Y Nhân quả nhiên rất mừng rỡ, nhảy dựng khỏi chiếc đu dây, vui sướng mà nhìn Viêm Hàn, “Thật là Thập Nhất sao?”
“Tự nàng nhìn đi.” Viêm Hàn cười, thân mình nghiêng qua để lộ sau lưng một cô gái mặc trang phục cung nữ màu vàng nhạt.
Khuôn mặt tròn trịa, lông mi nhỏ dài, đôi mắt nhỏ dài, cái mũi nho nhỏ, đôi môi hồng thắm. Quả nhiên chính là Thập Nhất.
Nhưng mà, hình tượng lại không còn giống với hình ảnh trong trí nhớ của Y Nhân. Tựa hồ như… tựa hồ như càng giống một người đàn bà.
Ánh mắt trước kia tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ, dĩ nhiên thành thục. Chỉ liếc mắt một cái, ánh nhìn đã tràn ngập phong tình.
Chỉ có điều, nàng chứng thật đúng là Thập Nhất.
Y Nhân chạy vội qua, ôm cổ Thập Nhất, chỉ hận sao không thể bế bổng nàng lên, “Thập Nhất, Thập Nhất, sao ngươi lại tới đây?”
Viêm Hàn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng phấn khởi như vậy của Y Nhân, không khỏi bị cuốn hút, trên mặt hiện lên một vòng cười.
“Ta nghe nói tiểu thư ở trong này liền đích thân chạy tới đây.” Thập Nhất cũng tỏ ra rất vui mừng, tùy ý để Y Nhân ôm mình, vừa cười vừa nói, miệng cười trong suốt.
“Cô ấy đến cửa cung, nói rằng quen biết với nàng. Cho nên ta liền đưa cô ấy đến gặp nàng.” Viêm Hàn ở bên cạnh thuyết minh, “Y Nhân, nàng ở trong cung này, có phải là… rất cô đơn không?”
Cảm xúc lúc đầu của Y Nhân làm cho Viêm Hàn rất vui vẻ. Nhưng ngay lập tức, hắn lại nghĩ đến: Nếu không phải vì ở trong cung rất cô đơn thì khi Y Nhân nhìn thấy người tớ gái ngày trước, cũng sẽ không vui mừng đến mức ấy?
“Tốt lắm mà.” Y Nhân lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
Viêm Hàn không hỏi lại nữa, chỉ biết điều mà nhẹ nhàng rời đi, nhường không gian cho các nàng chủ tớ ôn chuyện.
“Người tìm đến ta, chồng ngươi… à, tướng công của ngươi có biết không?” Y Nhân nhớ đến cái gì, trong nháy mắt liền hỏi.
“Chính anh ấy đã khuyên ta tới đây.” Thập Nhất cười nói: “Tướng công để cho ta đến đây chăm sóc ngươi. Sau này còn muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đưa ngươi trả về cho Vương gia nữa.”
“A Tuyết?” Y Nhân giật mình.
“Đúng vậy, Vương gia rất lo lắng cho tiểu thư.” Thập Nhất gật đầu khẳng định, sau đó dùng ánh mắt quét về hướng Viêm Hàn vừa biến mất, hạ giọng hỏi: “Hoàng đế Viêm Quốc có làm khó tiểu thư không?”
“Không có, hắn đối với ta rất tốt.” Y Nhân trả lời.
“Ta muốn nói đến… cái loại khó xử kia cơ…” Thập Nhất cẩn thận tìm từ, càng không ngừng dùng ánh mắt để ám chỉ.
Y Nhân mở to hai mắt, rất không hiểu nổi mà nhìn Thập Nhất. Chớp chớp lông mi, đảo đảo con mắt, hơn nửa ngày mới giật mình đáp: “Ngươi muốn hỏi, hắn có… cái gì đó, ơ, vô lễ với ta không hả?” Y Nhân nói rất lớn tiếng, tựa hồ như không hề suy nghĩ. “Không có đâu, Viêm Hàn tốt lắm. Hắn không giống như người khác.”
Tất nhiên là không phải cố ý trốn tránh. Viêm Hàn rất tốt, ở trong lòng Y Nhân, Viêm Hàn cũng đã không giống với, hắn không phải là những người khác.
Mà những người khác, chính là những người khác.
Lúc Y Nhân nói ra những lời này, Viêm Hàn đứng ở góc tường, nghe được.
Hắn không cố ý nghe lén, chỉ là không muốn đi quá nhanh. Vì thế, rất vô tình nghe được những lời Y Nhân vừa nói.
Câu này, bình thường đến cực điểm, nhưng lại làm cho Viêm Hàn thất vọng đau khổ đến chấn động, lại vừa ấm áp.
Hắn cùng với Y Nhân, thời gian vừa qua, đã hình thành một loại ăn ý cực kỳ. Sự ăn ý này, không liên quan gì đến sự ái mộ, mà là một sự tín nhiệm.
“Không thể nào.” Bên trong tường, Thập Nhất mười phần không tin, “Hắn chẳng phải cũng là một nam nhân bình thường hay sao?”
Nam nhân bình thường, đâu thể chỉ trợn mắt mà nhìn nữ nhân mình thích đến nửa tháng mà không hề động tay động chân?
Thập Nhất còn nhớ rất rõ, lúc nàng mới cùng Hoàng A Ngưu thành thân, Hoàng A Ngưu cứ có cơ hội là lại cầu hoan. Mặc dù có lúc cũng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng lại rất hạnh phúc.
Câu nói đó, Viêm Hàn cũng nghe được.
Hắn bật cười, sau đó bước nhanh ra đến phạm vi không còn nghe được gì.
“Hắn là nam nhân bình thường a. Làm sao lại không bình thường?” Y Nhân nghe vậy, nghiêng đầu qua, thật cố gắng hồi tưởng đủ loại biểu hiện của Viêm Hàn: Không ẻo lả, cũng không biến thái, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới đều là một người hoàn toàn bình thường.
Thập Nhất không có cách nào giải thích với cô, chỉ có thể âm thầm lấy làm lạ.
“Tiểu thư, ngươi có biết không, tin tức ngươi ở Viêm Cung đã lan truyền khắp nơi, ồn ào huyên náo lắm.” Thập Nhất rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng đàn bà nhiều chuyện, kéo Y Nhân đến chiếc dây đu, hạ giọng, ra vẻ vô cùng thần bí, nói: “ Mọi người đều đồn rằng, tiểu thư chính là hồng nhan họa thủy, vốn đã là tai họa của Tiêu Dao Vương, bây giờ lại gây họa đến Viêm Cung!”
Y Nhân không hiểu, nhìn Thập Nhất, ngơ ngác ‘Hả’ một tiếng.
Cô là kể gây tai họa sao?
Không thể nào, từ đầu đến cuối cô đã làm cái gì đâu. Vì sao lại trở thành kể gây tai họa được?
“Chuyện hoàng đế Viêm Quốc giữ tiểu thư ở lại trong cung, đã làm cho thần dân Viêm Quốc rất tức giận đó.” Thập Nhất lại nói: “Tiểu thư chính là Vương phi của Tiêu Dao Vương Thiên Triều. Sau khi Vương gia bị hoàng đế Thiên Triều định tội là phản đồ, tiểu thư lại làm cho tiểu Bùi đại nhân nóng ruột nóng gan. Thân phận của tiểu thư quá đặc biệt. Hiện tại lại ở lì trong cung một cách không rõ ràng, còn được hoàng đế Viêm Quốc sủng ái. Hoàng đế Viêm Quốc đã vì tiểu thư mà ngay cả đề nghị của thủ phụ đương triều cũng không nghe. Tiểu thư nghĩ lại mà xem, chuyện này có nghĩa là gì đây?” Thập Nhất cố ý dừng một chút, xem chừng Y Nhân đã sốt ruột lắm rồi mới chịu nói tiếp: “Điều này thuyết minh, tiểu thư chính là một tuyệt sắc khuynh quốc, đảo lộn chúng sinh, là đại họa thủy!”
Ánh mắt Y Nhân phút chốc trợn to.
Tuyệt sắc khuynh quốc, đảo lộn chúng sinh?
Hai từ này, vì sao nghe lại thấy xa xôi đến vậy nhỉ?
Dùng để hình dung Tức phu nhân còn được, hình dung cô thì…
“Có ai ngờ được, sự thật thì ra lại đáng sợ như vậy.” Thập Nhất vuốt cằm, vừa đánh giá cô vừa không khách khí nói tiếp: “Tiểu thư có vẻ thon thả đấy, nhưng bộ dáng thì thật đúng là chẳng ra gì. Tiểu thư nói xem, hoàng đế Viêm Quốc rốt cuộc thích tiểu thư ở điểm nào nhất? Vương gia vì sao còn đối với tiểu thư nhớ mãi không quên chứ?”
Không nghĩ ra a, thật sự không thể nghĩ ra.
Nghe vậy, Y Nhân chỉ biết xấu hổ.
Thập Nhất này, quả nhiên vẫn giống hệt lúc trước… không, cũng, đáng yêu!
“Ngươi đã gặp A Tuyết sao?” Y Nhân cũng không chấp nhất đề tài này nữa, chọn lấy đề tài cô cảm thấy hứng thú nhất mà hỏi.
“Vương gia bây giờ rất tốt.” Thập Nhất gật đầu nói. Đợi một lát, nàng lại tỏ vẻ chần chờ, nói: “Chỉ có điều…”
Về phần chỉ có cái gì, lại cứ chần chờ mãi không chịu nói ra.
Y Nhân tha thiết mong chờ mà nhìn nàng, cũng không thúc giục, chỉ chờ đợi câu sau.
“Chỉ có điều, gần đây hình như Vương gia bận rộn rất nhiều việc. Ta nghe người khác nói, Băng Quốc nữ vương hình như đang tổ chức đại hội kén rể gì đó. Người nào trúng tuyển, không những được hưởng rất nhiều của hồi môn của Băng Quốc nữ vương Lãnh Diễm mà còn có thể cùng nữ vương chia đôi thiên hạ. Vương gia thân đang mang trọng tội, nếu có thể cưới được Băng Quốc nữ vương, thân phận của Vương gia so với trước kia còn cao hơn một bậc. Hơn nữa, nghe nói lúc trước Lãnh Diễm cũng thích Vương gia… Ta nghe người khác nói a, hình như Vương gia muốn đi thử một lần. Đương nhiên rồi, chỉ là nghe nói mà thôi.” Thập Nhất hai chữ ‘nghe nói’ lăn qua lộn lại nói đến ba lần. Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn trộm, đánh giá phản ứng của Y Nhân.
Y Nhân chỉ thản nhiên ‘Ồ’ một tiếng. Dường như đang ngẩn người, thần sắc lẳng lặng, không có phản ứng.
Thập Nhất hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ tiểu thư không biết ghen sao?
“Tiểu thư, ngươi có biết cung điện mà hoàng đế Viêm Quốc nghỉ ngơi nằm ở đâu không?” Thập Nhất lại hỏi.
“A” Lúc này Y Nhân mới hết ngẩn người, bừng tỉnh, đưa tay chỉ chỉ về hướng đông, nói: “Ở bên kia.”
“Tiểu thư làm sao biết tẩm cung của hắn?” Thập Nhất có dụng ý khác, hỏi han.
“Bởi vì chúng ta ở rất gần nhau. Chính hắn đã nói, chỗ ở của hắn ở ngay bên cạnh ta.” Y Nhân không hề phòng vệ chút nào, đáp: “Vì sao ngươi lại hỏi điều này?”
“À, không có gì.” Thập Nhất vội vàng lắc đầu, cười cười.
Y Nhân cũng không hoài nghi, chỉ ngồi trên chiếc dây đu, có vẻ hơi lơ đãng.
Lại tiếp tục ngẩn người.
Thập Nhất nhìn một hồi, bỗng nhiên phát hiện: Kỳ thật, tiểu thư vẫn rất để ý.
Tuy rằng không có ghen, cũng không truy vấn, nhưng thần sắc của cô rõ ràng là rất tịch mịch.
Đúng, là tịch mịch, loại cảm xúc tựa hồ như chẳng có liên quan họ hàng gì với Y Nhân, hôm nay lại phá lệ, xuất hiện trên mặt cô.
Cô cũng không hề nhắc đến chuyện Hạ Lan Tuyết nữa.
“Tiểu thư.” Một lát sau, Thập Nhất nói tiếp: “Ngươi còn muốn ra cung gặp Vương gia nữa không?”
Y Nhân ‘Ơ’ một tiếng, không đáp.
“Thật ra ở đây cũng không tồi. So với lúc trước ở vương phủ thì tốt hơn nhiều. Người trong vương phủ đối với ta hờ hững, nhưng vừa rồi lúc ta vào đây, đám cung nữ thái giám vừa nghe nói ta là tớ gái của tiểu thư, cả đám đều tỏ vẻ lễ độ cung kính, đối xử với ta tốt biết bao. Giống như tiểu thư bây giờ vậy, ngồi thảnh thơi trên dây đu, cuộc sống dễ chịu hơn lúc trước ở vương phủ rất nhiều.” Thập Nhất hưng trí bừng bừng, khuyên bảo.
Y Nhân nghiêng đầu suy nghĩ: Chiếc dây đu ở vương phủ lúc trước, hình như đã bị Hạ Lan Tuyết chặt đứt rồi.
Khi đó, còn có Bùi Nhược Trần.
Khi đó, an nhàn thảnh thơi không hề vướng bận.
“Bọn hắn đối với ngươi cung kính, nhưng lại không thích ta.” Ngay vào lúc Thập Nhất nghĩ rằng Y Nhân đã bị thuyết phục rồi, lại nghe thấy Y Nhân thình lình mở miệng nói. “Người nơi này, cũng không thích ta.”
Ngoại trừ Viêm Hàn, thật ra mọi người, bề ngoài thì cung kính lễ độ với cô, nhưng thật sự, trong đáy lòng lại không hề như thế.
Sự giả tạo như vậy, còn hơn cả sự lạnh nhạt trong vương phủ lúc trước nữa, càng làm cho Y Nhân cảm thấy khó chịu.
“Vì sao tiểu thư lại nghĩ như vậy?” Thập Nhất kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng biết.” Y Nhân cúi đầu thấp giọng nói: “Viêm Hàn khiến ta phải chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng mà, ta không muốn hắn phải chịu ủy khuất, cũng không muốn người khác cứ giả vờ rất tốt với ta.”
Tuy rằng mỗi ngày cô chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bình thường cũng không kết giao với ai, nhưng vẫn hy vọng người khác có thể đối đãi chân thật với mình.
Ở trong cung này, đơn giản là vì Viêm Hàn sủng nịch cô, cho nên tất cả mọi người đều nịnh bợ cô, mặc quần áo cho cô, chỉ cô cách ăn mặc, lúc giáp mặt thì khen cô xinh đẹp thế này, văn nhã nhàn thục yên tĩnh thế kia.
Y Nhân chỉ thản nhiên nghe, thản nhiên cảm nhận.
Cảm giác như cả tòa cung điện này, không có lấy một người bạn thân.
Sự hoài nghi của Viêm Hàn, thật ra cũng rất chính xác.
Cô, rất cô đơn.
Cô đơn chưa từng thấy.