“Bùi Nhược Trần…” Y Nhân cứ thế mà gọi tên của hắn, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Thập Nhất chép chép miệng, cũng không tận tình khuyên bảo nữa.
Đi đến ngày thứ ba thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Thị vệ phía trước nhất thời đề phòng nghiêm mật. Chỉ nghe thấy tiếng binh khí vi vu, mọi người tụ lại thành một đoàn. Y Nhân thấy trước mặt bóng đen chập chờn bèn vén màn lên nhìn ra ngoài: Vốn bên ngoài đang có mưa gió tuyết nhưng ngay sau đó, một loạt những bóng lưng sắp xếp san sát chắn ngang, che kín hết tầm mắt của nàng.
“Tiểu thư,” Thập Nhất đã ở bên cạnh nhìn nhìn, rất tò mò hỏi: “Có phải đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
“Ơ…” Y Nhân còn chưa kịp trả lời thì một tiếng thét dài già nua hùng hậu từ phía trước truyền lại. Y Nhân tự giác cảm thấy quen tai. Đang suy nghĩ thì lại nghe thấy người nọ hô lớn: “Phu nhân! Phu nhân! Tiểu Vũ đến cứu nàng đây!”
Y Nhân ha ha cười, xốc màn che lên, hướng về tiếng gọi vừa rồi, hô lớn: “Vũ gia!”
Nàng vừa dứt lời, một cái bóng màu xám băng băng phóng đến Y Nhân với vận tốc ngàn quân cũng không thể đỡ nổi. Binh sĩ chống đỡ phía trước đang sôi nổi tiến lên thì lại bị lật ngược, rối loạn. Viêm Hàn vốn đang thúc ngựa đi đầu liền nhanh chóng cho ngựa quay đầu, chạy lại chỗ xe ngựa của Y Nhân.
Chỉ có điều, Vũ gia chung quy vẫn nhanh hơn hẳn. Y Nhân chỉ cảm thấy gió mát quất vào mặt, cái bóng màu xám chợt lóe lên thì ông đã đứng trước mặt cô rồi.
“Phu nhân, nàng có khỏe không? Tên hỗn đản Viêm Tử Hạo kia có khi dễ nàng hay không?” Vũ gia cũng không biết đã trúng phải tà thuật gì, hoàn toàn triệt để xem Y Nhân là Tức phu nhân. Diễn cảm của ông khi nhìn thấy cô, chính là sùng kính và kính yêu.
“Hắn đối với ta tốt lắm.” Y Nhân híp mắt cười cười, cũng không uốn nắn ông.
Vũ gia nhìn nhìn cô, lại hồ nghi nhìn về phía Viêm Hàn vừa chạy đến, “Phu nhân, ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa gạt. Viêm Tử Hạo cũng không phải là thứ tốt gì.”
Viêm Hàn nghe vậy, trong lòng vừa động, đâm lao phải theo lao hỏi: “Ngươi làm sao biết ta không phải thứ tốt?”
“Ta đương nhiên biết!” Vũ gia thổi râu trừng mắt, lòng đầy căm phẫn nói: “Năm đó, nếu không phải vì ngươi thì phu nhân và Vô Song Đế đâu thành ra như thế.”
“Bởi vì ta?” Viêm Hàn lại khó hiểu. Đối với những chuyện của người lớn, hắn chỉ biết đôi câu vài chữ chứ cũng không biết đầy đủ.
“Chính vì ngươi, tiểu nhân! Châm ngòi ly gián!” Vũ gia hướng về phía Viêm Hàn, hung hăng buông lời thóa mạ. Sau đó nhanh như cắt, chộp lấy cánh tay Y Nhân, tha thiết nói: “Phu Nhân, Hạ Lan Vô Song tuy cũng không phải là người tốt nhưng vẫn còn tốt hơn tên tiểu nhân này! Tiểu Vũ đưa người đi tìm Hạ Lan Vô Song giải thích rõ ràng!”
Vũ gia…” Y Nhân cố gắng giải thích, nhưng chỉ mới thốt ra hai chữ lại bị Vũ gia chặn đường, nói: “Phu nhân không cần nói gì nữa, Tiểu Vũ hiểu cả rồi. Với sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của phu nhân, làm sao có thể có chuyện người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng kẻ có địa vị thấp, chạy đến giải thích với Hạ Lan Vô Song cơ chứ! Tên kia, hắn không hiểu phu nhân, phu nhân cũng không cần hắn phải hiểu mình! Để hắn hiểu lầm cho đến chết luôn đi!” Dừng một chút, Vũ gia giống như nhớ đến chuyện gì đó. Ông nhếch miệng cười cười, hạ giọng, làm như đang muốn kể công, nói: “Phu nhân, lần trước nàng sai ta đi cứu Vô Song. Ta cứu hắn rồi lại hại hắn. Hắn cũng không sống được bao lâu nữa đâu.”
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó ý thức được: Vô Song Đế mà ông đang nói, chính là Hạ Lan Tuyết.
Nhưng mà, ‘sống không được bao lâu nữa’ là có ý gì?
“Đúng vậy, nếu Hạ Lan Vô Song không thể đối tốt với phu nhân nhà ngươi, nhưng ta lại có thể làm được. Sao Vũ gia không thành toàn cho chúng ta?” Trong lúc Y Nhân đang trầm mặc thì Viêm Hàn đã xen vào, nghiêm trang nói: “Ngươi có thể hỏi phu nhân của ngươi, xem nàng có muốn bỏ ta đi hay không?”
Hắn vốn thầm muốn mượn cô hội này để đuổi tên Vũ gia điên điên khùng khùng này đi nhưng lời nói vừa thốt ra, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Hắn lo lắng, lo lắng Y Nhân sẽ trả lời, nàng thật sự sẽ chính miệng nói với hắn: Ta muốn ra đi.
Vũ gia hiển nhiên quay đầu, thành thật hỏi Y Nhân, “Phu nhân, ngài có muốn rời đi hay không? Chỉ cần nàng gật đầu, dù là đao thương biển lửa gì, Tiểu Vũ cũng sẽ đưa nàng đi!”
Trong lòng Viêm Hàn như nổi sóng. Hắn chuyên chú nhìn Y Nhân, tựa như muốn dùng ánh mắt để tìm kiếm đáp án trong lòng của cô.
Y Nhân lại không vội vã trả lời, mà lại ngẩng đầu hỏi: “A Tuyết… chính là người ông đã cứu ra đó, hiện tại thế nào?”
“Có trời mới biết.” Vũ gia trả lời bừa, vô cùng xem thường. Vốn đang rất khinh thường, nhưng vừa thoáng nhìn lại thấy ánh mắt Y Nhân hình như đang rất lo lắng, ông không thể không thận trọng xem xét lại vấn đề này. Gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc ông cũng giật mình nói: “Ta nhớ ra rồi. Tên kia hình như muốn đi cười cái gì nữ vương, cái gì Lãnh Diễm. Nói cái gì chỉ có Tinh Vũ Thạch, đồ cưới của Lãnh Diễm mới có thể duy trì tính mạng của hắn.”
Hôm đó Vũ gia chỉ nghe được sơ sơ những lời Phượng Cửu nói, bởi vậy cũng chỉ ấn tượng vài điểm.
“Chẳng lẽ Hạ Lan Tuyết cũng đến đây ư?” Viêm Hàn giật mình. Vậy thì xem ra, đại hội kén rể của Lãnh Diễm lần này, tất nhiên se phi thường náo nhiệt.
Nhưng chuyện này đối với Viêm Hàn mà nói, cũng không có gì là quan trọng. Quan trọng là… khoảnh khắc lo lắng mới vừa xẹt qua vừa rồi của Y Nhân.
Nàng lo lắng cho hắn.
Điều này làm cho Viêm Hàn cảm thấy vô cùng cô tịch.
“A Tuyết phải kết hôn với Lãnh Diễm thì mới có thể sống sót ư.” Y Nhân rất nhanh bắt được điểm mấu chốt, sau đó, cô ngẩng đầu, trong suốt mà nhìn Viêm Hàn.
Bị cô nhìn như thế nhưng Viêm Hàn lại muốn giả ngu, cũng không muốn đối mặt.
Hắn đã hiểu suy nghĩ của Y Nhân rồi.
Quả nhiên, không bao lâu, Y Nhân vừa chỉ hai ngón tay vào nhau vừa yếu ớt nói: “Chuyện đó… chuyện đó…”
“Nàng muốn ta buông tha cho Lãnh Diễm, đem nàng ta tặng cho Hạ Lan Tuyết. Bởi vì Hạ Lan Tuyết cần đến cuộc hôn nhân này hơn, có đúng không?” Viêm Hàn trông thấy cô như vậy, bỗng nhiên mỉm cười, thay cô nói ra những chuyện trong lòng.
Y Nhân vẫn đụng đụng hai đầu ngón tay, đầu cúi thấp xuống. Không đồng ý cũng không hề phủ nhận.
Cô biết yêu cầu của mình là hơi vô lễ, cũng biết rằng Viêm Hàn nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
Cho nên, cô thẹn thùng, thậm chí còn tự trách.
Cảm giác này, là lần đầu tiên Y Nhân có được.
Lúc trước, tuy rằng luôn hay ăn lười làm, tuy rằng cũng gây nhiều phiền phức, khiến cho nhiều người chế nhạo nhưng cô vẫn có thể vô ưu vô lo.
Bởi vì cô chưa từng xin người khác giúp đỡ, cũng chưa từng có ai cầu xin gì ở cô.
Nhưng sau khi quen biết với Viêm Hàn, cô lại luôn luôn có việc phải nhờ vả hắn. Tuy hắn chưa bao giờ thật sự cần cô phải thốt ra lời cầu xin.
“Y Nhân, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu. Hạ Lan Tuyết thành thân với Lãnh Diễm, nàng không thấy khó chịu hay sao?” Viêm Hàn không có vẻ gì là thất vọng, thậm chí còn mừng thầm.
“Ơ…” Y Nhân nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Nếu hắn thấy tốt thì vì sao ta lại khó chịu chứ?”
Viêm Hàn nghe vậy, cười yếu ớt. Trong ý cười có chút tà khí. Hắn ra vẻ tự nhiên, thản nhiên nói: “Nhưng lần này, ta vốn đang ở trong thế phải làm. Nếu nàng yêu cầu ta buông tha, chẳng phải là ta nên lấy lại chút gì đó làm bồi thường, đúng không?”
Y Nhân quýnh lên, gật đầu, “Được mà.”
Trước giờ cô cũng không quen mắc nợ người khác, tốt nhất là có qua có lại.
“Ta muốn nàng cả đời ở lại bên cạnh ta.” Viêm Hàn gằn từng tiếng, nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói.
Y Nhân mờ mịt ‘Ơ’ một tiếng, vẫn chưa trả lời. Thập Nhất ở bên cạnh cô, liên tục ồn ào không ngừng: “Tiểu thư tất nhiên là đồng ý rồi. Tiểu thư, đúng không, có đúng không?”
“Không đúng! Phu nhân không thích ngươi. Phu nhân đã nói rồi, nàng chỉ thiếu nợ ngươi thôi. Nàng chỉ muốn trả nợ cho ngươi, chỉ trả nợ mà thôi. Vì sao phải dùng thời gian cả đời. Như vậy không đúng! Không đúng!”
Vũ gia vẫn ở đó tiếp tục nói ẩu nói tả. Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Viêm Hàn nhất thời trầm mặc, trầm đến mức thậm chí có chút tiêu điều.
Đó chính là câu chuyện giữa phụ thân và Tức Phu Nhân.
Chẳng lẽ, câu chuyện của hắn cũng sẽ như thế hay sao?
Y Nhân đối với hắn, tới thủy tới chung, đều không hề biểu lộ chân tình, mà nhiều lúc, nàng chính là vì muốn trả nợ – - đơn giản là hắn đang cố gắng khiến nàng phải thiếu nợ hắn.
“Có thể.” Ngay khi Viêm Hàn cảm thấy vạn phần uể oải, Y Nhân đột nhiên gật đầu nói: “Ngươi tặng Lãnh Diễm cho A Tuyết, ta sẽ cả đời ở lại bên cạnh ngươi. Ta ăn rất ít, chỗ ngủ cũng không cần rộng lớn, sẽ không gây phiền nhiễu cho ngươi đâu.”
Viêm Hàn ngẩn người, đột nhiên cười ha hả. Cười kiêu ngạo đến vậy, tựa hồ như cười ra nước mắt.
Sau đó, hắn nói: “Quả nhân không cần một nữ nhân vì một nam nhân khác mà ở lại bên cạnh ta. Vừa rồi ta chỉ nói giỡn mà thôi. Nàng yên tâm, ta sẽ không cưới Lãnh Diễm… Đối với một nữ vương tuyệt thế như vậy, nếu sống dối trá là một tội lỗi. Ta đã không có lòng dạ nào dành cho nàng ấy, vì sao còn cưới nàng ấy?”
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Viêm Hàn đang hăng hái một cách khó hiểu. Hắn cười đến mức tự tin bừa bãi như vậy, nhưng trong mắt cô, nụ cười của hắn lại có phần thương cảm.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Y Nhân không hiểu được.
Nhưng lời nói vừa rồi của Viêm Hàn lại làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng vốn không muốn ở lại Viêm Cung.
Thật ra sau đó, Viêm Hàn rất hy vọng Y Nhân sẽ nói với hắn rằng: “Ta tự nguyện ở lại bên cạnh ngươi chứ không phải vì nam nhân kia.”
Nhưng điều hắn nhận được, không phải là những lời nói đó mà lại là tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô.
Viêm Hàn thất vọng, đau đớn, tuy rằng ngoài mặt vẫn đang cười lớn.
———- *** ———-
“Ngươi đang lo lắng gì vậy?”
Lạc Phượng sơn trang, trời càng đậm chất xuân. Những cành cây bị vàng khô lá vào màu đông, nay lại bắt đầu đâm chồi nẩy lộc.
Hạ Lan Tuyết cùng Phượng Cửu mấy ngày qua có chút nhàn nhã. Ngày nào cũng phẩm trà, uống trà hoặc lật xem một số tin tình báo bốn phương tám hướng.
Hiện tại, đình viện, lầu các, bên chiếc đàn ngọc.
Phượng Cửu đè xuống huyền cầm (một loại đàn dây), huyền âm lúi lo vang lên.
Hắn khẽ năng mắt, vì thế ánh mặt trời phản chiếu quá hồ nước chiếu vào đôi mắt nhạt nhẽo của hắn, sóng sánh huy hoàng.
Hạ Lan Tuyết ngồi đối diện, tay cầm một quyển sổ nhỏ. Nghe thấy tiếng đàn dừng lại, anh ngẩng đầu cười với Phượng Cửu. Nụ cười tươi tắn dễ thương, còn tươi đẹp hơn cả non sông gấm vóc. Quả nhiên có thể hại chết người mà không cần đền mạng.
“Ngươi đang lo lắng gì vậy?” Phương Cửu nhìn lướt qua quyển sổ trong tay anh, thản nhiên hỏi.
“Ta chỉ đang suy nghĩ. Thời gian một tháng, quả nhiên vẫn là quá lâu.” Hạ Lan Tuyết nhàn nhàn trả lời: “quả thật là, còn sống một ngày thì vẫn bị những việc vặt vãnh phàm trần dây dưa mất một ngày.”
“Ngươi có thể lựa chọn không để ý đến chúng. Cứ như vậy tiêu dao khoát hoạt chờ chết.” Phượng Cửu cười cười, có vẻ cay đắng phản bác.
Hạ Lan Tuyết cũng ha ha cười nói: “Đáng tiếc, mệnh ta chính là lao khổ, ổn định không được.”
Nói xong, ngón tay của anh lại gõ gõ lên bên trái cuốn sổ.
Cuốn sổ nhỏ cũng không đóng chặt lắm, mặt trên hình như mơ hồ lộ ra một hàng chữ, đứt quãng. Giống như là: Kinh thành … Dung Hậu… Nhược Lan…
Đại loại như thế.