Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Bùi Lâm Phổ trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng hỏi: “Nương nương, lẽ nào nương nương chưa bao giờ nghĩ rằng, chính Dung Thái sư tự nguyện làm khách ở lại trong cung hay sao?”

Dung Tú như bị sét đánh.   

Bọn họ đều là người băng tuyết như vậy, chỉ cần một lời hai câu, liền có thể lột trần diện mạo chân thực của sự tình.

Dung Tú đã hiểu cả rồi.

Nàng vẫn cho rằng, Hạ Lan Thuần dùng Dung gia để bức bách nàng. Vì sao chẳng bao giờ nghĩ đến, Dung gia cũng chính là thần tử của Hạ Lan Thuần.

Cha nàng, nếu thật sự có chút tình thương nào với con gái thì vì sao cứ lặp đi lặp lại, nhiều lần làm khó nữ nhi như vậy?

Lý do duy nhất, đó là ông đã ngầm đồng ý rồi, thậm chí còn tham dự biên kịch, diễn xuất để lừa dối nàng.

Dung Tú chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ. Nàng từng cho rằng mình làm tất cả để bảo vệ mọi người, nhưng hóa ra, là bị lừa.

Lại lấy sự sinh tồn để trấn an, thì ra, chỉ là vô căn cứ.

Điểm tựa của nàng đã hoàn toàn sụp đổ.

“Nương nương?” Bùi Lâm Phổ tựa hồ tự biết mình đã nói lỡ lời, thấy Dung Tú chậm chạp không nói, không khỏi lo lắng mà gọi.

Dung Tú ngẩng đầu, trong ánh mắt là một khoảng không trống rỗng, rồi lại thanh tỉnh một cách thần kỳ.

“Cũng tốt.” Hồi lâu, nàng chỉ nhàn nhạt nói đúng hai chữ, sau đó vén váy, đi sâu vào vùng đồng nội ở ngoại ô.

“Nương nương?” Bùi Lâm Phổ tự nhiên không dám kéo nàng, chỉ đứng phía sau lên tiếng gọi lại.

Dung Tú dừng bước, quay đầu lại, an tĩnh mà thong dong, “Ngươi trở về nói với Hạ Lan Thuần, tất cả đều đã kết thúc. Ta vì hắn đã làm hết những gì ta có thể làm. Hắn cũng không còn cần đến ta nữa. Sau này, cũng không cần tìm ta làm gì.”

Bùi Lâm Phổ không nói gì nữa, mãi đến khi Dung Tú đi càng lúc càng xa, một tham tướng đứng bên cạnh hắn mới thấp giọng xin chỉ thị: “Thừa tướng, có cần đưa Hoàng Hậu quay về hay không?”

“Không cần.” Bùi Lâm Phổ mỉm cười, không để ý nói: “Để lão già họ Dung đau lòng một chút đi. Có thể làm ra chuyện lợi dụng cả con gái mình, chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị tinh thần đi tìm lại con gái hay sao?”

“Thế nhưng, Thừa tướng…”

“Không biết Nhược Lan có chịu thua kém chút nào không.” Bùi Lâm Phổ nhàn nhạt mà bỏ lại một câu không đầu không đuôi. Sau đó, một lần nữa đem sự chú ý chuyển dời đến Viêm Hàn.

Viêm Hàn từ lâu đã đem tình cảnh trước mặt thu hết vào mắt, không khỏi sững sờ.

Bùi Lâm Phổ cố ý để Dung Tú tức giận bỏ đi. Đó là vì muốn Quý phi Bùi Nhược Lan có cơ hội trở thành Hoàng hậu tiếp theo của Thiên Triều.

Xem ra, đảng tranh của Thiên Triều đã đến thời kỳ gay cấn rồi.

“Đóng cửa, chuẩn bị chiến đấu đi.” Thấy đường nhìn của Bùi Lâm Phổ chuyển hướng qua đây, Viêm Hàn quyết định thật nhanh khép cửa sổ lại, cùng mọi người thối lui đến giữa phòng.

“Hạ Lan Tuyết làm sao bây giờ?” Một thuộc hạ chỉ vào Hạ Lan Tuyết đang nằm bất tỉnh hỏi.

“Có thể mang đi được thì tận lực mang đi.” Viêm Hàn nhớ đến dáng vẻ khẩn trương của Y Nhân, không cần nghĩ ngợi mà nói, “Tóm lại, không thể để hắn gặp chuyện không may.”

Đó là điều hắn đã hứa với Y Nhân.

“Nhưng mà, độc của cỏ vô ưu…”

“Tạm thời sẽ không sao. Chỉ cần trong mười hai thời thần*, uống thuốc giải là được – -” Chỉ có điều, bọn họ thật sự có thì mang Hạ Lan Tuyết ra khỏi đây được sao?

Hiện tại, hình như ngay cả bản thân còn khó bảo toàn nổi nữa là.

Hơn nữa, Y Nhân vẫn còn ẩn thân trên nóc nhà. Hắn không thể để người khác phát hiện ra chỗ nấp của Y Nhân. Cho nên, chuyện cần làm trước tiên chính là đánh lạc hướng những người bên ngoài.

“Trước hết, chúng ta dẫn dắt bọn họ rời đi, sau đó để Đinh Tử đưa Y Nhân và Hạ Lan Tuyết rời khỏi đây.” Viêm hàn nói một câu.

Đinh Tử chính là thị vệ nãy giờ vẫn đứng canh giữ bên cạnh Y Nhân.

“Nhưng rời khỏi nhà tranh này rồi, chúng ta sẽ… chẳng còn có chút ưu thế nào nữa. Vương thượng cũng phải dấn thân vào hiểm cảnh. Xin hãy suy xét lại!” Thị vệ bên người vội vàng chắp tay can gián.

Viêm Hàn đang chuẩn bị bác bỏ lại thì Y Nhân, từ lâu đã kiềm chế không nổi nữa, đột nhiên há miệng, hung hăng cắn một cái vào tay Đinh Tử đang bắt giữ tay cô

*Thời xưa, người Trung Quốc tính giờ giấc bằng mười hai thời thần: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Một thời = Hai giờ đồng hồ, mười hai thời thần = 1 ngày. Trung Quốc theo cách tính thời gian này mãi cho đến cuối đời Thanh, lúc Dân Quốc thành lập mới không sử dụng nữa, mà dùng theo cách tính hai mươi bốn giờ của Tây phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK