Trước đó, Y Nhân chỉ quanh quẩn trong đại viện của Y gia rồi lại qua Tiêu Dao vương phủ nên đối với cô, thời cổ đại chỉ là mảnh vườn phía sau đình viện.
Nhưng lúc này, giờ này khắc này đây, đứng trước hoàng thành tráng lệ nguy nga, cô chợt thấy mình ra ngoài chuyến này cũng không uổng.
Hoàng cung rất lộng lẫy, quả thực rất lộng lẫy.
Thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh, mây đậu trên đầu tường mái ngói, đầy vẻ khoáng đạt mà nghiêm trang. Cửa cung cao gấp mấy lần người kèn kẹt mở ra, Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân sóng vai tiến vào, đại lộ lát cẩm thạch trải ra trước mặt, hai bên cung điện nguy nga đồ sộ san sát tựa như thiên binh thần tướng vác thương đứng sừng sững hai bên đường.
Y Nhân “oa!” lên một tiếng đầy cảm thán.
Hạ Lan Tuyết cười thầm, chỉ ngỡ rằng cô là tiểu thư ngàn vàng ít ra ngoài, không hiểu biết, nào ngờ miệng Y Nhân đã ngoác ra ngáp một cái thật to.
Hóa ra là cô đang ngáp chứ chẳng hề ‘mở rộng tầm mắt’ như y tưởng.
Y Nhân quả rất thích hoàng cung, lâu đài đình các ở đây thảy đều xảo đoạt thiên công, uy nghiêm tráng lệ. Nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là mấy công trình kiến trúc mà thôi, đâu thể khiến cô xúc động chứ.
Hạ Lan Tuyết cau mày, liếc mắt cảnh cáo cô: thân là Tiêu Dao vương phi, phải chú trọng cử chỉ một chút!
Y Nhân vội ngưng ngáp, lấy lại tinh thần, cố ra vẻ nghiêm nghiêm túc túc. Đúng lúc đó, một lão thái giám mặc áo xám lật đật chạy tới trước mặt Hạ Lan Tuyết, cung kính hành lễ rồi bẩm báo: “Tiêu Dao vương gia, bệ hạ đang đợi vương gia và vương phi ở điện Hoành Quang, mời vương gia và vương phi quá bộ sang bên đó.” Nói dứt lời liền đi trước dẫn đường.
Lần đầu tiên Y Nhân trông thấy một tên thái giám nên khó tránh chăm chú nhìn, chỉ thấy thân hình diện mạo y cũng chẳng khác người thường, chỉ là da dẻ trắng hơn, giọng nói hơi the thé mà thôi.
Cô cụt cả hứng, lại càng thêm buồn ngủ.
Ba người cứ thế đi về bên phải, men theo con đường bằng phẳng sạch đẹp đến tòa đại điện. Tới cổng đại điện, lão thái giám vào trong bẩm báo, Y Nhân chỉ nghe loáng thoáng giọng nói trầm trầm uyển chuyển bên trong vẳng ra, “Triệu”, đã thấy lão ta bước ra dẫn Hạ Lan Tuyết và cô băng qua cánh cửa cao ngất, tiến vào đại điện rộng bằng cả sân bóng rổ.
Nền đại điện lát đá hoa cương bóng loáng lóa mắt, cúi nhìn bóng mình dưới sàn, Y Nhân chợt thấy bản thân thật nhỏ bé.
Giữa tòa đại điện mênh mông, sáng loáng như gương chỉ có hai người cô và Hạ Lan Tuyết. Lan can trùng điệp, lầu các nguy nga càng làm nổi bật sự nhỏ nhoi của hai người bọn họ, hệt như hai con kiến đang ngẩng đầu ngưỡng vọng vậy. Mà bóng người cao lớn thấp thoáng sau tầng tầng lớp lớp rèm trúc trên đại điện, đang lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Y Nhân cực kỳ nhạy cảm liền nhận ra ngay vẻ khác thường nơi Hạ Lan Tuyết, đôi mắt rạng rỡ phong quang của y đã tối sầm lại, âm u tựa tòa đại điện như phủ Diêm La này.
Liền sau đó y phất áo quỳ xuống, cao giọng hô vạn tuế.
Y Nhân ngơ ngơ ngác ngác cũng quỳ xuống theo, lí nhí đồng thanh hô vạn tuế với y.
Người trên điện cao cao tại thượng vẫn trông xuống hai người bọn họ, cực kỳ uy nghiêm.
Y Nhân chợt cảm thấy hoang mang – lần đầu tiên, cô hiểu thế nào là quyền lực.