Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Dừng một chút, Hạ Lan Khâm lại nói tiếp: “Mấy năm nay, ta nắm trong tay một nửa giang sơn của Thiên Triều. Họ Hạ Hầu chỉ đóng ở một phương, thế nhưng trên phong hào thì lại tương đồng với ta. Hắn cũng là một con cờ được Bệ hạ an bài để đề phòng ta. Họ Hạ Hầu chính là cậu của Du nhi. Cuộc hôn nhân của Du nhi và Bùi Nhược Trần, không phải là phương thức liên kết với họ Hạ Hầu hay sao. Bùi Nhược Trần và họ Hạ Hầu đều là những thần tử trung thành của Bệ hạ. Dùng bọn họ để phòng bị ta, quả thật là không còn ai thích hợp hơn nữa.” 

“Hắn phòng huynh, huynh vẫn cam tâm để hắn sai khiến như thế sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt hỏi.

“Ngài là đế vương. Thân là đế vương, tự nhiên sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ.” Hạ Lan Khâm lơ đễnh nói: “Rất nhiều cách làm của Bệ hạ, tuy rằng ta không quá đồng tình nhưng đối với một quân nhân, khi đã nhận định một người là chủ nhân rồi thì sẽ chấp hành tất cả mệnh lệnh của người đó. Nếu quân nhân học xong tự hỏi, quốc gia tất nhiên sẽ rung chuyển.”

“Cho nên ta đã định trước mình không thể là một quân nhân.” Hạ Lan Tuyết nói: “Với ta mà nói. Nếu như không thể làm người quyết định thì thà tự do ở ngoài vòng quyền lực, làm một ẩn sĩ thì tốt hơn.”

“A Tuyết, đệ vẫn tâm cao khí ngạo như thế.” Hạ Lan Khâm mỉm cười. “Đệ và Bệ hạ, nếu như sinh ra ở hai thời đại khác nhau, chắc chắn đều là nhân kiệt. Vì sao hết lần này đến lần khác lại phải sống trong cùng một triều đại?”

“Tính làm gì nữa, ta đã rút lui rồi.”

“Thật sự rút lui sao?” Ánh mắt Hạ Lan Khâm đột nhiên như muốn gây sự. “Nếu thật sự rút lui, vì sao còn không cho giải tán Nhất Thiên Các? Vì sao nhóm tử sĩ của Dịch Kiếm vẫn còn thiết trí ở Tái Bắc nhiều cứ điểm như vậy? Vì sao Phượng tiên sinh vẫn đang chờ nghe lệnh của ngươi?”

“Đó chẳng qua chỉ để tự bảo vệ mình thôi.” Hạ Lan Tuyết không hề phản bác chút nào, thần thái rất bình tĩnh: “Muốn trở thành một ẩn sĩ chân chính, cũng không phải chỉ cần rời khỏi hồng trần, cùng thế vô tranh là đủ đâu. Ta phải có đủ thực lực, khiến cho mình khi rời xa quyền lực rồi thì ngược lại sẽ không trở thành thịt cá mặc cho người ta săn bắt băm vằm. Trong thiên hạ đều là vương thổ (đất của hoàng đế), muốn trở thành ẩn sĩ chân chính, không phải chỉ cần buông bỏ, mà chính là phải có quyền lực tối cao siêu việt.”

“Ta giấu tài năm năm trời. Kết quả thì sao? Hắn chỉ cần tính toán một ít nợ cũ đã có thể bức đuổi ta đi, đày ta lưu vong. Người đang cầm hoàng quyền trong tay, phút chốc lại chỉ như một con kiến hôi. Trước sau ta không chịu buông tha thế lực của mình, chỉ vì không muốn trở thành một con kiến hôi trong tay hắn mà thôi.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết hỏi. “Nhị ca, huynh lần này đến đây, cũng là tuân theo mệnh lệnh của hắn đến bắt ta sao? Lần này sẽ là tội danh gì đây? Dụ dỗ quốc mẫu sao? Nếu là tội danh này, ta nhận thức được. Nhưng ta sẽ không đền tội. Huynh chuyển lời cho hắn biết. Ta sẽ dẫn Dung Tú xa chạy cao bay. Đời này kiếp này, chỉ cần hắn không đến quấy rầy chúng ta thì giang sơn của hắn sẽ có thể bền vững mãi mãi!”

“A Tuyết. Ta không tham dự đến chuyện này. Bệ hạ chung quy vẫn không đành lòng để chúng ta huynh đệ tương tàn. Nói cho cùng thì ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng hôm nay ta đến Tuy Xa chỉ vì Viêm Hàn, chứ không phải vì đệ đâu.” Hạ Lan Khâm lắc đầu nói. “Bất luận thế nào, ta vẫn mong đệ hãy bảo trọng thật tốt. Đệ là tam đệ của ta, còn Bệ hạ là đại ca của ta. Ta không hy vọng bất cứ người nào trong các người gặp chuyện không may.”

“Ta cũng không hề mong muốn, có một ngày phải bắt huynh lựa chọn.” Hạ Lan Tuyết thần sắc thư thái. Vẻ đề phòng như có như không vừa rồi rốt cuộc cũng biến mất.

“Phải rồi, Y Nhân đâu?” Hạ Lan Khâm đang định rời đi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, thuận miệng hỏi. “Đệ mang Dung Tú đi, còn Y Nhân phải làm sao?”

Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Anh không thể ngờ được, Một Hạ Lan Khâm nhật lý vạn kỵ (một ngày đi được vạn dặm, rất bận rộn) lại cảm thấy hứng thú với một phi tử tối danh không lịch sự nhất của anh sao.

“Nàng không phải cũng đã đến Tuy Xa rồi sao?” Hạ Lan Khâm tự mình tiếp tục nói. “Bùi Nhược Trần phái chuyên gia đi tìm nàng. Sau lại biết được nàng đã tìm được đệ. Lẽ nào các ngươi không phải đang ở chung cùng nhau hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK