Tuân Mai năm đó là cường nhân thiên phú kinh người, hiện giờ ở Thiên Thư Lăng xem bia hơn ba mươi năm không biết tu vị đã tăng trưởng tới trình độ nào, đương nhiên biết mấy thiếu niên đi tới phía sau mình, nói:
- Không phải không dám, cũng không có gì là ngượng ngùng, chỉ là ta biết bây giờ mình vẫn không bằng hắn, như vậy đi ra ngoài có ý nghĩa gì?
Chiết Tụ thuở nhỏ bị bộ lạc trục xuất, ở trong chiến đấu sinh tồn trưởng thành, mặc dù biết người này thực lực cảnh giới cực cao, vẫn như cũ không thể tiếp nhận loại thái độ này, trầm giọng nói:
- Không đánh sao biết không bằng đối phương? Đem mình vây khốn trong Thiên Thư Lăng còn có ý nghĩa gì?
Thanh âm của Tuân Mai có chút tịch liêu:
- Ta ở Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm, không tiếp xúc với bên ngoài, buông tha sở thích thi họa, ăn cơm chỉ cầu đầy bụng, ngủ chỉ cầu giữ ấm, đem tất cả thời gian xem bia ngộ đạo, tu hành minh tưởng, nhưng ta vẫn không có cách đuổi theo hắn, ta cũng rất muốn biết, ý nghĩa cuộc sống rốt cuộc là cái gì.
- Ngươi có biết cảnh giới hiện giờ của Vương Phá?
Đường Tam Thập Lục có chút bất ngờ, nói:
- Ta còn nghĩ ở trong núi không biết năm tháng, ngươi sẽ hỏi chúng ta.
- Hàng năm Đại Triều Thí chấm dứt, Thiên Thư Lăng đều có người mới đến, cách một thời gian ngắn, sư huynh cũng sẽ phái người đến xem ta, ta với thế sự không quan tâm, không cần quan tâm ai làm hoàng đế, nhưng ta rất muốn biết tình cảnh của Vương Phá, cho nên ta tình trạng của hắn, tình trạng mỗi năm.
Tuân Mai đứng dậy, nhìn bóng đêm ngoài Thiên Thư Lăng và ánh đèn trong kinh đô, nói:
- Năm ta vào Thiên Thư Lăng hắn đứng đầu Thanh Vân Bảng, tiếp theo ta biết hắn vào Điểm Kim Bảng, xếp hạng thứ hai, sau lại vào Tiêu Dao Bảng, lại còn chuẩn bị được nâng hạng, ta nghĩ hắn hẳn rất vui mới đúng.
Thiên Lương Vương Phá như một bức họa, đó là danh nhân sinh sớm hơn đám Trần Trường Sinh một thời đại, giống như Thu Sơn Quân bây giờ, là cường nhân của đương kim đại lục, Tuân Mai vốn cũng có thể giống như bọn họ có được uy danh hiển hách, nhưng lại vì ở Thiên Thư Lăng xem bia, chưa bao giờ đi ra ngoài, do đó dần dần bị đại lục quên đi, ít nhất người như Trần Trường Sinh không biết tới.
- Nếu không phải ngươi vẫn ở lại trong Thiên Thư Lăng, trên Tiêu Dao Bảng khẳng định có tên của ngươi, hơn nữa vô cùng có khả năng sẽ đứng vào Top 5.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói
Tuân Mai xoay người lại, nhìn ba tên thiếu niên nói:
- Top 5... Quả thật cũng đã rất phong cảnh rồi, nhưng chung quy không phải thứ nhất, chung quy vẫn phải xếp sau hắn không phải sao?
Đường Tam Thập Lục có phần không thể giải thích tâm tình này, nói:
- Vậy chẳng lẽ tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng bị thế nhân quên đi, ngươi mới thấy bình tĩnh?
- Thiên Thư Lăng là khả năng, là khả năng duy nhất để ta vượt qua Vương Phá.
Hàn ý trong mắt Tuân Mai càng lúc càng đậm, nhưng lại không làm người ta sợ hãi, chỉ tô thêm vẻ kiên định:
- Chỉ cần ta ở lại Thiên Thư Lăng tiếp tục xem bia ngộ đạo, một ngày nào đó ta có thể thành công đi đến đỉnh Thiên Thư Lăng, triệt ngộ chân nghĩa thiên đạo, đến ngày đó, Vương Phá sao còn là đối thủ của ta?
Trong đình viện an tĩnh, không biết cái gì động vật nào ngã xuống rào tre rồi chui ra ngoài phát ra âm thanh sàn sạt như tỏ vẻ phản đối.
- Tiền bối, ba mươi bảy năm xem được bao nhiêu khối bia?
Trần Trường Sinh đột nhiên hỏi.
Nghe vấn đề này, Tuân Mai hơi nhíu mày, cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Một năm đầu, ta dùng ba tháng xem hiểu mười bảy tấm bia, năm ấy mùa hè có một cơn mưa rất to, sau đó tốc độ liền chậm lại, đến mùa đông xem được năm, sáu khối.
Ở trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm đúng là quãng thời gian dài, thế cho nên những chi tiết trong đó, hắn đã quên rất nhiều, cần phải ngẫm nghĩ một lúc. Hắn nghiêm túc hồi tưởng lại nói:
- Năm thứ hai xem bốn tòa bia, năm thứ ba là ba tòa? Có chút nhớ không rõ rồi.
Hắn lắc lắc đầu, nói với Trần Trường Sinh:
- Thật sự nhớ không rõ tổng số.
- Nhưng rất rõ ràng, tốc độ tiền bối xem bia càng ngày càng chậm.
Trần Trường Sinh do dự một chút rồi nói ra:
- Thứ cho ta vô lễ, có lẽ ngài không nhớ rõ ba mươi bảy năm tổng cộng xem được mấy toà bia, nhưng ngài có thể nhớ kỹ, đã bao nhiêu năm không thể xem hết được một tấm bia.
Tuân Mai hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt, y phục theo đó run rẩy trong gió.
- Chỉ mất ba tháng đọc được mười bảy tấm bia đá, loại thiên phú ngộ tính thật sự làm người ta kính nể, tin tưởng nếu tòa thạch này không có bị Thái Tông Bệ Hạ hủy diệt, chúng ta sẽ ở trên đó nhìn thấy tên của tiền bối, nhưng...
Đường Tam Thập Lục lắc đầu nói:
- Nếu lấy thiên phú ngộ tính đó chỉ có thể đi đến một bước này, vì sao còn phải tiếp tục ở đây dày vò? Ta nhớ rất rõ, Vương Phá năm đó ở Thiên Thư Lăng chỉ nhìn một năm, nhìn ba mươi mốt tấm bia đá liền rời đi.
Ánh mắt của Tuân Mai bỗng nhiên sáng lên, giống như là biểu hiện vội vã của trẻ con, luôn miệng nói:
- Ta tuy rằng không nhớ được tổng cộng đã đọc hiểu bao nhiêu tấm bia đá, nhưng ta khẳng định, tuyệt đối phải vượt qua ba mươi mốt, ta xem nhiều hơn hắn.
- Thế thì sao?
Đường Tam Thập Lục đã từng là học sinh của Thiên Đạo Viện, nhìn nam nhân này, trong vô thức muốn trợ giúp đối phương, nghe lời này không khỏi có chút thương cảm, thở dài:
- Lấy thiên phú của Vương Phá, nếu hắn cũng tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng thêm vài năm, khẳng định cũng có thể đọc thêm được nhiều hơn, nhưng sao hắn lại kiên quyết rời đi? Cũng là bởi vì hắn rõ ràng cực hạn của mình ở đâu, tiếp tục ở lại đây, cho dù xem thêm được mấy bia đá nhưng tiêu tốn quá nhiều thời gian vô ích trong Thiên Thư Lăng, đó là một sự lãng phí.
Tuân Mai nghe lời này có chút tức giận, nhưng mà lại phát hiện mình không biết phản bác như thế nào, trong lúc nhất thời không khỏi giật mình, cây cỏ trước đình viện trở nên vô cùng an tĩnh.
- Ngươi nói... Ta ở Thiên Thư Lăng mấy năm nay là đang lãng phí sinh mạng?
Hắn lắc lắc đầu, thanh âm khẽ run nói:
- Không, thiên phú của hắn và ngộ tính đều hơn xa ta, ngoại trừ Thiên Thư Lăng, còn có gì có thể trợ giúp ta vượt qua hắn? Đúng vậy, hiện tại hắn vẫn ở trên ta, nhưng nếu ta ở Thiên Thư Lăng còn không cách gì vượt qua hắn, vậy ta rời khỏi Thiên Thư Lăng còn có hy vọng gì?
- Bia đá trong Thiên Thư Lăng có thể giúp chúng ta tu hành, nhưng ngoài Thiên Thư Lăng cũng có rất nhiều thứ giúp chúng ta tu hành, bằng không Vương Phá sao lại cường đại như thế?
Chiết Tụ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.
Tuân Mai nhíu chặt mày, nói:
- Ngoài Thiên Thư Lăng còn có gì có thể trợ giúp chúng ta tu hành hơn những bia đá vô thượng kia?
- Có rất nhiều.
Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói:
- Chiến đấu, gian khổ, thiên địa, còn có nghèo khổ cùng với cái lạnh khủng khiếp, quan trọng nhất là, ngoài Thiên Thư Lăng có sinh tử.