Hạ Lan Tuyết có chút buồn bực, cọ đầu vào mái tóc Y Nhân, khóe môi thoáng hiện nét cười, lẳng lặng nghe Y Nhân thở. Đất trời an bình, giống như toàn thế giới đều đang ngủ say.
Anh không nhớ rõ mình ngủ thế nào, chỉ nhớ rằng mộng là mộng đẹp. Đêm hôm đó là một đêm an ổn hiếm có trong suốt mấy tháng qua.
Nhưng vừa mới sáng sớm, Hạ Lan Tuyết đã bị Hạ Lan Khâm lay tỉnh.
Y Nhân cũng bị lay tỉnh, bọc mền lui vào một góc giường, chớp đôi mắt buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn Hạ Lan Khâm.
“Sao vậy?” Hạ Lan Tuyết không cam tâm ngồi dậy, che ở trước người Y Nhân, nhìn Hạ Lan Khâm một cách khó hiểu. “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Phượng Thất biến mất rồi.” Hạ Lan Khâm vội la lên. “Đệ có biết nàng ấy đi đâu rồi không?”
“Phượng Thất?” Hạ Lan Tuyết chẳng hiểu gì cả, “Chẳng phải nàng vẫn ở trong lều trại của huynh sao…”
Hạ Lan Tuyết còn chưa dứt lời, Hạ Lan Khâm đã xông ra ngoài.
Nhìn thấy bụi bặm còn chưa tan hết ngoài cửa, Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết đưa mắt nhìn nhau. Một hồi sau mới cùng nhau đứng lên mặc quần áo.
Hạ Lan Khâm lo lắng như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Chờ đến khi hai người chỉnh chu thỏa đáng, xuất hiện trong lều trại của Phượng Cửu, Phượng Cửu đã nhìn chằm chằm vào một tờ giấy, cân nhắc hồi lâu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết bất chấp tất cả, hỏi.
“Thất tỷ bỏ đi rồi.” Phượng Cửu đau đầu, giơ tờ giấy ra.
Hạ Lan Tuyết mở ra đọc, trên đó chỉ viết vài chữ ít ỏi: “Khâm, không cần tìm ta, cũng không cần nhớ ta. Thất.”
“Thế này là sao?” Hạ Lan Tuyết cân nhắc nửa ngày, sau đó nhìn Phượng Cửu thăm hỏi.
Phượng Cửu nhún nhún vai, lạnh nhạt lắc đầu, nói: “Thì là bỏ đi rồi chứ sao.”
Rất không có trách nhiệm, bỏ đi rồi.
Y Nhân chớp mắt, đứng bên cạnh như xem diễn, lại nhìn ra ngoài lều trại – - Thời tiết rất đẹp, cuối thu trời trong, hẳn là nàng có thể suy nghĩ xem mình đang muốn cái gì.
Phượng Thất mất tích làm cho Hạ Lan Khâm uể oải mấy ngày liền.
Tin tức thành Xa An thất thủ, cũng nhanh chóng chấn động đến Viêm Hàn. Xa An là cửa vào Viêm Quốc. Mất Xa An, lòng quân lẫn sĩ khí đều không tốt. Hơn nữa, đây là năm vạn thua hai ngàn, quả là thảm bại.
Chỉ có điều, hắn vẫn không biết, bên trong chuyện này còn có Y Nhân.
Sau năm ngày yên lặng đến mức quỷ dị, bên phía Viêm Quốc rốt cuộc cũng có hành động.
Cùng lúc đó, Liễu Sắc dẫn theo quân đội Hạ Hầu, vòng qua đại sa mạc, bức đến phía sau Tuy Xa.
Hiện giờ, Tuy Xa như cô thành phiêu diêu trong gió trong mưa. Trước có Viêm quốc, sau có Liễu Sắc, bên cạnh còn có sự uy hiếp đến từ Băng quốc.
Mà bên phía Băng quốc, Hạ Ngọc đã tỏ rõ thái độ, toàn lực viện trợ Viêm Quốc.
Trước tình hình khẩn cấp này, Hạ Lan Khâm cũng chẳng quan tâm đến chuyện đi tìm Phượng Thất nữa, chỉ có thể tập trung dấn thân vào chiến cuộc. Hắn phân ra một phần ba binh mã, toàn lực chế trụ đội quân của Liễu Sắc, xuất phát ngay trong ngày.
Hạ Lan Khâm đi rồi, tất cả thủ tục ở Tuy Xa liền do Hạ Lan Tuyết phụ trách. Hạ Lan Tuyết trở nên bề bộn nhiều việc. Mỗi ngày đều bị tình hình chiến cuộc gay cấn phủ kín thời gian, cho dù có tâm, cũng không rảnh để chăm sóc Y Nhân.
Y Nhân cũng không có nửa câu oán hận, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, tự mình ngẩn người rồi ngủ gà ngủ gật, bộ dáng rất an bình. Có khi ngây ngốc rất lâu, gần như có thể khiến cho người khác quên bẵng mất trong phòng còn có cô tồn tại.
Mấy ngày sau, Viêm Hàn đích thân hạ chiến thư, phát ngôn bừa bãi rằng ba ngày sau sẽ đoạt lại Xa An.
Hắn đã đích thân ra tiền tuyến.
Hạ Lan Tuyết tạm gác chuyện ở Tuy Xa, tự mình trấn thủ Xa An thành. Đây là một cuộc chiến sĩ khí. Tuy rằng không đủ để cho ra một kết quả rõ ràng, nhưng cũng là một trận chiến cực kỳ quan trọng.
Nếu Viêm Hàn thua, thanh danh của Viêm Hàn có thể sẽ xuống dốc không phanh. Viêm quốc, có lẽ sẽ không bao giờ lấy lại được dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy đi tấn công Thiên Triều nữa.
Nếu Hạ Lan Tuyết thua, cổng vào Tuy Xa cũng sẽ mở rộng.
Xét thấy tầm quan trọng của nó, Hạ Lan Tuyết không dám phớt lờ.
Trên đường trở về Xa An, Y Nhân cứ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám cháy cùng tiếng kêu thảm thiết đêm đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, vang vang bên tai.
Tuy rằng chiến tranh là không thể tránh được, nhưng những người đó cũng gián tiếp bị cô hại chết.
Y Nhân lại thở dài, quay đầu lại, hỏi: “Vì sao cứ phải đánh chiến chứ?”
Hạ Lan Tuyết vươn cánh tay ôm cô vào trong lòng, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ giọng nói: “Ừm, cũng là vì muốn từ nay về sau không còn chiến tranh nữa.”
Đây quả là một nghịch biện, nhưng Y Nhân có thể hiểu được.
Những vẫn không ngăn được một tiếng thở dài.
“Chờ mọi chuyện xong xuôi thì năm nào ta còn cầm quyền, tuyệt đối không để chiến tranh nổ ra nữa. Nàng không cần lo lắng.” Hạ Lan Tuyết tâm tư mẫn tuệ, có lẽ cũng nhận thấy tâm tư của Y Nhân, dịu dàng trấn an cô: “Còn những người đã hy sinh trong chiến tranh, cũng sẽ bởi vì hòa bình sau này mà yên giấc.”
Y Nhân xoay người, ôm cứng lấy thắt lưng của Hạ Lan Tuyết, cúi đầu nói: “Nhưng thiếp không hy vọng chàng thua, cũng không hy vọng Viêm Hàn thua, phải làm sao bây giờ?”
“Nàng nhất định phải chọn lấy một bên. Sau đó kiên định, đứng bên cạnh người mà nàng đã chọn.” Hạ Lan Tuyết đưa tay đặt lên vai cô, thận trọng nhìn cô, gằn từng chữ: “Đây là chiến tranh, nàng không thể đồng tình với tất cả mọi người mà nhất định phải có lập trường của mình. Bằng không, nàng sẽ không thể có được an bình. Y Nhân, chọn lấy một, ngay bây giờ.”
“Chàng.” Sóng mắt Y Nhân lưu chuyển, nhìn khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều nhưng cũng kiên định hơn rất nhiều của Hạ Lan Tuyết, bình tĩnh mà kiên định trả lời: “Không phải đồng tình, cũng không phân chia thiện ác. Cho dù nơi chàng có là địa ngục, thiếp cũng cam nguyện đứng bên cạnh chàng.”
Hốc mắt Hạ Lan Tuyết nóng lên, một lần nữa ôm cô vào lòng. “Vậy chúng ta cùng nhau đối mặt với Viêm Hàn đi.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nói.