Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: DOCKE

Hạ Lan Tuyết đi theo hàng, lần lượt đi vào Phật đường.

Trong không khí tràn ngập hương nến, cay nồng sóng mũi.

Bên hông sương phòng là giường nằm của Thái hậu. Phượng Cửu đã ngồi ở bên ngoài, tay cầm một sợi tơ hồng, tinh tế trầm ngâm – Hắn đang cách màn bắt mạch. 

Còn cách Phượng Cửu vài bước, Hạ Lan Thuần dừng bước, quay đầu nhìn hai vị đệ đệ ở phía sau. Hắn vừa vặn đưa lưng về phía ngọn đèn, mặt khuất trong bóng tối, đen sì sì, không thấy rõ được gì.

“Mẫu hậu hôn mê đã mấy ngày. Bất kể thế nào, các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý.” Giọng nói của hắn cực kỳ trầm tĩnh, giống như đang tự thuật về một chuyện vô cùng tầm thường.

Hạ Lan Khâm cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời trầm mặc. Sau nửa ngày, Hạ Lan Khâm mới cao giọng hỏi: “Phượng tiên sinh, có kết quả gì không?”

“Rất khó xoay chuyển trời đất.” Phượng Cửu lắc đầu, trầm ngâm nói: “Thảo dân chỉ có biện pháp kéo dài sinh mệnh của Thái hậu, chứ không có cách nào giúp người bình phục lại được.”

“Làm sao kéo dài?” Hạ Lan Thuần lạnh lùng hỏi.

“Nếu hai vị điện hạ không để ý, có thể lấy trên tay mỗi người một chén máu được không? Bệnh tình của Thái hậu kỳ quái, lại bị hôn mê mấy ngày liền, đã không còn dấu hiệu máu huyết lưu thông nữa. Trước hết, thần sẽ truyền cho Thái hậu một ít máu của người thân nhất, sau đó mới có thể tiến hành bước khám và chữa bệnh.” Phượng Cửu không chút hoang mang nói: “Bệ hạ trăm lo chính sự, không nên để bị tổn thương.”

Hạ Lan Thuần cũng không phản đối, chỉ cực không hờn giận, lập lại vấn đề vừa rồi: “Làm sao để kéo dài sinh mệnh của Thái hậu? Ngươi có thể giúp Thái hậu tỉnh lại được sao?”

“Không thể, chỉ có thể làm cho Thái hậu sống được lâu hơn một chút. Có lẽ, sau này sẽ có người tài ba dị sĩ khác có thể cứu chữa cho Thái hậu.” Phượng Cửu trả lời.

Hạ Lan Thuần không nói gì thêm.

Hạ Lan Tuyết đứng cách đó rất gần. Không hiểu vì sao, anh lại có một loại ảo giác: Mới vừa rồi, Hạ Lan Thuần nhẹ nhàng thở phào?

“Xin mời hai vị điện hạ chích máu.” Phượng Cửu thúc giục nói.

Hạ Lan Khâm đưa tay ra, “Lấy dao đến đây!” sau đó không nói hay lời liền cắt cổ tay, mặt không nhăn mày cũng không nhíu, mãi cho đến khi máu nhỏ xuống đầy một chén.

Hắn vốn là người kinh nghiệm sa trường, chuyện nhỏ như vậy ắt sẽ không để ở trong lòng.

Trong không khí, nhất thời tràn ngập mùi máu tươi.

Tay phải của Hạ Lan Tuyết vô lực, chỉ có thể dùng tay trái chấp đao, cũng cắt một nhát xuống cánh tay phải.

Chỉ chốc lát sau, đã đầy một chén.

Hai chén huyết tràn đầy được bưng đến trước mặt Phượng Cửu, Phượng Cửu lại nói: “Phương pháp này rất huyền diệu, người nào không chích máu thì nên tránh đi một lát. Nếu không sẽ làm mất tinh huyết, ảnh hưởng đến việc truyền máu cho Thái hậu.”

Hạ Lan Thuần có vẻ giận dữ, nhưng cũng không nhiều lời.

Tất cả đều lấy danh nghĩa cứu mạng Thái hậu, nếu hắn không đồng ý, đó là bất hiếu.

Nhẫn nhịn, Hạ Lan Thuần phất phất tay, tỉnh bơ dặn một câu: “Vậy thì nhờ Phượng Tiên sinh hãy tận tâm hết sức. Nếu Thái hậu có mệnh hệ gì, trẫm, nhất định sẽ truy xét nguyên nhân.”

Một câu này, gần như là sự uy hiếp trắng trợn.

Phượng Cửu cười cười, khom người tuân mệnh, lại chẳng có chút cung kính nào.

Đợi đến khi mọi người rời khỏi, trong Phật đường chỉ còn lại ba người Hạ Lan Khâm, Hạ Lan Tuyết cùng Phượng Cửu.

Đương nhiên, còn có một vị Thái hậu đang hôn mê nữa.

“Hai vị điện hạ, có thể tới gần xem một chút.” Phượng Cửu thản nhiên mời một tiếng, sau đó cầm lấy hai chén huyết đổ cả xuống bên giường, lại từ trong lòng ngực lấy ra một bao bột phấn, rắc lên vũng máu.

Chỉ nghe thấy một tràng âm thanh lùi xùi. Mùi máu tươi vừa rồi chỉ thoang thoảng không rõ lắm, nay đột nhiên trở nên vô cùng dày đặc. Hạ Lan Khâm gần như hoài nghi chính mình đang phải một lần nữa trở về sa trường đầy máu tươi tanh tưởi.

Sau đó, một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Từ trên giường gấm cẩm của Thái hậu đột nhiên bò ra bảy, tám con trùng tròn tròn cuồn cuộn. Mỗi một con đều có màu sắc trong suốt, hình dạng kỳ lạ. Đúng là chưa bao giờ được thấy trên đời.

Đám trùng kia phía sau tiếp phía trước, bò đến vũng máu. Nhưng thân thể vừa mới dính vào bột phấn trên mặt vũng máu, bọn chúng lập tức quằn quại, tiếng vang xùi xùi không ngừng như nước sôi. Chỉ chốc lát sau, bảy tám con trùng đều tan rã thành một bãi nước mủ, xen lẫn vào trong vũng máu, ghê tởm đến cực điểm.

Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm đều là người từng trải sự đời, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng vẫn đông mắt cứng lưỡi, khiếp sợ dị thường.

“Đây… kia… đây rốt cuộc là…” Hạ Lan Tuyết chỉ chỉ trên mặt đất, rồi chỉ chỉ Thái hậu, ú ớ không rõ.

“Là cổ độc. Thái hậu đã bị người hạ cổ. Người trúng cổ độc, thầy thuốc tầm thường không cách nào kiểm tra ra được nguyên nhân phát bệnh. Còn Thái hậu cũng sẽ ngày một suy yếu, mãi cho đến khi máu huyết đều bị hút cạn.” Phượng Cửu thản nhiên giải thích, “Hiện tại, ta lợi dụng đặc tính khát máu của cổ trùng để dẫn dụ chúng ra. Nhưng số đi ra kia chỉ là một phần nhỏ, trong người Thái hậu còn có hai con trùng cổ đại mẫu. Chúng đã thâm nhập và ăn vào tủy của Thái hậu, không thể dẫn ra được.”

“Ý của ngươi là…”

“Thái hậu sẽ không còn sống lâu được nữa. Hiện tại chỉ có thời gian nửa khắc, hai vị điện hạ nếu có nghi vấn gì, xin hãy mau chóng hỏi đi.” Phượng Cửu vén màn giường lên, lộ ra dung nhan của Thái hậu đang nằm trên giường.

Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết đã rất lâu rồi không được gặp Thái hậu, nhìn thấy lại xa lạ rất nhiều, cũng cảm thấy khó mà hiểu nổi.

Dáng vẻ của Thái hậu nhìn qua cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Nhìn diện mạo yêu nghiệt của Hạ Lan Tuyết cũng biết, Thái hậu năm đó tuyệt sắc thế nào. Hàng năm lễ Phật làm cho năm tháng không hề lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt bà. Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết xa xa nhìn thấy, chỉ cảm thấy bà hiện giờ chẳng khác gì hình ảnh trong trí nhớ thời tuổi thơ. Giữa lúc hoảng hốt, lại có điểm phân không rõ thời gian.

Bởi vì hàng năm không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng bởi vì không còn chút máu nên mặt của bà rất trắng, trong suốt như ánh trăng sắp sửa trôi đi.

Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết đồng thời bước từng bước đến gần, quỳ gối trước giường Thái hậu, nhìn chăm chú mẫu thân sắp qua đời của mình. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói những gì.

Cho tới bây giờ, thân tình hoàng gia vẫn thường lạnh nhạt, mẫu tử bọn hắn lại hàng năm xa cách, trong đầu còn lưu lại chỉ là hình ảnh Thái hậu mũ phượng áo choàng, dáng vẻ đoan chính uy nghi ở trong đại lễ hiến tế. Không dịu dàng nhiều lắm, càng không hề để cho người ta thấy mình cảm động rơi lệ lã chã. Nhưng bà chính thật là mẫu thân của họ, là người đã hoài thai mười tháng, sinh ra bọn họ.

Cảm giác này rất kỳ quái. Trong lòng rõ ràng bi thương, lại thiếu đi một lực đẩy mạnh mẽ cuối cùng. Tất cả nỗi đau đều dồn nén trong lòng, phát tiết không ra, không nổi.

Đôi mắt Hạ Lan Tuyết đã đỏ hồng, Hạ Lan Khâm lại chỉ im lặng.

Một lát sau, Thái hậu rốt cuộc lặng lẽ mở mắt ra. Bà có vẻ mờ mịt, nheo nheo mắt nhìn xung quanh. Sau đó, tiêu điểm ánh mắt chậm rãi tụ tập trên người bọn hắn.

“Mẫu hậu.” Hạ Lan Tuyết lết quỳ từng bước, cúi đầu gọi.

Ánh mắt Thái hậu chuyển qua mặt anh, lại nhìn về phía Hạ Lan Khâm.

“Mẫu hậu.” Hạ Lan Khâm cũng nghẹn ngào.

Thái hậu vui mừng cười cười, ánh mắt tiếp tục băn khoăn tìm quanh phòng.

“Mẫu hậu, người đang tìm đại ca đúng không, để nhi thần đi gọi đại ca vào.” Hạ Lan Tuyết tinh anh, vội vàng nói.

Thần sắc Thái hậu biến đổi, bối rối lắc lắc đầu.

Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn khi nhìn thấy trong đáy mắt của Thái hậu là vẻ sợ hãi rõ rệt, nhịn không được liền hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng mình: “Mẫu hậu, lần này người… lần này bị bệnh, có phải là do….bởi vì đại ca?”

Những lời này, hỏi ra quá gian nan.

Hạ Lan Tuyết không để tâm Hạ Lan Thuần đã phòng anh, hại anh như thế nào. Dù sao thân là hoàng đế, tất nhiên phải có tâm cơ cùng mưu kế ứng biến của hoàng đế.

Nhưng mẫu thân đã không tranh sự đời, ngay cả mẫu tử tình thâm mà hắn cũng có thể xuống tay hay sao?

Thái hậu không nói gì, cánh tay từ trong mền run rẩy vươn ra. Hạ Lan Tuyết vội vàng cầm lấy tay bà, cảm giác bàn tay bà mềm nhũn như không còn xương cốt. Nỗi bi thương bị nén dưới đáy lòng nay lại đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt.

Vẫn là thương tâm, cho dù mẫu tử hờ hững lạnh nhạt thế nào, vào thời điểm sinh ly tử biệt, sẽ vẫn khiến người ta đau lòng.

“A Tuyết.” Thái hậu rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng nói của bà rất thấp, cũng rất bình thản. Không hề kích động cũng không có oán hận, chỉ thản nhiên gọi giống như vẫn còn đang trong lễ Phật thường ngày, rất có hương vị xuất thế. “A Tuyết, lòng con quá mềm yếu, từ nhỏ đã quá mềm yếu. Sau này, con sẽ vì thế mà bị hại.”

Hạ Lan Tuyết không dự đoán được bà sẽ nói như vậy – hiền từ như thế, săn sóc như thế, nghe vậy liền không kiềm chế được, anh đã khóc không thành tiếng.

“A Khâm,” Thái hậu lại quay đầu chuyển hướng sang đứa con kia, “A Khâm, sau này con phải quan tâm chăm sóc cho đệ đệ, đừng để cho ai bắt nạt nó.”

Hạ Lan Khâm gật gật đầu, có hơi trấn tĩnh đáp lời: “Mẫu hậu yên tâm, chỉ cần ngày nào còn nhi thần, sẽ không để cho ai khi dễ A Tuyết.”

“Ta yên tâm.” Thái hậu mỉm cười, lẳng lặng nói: “Các con đều là những đứa con ngoan của mẫu hậu. Mỗi đứa đều thông minh tài giỏi, mẫu hậu rất yên tâm.”

“Về phần đại ca của các con…” Thái hậu chần chờ một chút, sau đó hờ hững nói: “Ta vốn định đem bí mật này chôn chung xuống mồ, chỉ là phụ thân các con đã ban mật lệnh, bắt ta nhất định phải nói cho các con biết sự thật. Ta sẽ nói cho các con biết, nhưng ta chỉ hy vọng sau khi các con biết được vẫn đối đãi với đại ca như trước, đừng có suy nghĩ gì khác.”

“Mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm trong lòng đồng thời rùng mình, vội hỏi.

Rốt cuộc là chuyện to tát cỡ nào, có thể khiến Hạ Lan Thuần chọn dùng phương pháp độc ác như vậy, đến mẫu thân của mình mà cũng hại!

“Đại ca Hạ Lan Thuần của các con, là đứa con của Vô Song Đế – đại bá của các con.” Trên mặt Thái hậu hiện lên sắc thái si mê, bao nhiêu cảm khái cùng thổn thức đều đã bị năm tháng tẩy thành đạm bạc. “Năm đó, phụ hoàng của các con rất có lỗi với Vô Song Đế. Ngôi vị hoàng đế này, cũng do phụ hoàng của các con lừa gạt mà có. Ta hàng năm lễ Phật, cũng là muốn chuộc tội cho phụ hoàng của các con. Xét đến cùng, chúng ta thật sự rất có lỗi với đại ca của các con.”

“Mẫu hậu, đại bá không phải lâm bệnh mà chết sao? Chẳng phải ông không có con nối dõi hay sao?” Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hỏi.

“Đại bá các con đã chết, nhưng không phải chết vì bệnh nặng. Vô Song Đế bị phụ hoàng của các con làm cho tức chết.” Thái hậu cười khổ nói, “Còn Hạ Lan Thuần, hắn là con riêng của đại bá. Trước đó, thân phận của hắn vẫn chưa từng được công khai. Hắn là do một nữ tử mà đại bá con yêu tha thiết sinh ra. Sau khi đại bá của con qua đời, nàng ta cũng tự tử mà chết. Phụ hoàng của các con mang áy náy trong lòng, cho nên ông mới nhận hắn về, để hắn trở thành con của chúng ta, nuôi nấng hắn khôn lớn.”

“Người đàn bà đó, là Tức phu nhân sao?” Hạ Lan Khâm thình lình hỏi.

“Là một tiểu nha đầu, một tiểu nha đầu bên người của Tức phu nhân.” Thái hậu thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Nào có ai biết được rằng, Tức phu nhân kinh tài tuyệt diễm, đến cuối cùng lại bại trong tay của một tiểu nha đầu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK