Trần Trường Sinh nói: "Lấy hạt dẻ trong lò lửa, vốn chính là thủ đoạn mà hắn am hiểu nhất."
"Nhân tộc quyền thế đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa gì, hắn chỉ để ý đến đại cục."
Từ Hữu Dung nói: "Vì sao ở Tùng Sơn quân phủ, ở Vấn Thủy, ở Nam Khê trai, ở Bạch Đế thành, hắn đối mặt với thế công của Ly cung không ngừng lùi bước, cho đến khi đem mình biến thành một người cô đơn chứ? Không phải là trong lòng hắn còn có thiện ý đối với ngươi, có lòng chiếu cố đối với thương sinh trong thiên hạ, mà bởi vì hắn có cái nhìn đại cục."
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi muốn nói Bắc Phạt ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Không sai, mục đích cùng ý nghĩa sống duy nhất của hắn hiện tại chính là tiêu diệt Ma tộc, vì chuyện này, hắn có thể hy sinh tất cả."
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng không bao gồm bản thân hắn."
Từ Hữu Dung nói: "Đúng vậy, bởi vì hắn muốn tận mắt chứng kiến, hoặc là nói thay thế Thái Tông Hoàng Đế tận mắt chứng kiến ngày mà đại quân Nhân tộc ập vào Tuyết Lão thành."
Nếu để cho dân chúng bình thường nghe thấy cuộc nói chuyện này, hẳn là sẽ rất đơn giản coi Thương Hành Chu là thánh nhân, tự nhiên cũng sẽ coi Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh là nhân vật phản diện.
Nhưng trong câu chuyện này, vốn dĩ không có hai phái chính phản, chẳng qua là trong quan hệ giữa Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh có đúng sai mà thôi.
"Nhưng ngày đó đồng dạng cũng là điều mà chúng ta muốn thấy."
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung nhắc nhở: "Chẳng lẽ chúng ta có thể không lấy đại cục làm trọng ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Tại sao không thể?"
Trần Trường Sinh không hiểu, nghĩ thầm ngươi không phải người như thế a.
Từ Hữu Dung thản nhiên cười, nói: "Trong chuyện này, ngươi cứ coi ta là một tiểu cô nương bốc đồng là được."
Trần Trường Sinh cảm thấy nàng rất dễ nhìn, trừ lúc trong Chu viên, chính là thời khắc dễ nhìn nhất.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: "Sư phụ sẽ không tin ngươi thật sự làm cho kinh đô đại loạn."
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nói: "Tại sao?"
Trần Trường Sinh nói: "Bởi vì hắn biết ta sẽ ngăn ngươi, ta không thể nào trơ mắt nhìn kinh đô đại loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, tử thương thảm trọng, máu chảy thành sông được."
Cửa hàng trở nên an tĩnh lại, xương đầu bò trong nồi sắt đã hầm nhũn ra rồi, phát ra thanh âm khò khè, nghe giống như con mèo nhỏ đang làm nũng.
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Vấn đề là ngươi có thể ngăn cản ta ư?"
Nói xong câu đó, nàng đứng dậy.
Mười mấy thiếu nữ Nam Khê trai mặc đồ lễ màu trắng đi vào cửa hàng.
Từ Hữu Dung dang hai cánh tay.
Hai thiếu nữ cầm lấy khăn nóng, cẩn thận lau chùi hai tay của nàng.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh nói: "Thời điểm ta quyết ý làm chuyện gì, không ai có thể ngăn cản được ta."
Trần Trường Sinh nói: "Cho dù ngươi làm chuyện này vì ta ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi chỉ là một nửa nguyên nhân."
Trần Trường Sinh nói: "Một nửa còn lại là Thánh Hậu nương nương phải không?"
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Không sai, nhưng ngươi không thể ngăn cản ta, cho dù nương nương sống lại, cũng không thể ngăn cản ta làm chuyện này."
Nói xong câu đó, nàng đi ra ngoài cửa hàng.
Trên đường phố liễu cũ đã sinh chồi mới, trong khí trời ấm áp đang hưởng thụ sinh mệnh tốt đẹp.
Từ Hữu Dung không biết nhìn nơi nào trong bầu trời, nhớ lại một việc Mạc Vũ từng kể với mình.
Năm đó thời điểm Trần Trường Sinh mang theo hôn thư vào kinh đô, các đại nhân vật biết được chuyện này đều rất quan tâm, Thiên Hải Thánh Hậu từng nói một câu.
"Nàng muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không muốn gả cho ai thì không cần gả."
Ở trong suy nghĩ của Thiên Hải Thánh Hậu, Từ Hữu Dung nhất định sẽ làm như vậy, cũng có thể lý giải đó là kỳ vọng của nàng đối với Từ Hữu Dung .
Từ Hữu Dung nhìn phiến thiên không này, bình tĩnh nghĩ tới, nương nương, chỉ có ngươi là người hiểu rõ ta nhất.
...
...
Từ Hữu Dung cùng các thiếu nữ Nam Khê trai mới vừa rời đi, màn trúc phía sau cửa hàng khẽ động, Lăng Hải chi vương đám người đi tới.
Trần Trường Sinh nhìn bọn họ nói: "Các ngươi đều nghe thấy rồi đó ."
Lăng Hải chi vương đám người vẻ mặt có chút kỳ quái, lòng nghĩ trừ nghe thấy hai người ân ái, còn nghe được cái gì khác chứ?
Cuộc nói chuyện này không nhắc tới chuyện yêu đương, nhưng không ai không nhận ra sự yêu thích cùng thương tiếc của Từ Hữu Dung đối với Trần Trường Sinh phát ra từ tận nội tâm.
Nếu là thiếu nữ bình thường, toàn tâm toàn ý nghĩ tới chuyện ra mặt vì tình nhân, kết quả tình nhân lại nói muốn ngăn cản nàng, đều sẽ rất tức giận.
Nhưng Từ Hữu Dung không như vậy, vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có thể mỉm cười, lý do tại sao?
Trần Trường Sinh nhìn bọn hắn thật tình nói: "Bởi vì nàng biết ta sẽ không ngăn cản nàng."
Lăng Hải chi vương đám người rất giật mình, nghĩ thầm nếu như Đạo Tôn không về kinh, chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân thật sự đứng nhìn cả kinh đô lâm vào trong máu lửa ư?
Trần Trường Sinh nghĩ tới đối thoại đêm đó cùng Cẩu Hàn Thực, nói: "Không phải ta không thể ngăn cản nàng, mà là ta tin tưởng nàng sẽ không làm như vậy."
Từ Hữu Dung không tức giận, có lẽ cũng là vì tin tưởng hắn sẽ tin tưởng mình.
Mới vừa rồi mấy câu cuối cùng, chỉ là một trận đùa giỡn.
Nàng chỉ cần thần thức khẽ động, có thể dùng phượng hỏa rửa tay, cần gì biểu hiện tư thế như kia.
Tuồng vui này tự nhiên là để cho thiên hạ chúng sanh nhìn , lại càng để cho Thương Hành Chu tại Lạc Dương xa xôi chứng kiến .
Trần Trường Sinh đi tới ngoài cửa hàng, không lưu ý trên mặt Hộ Tam Thập Nhị có một vệt thần sắc lo lắng.
...
...
Ánh nắng sớm chiếu sáng cột đá không cao lớn, trên mặt đất kéo thành vô số đường nhỏ thật dài, nhưng không cách nào tách ra dân chúng tới xem náo nhiệt.
Tiểu nhị sòng bạc cầm lấy danh sách không ngừng hô cái gì, dân chúng từ nơi khác đến tò mò lắng nghe, có đôi khi động tâm từ trong lòng ngực lấy ra ngân lượng, còn có một số dân chúng kinh đô nhìn hình ảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười đồng tình, lòng nghĩ đại triêu thí năm đó trừ giáo sĩ Giáo Khu xử cùng Quốc Giáo học viện, có ai thắng cược chứ?
Đại triêu thí cuối cùng đã tới. Người tu đạo tuổi trẻ đến từ các nơi trên đại lục, lại một lần nữa tụ tập trước Ly cung, ánh mặt trời càng ngày càng sáng ngời, mặt của bọn họ được chiếu càng ngày càng rõ ràng, tinh thần phấn chấn mười phần, chẳng qua cũng không thấy những nhân vật như thiếu niên cô độc mặc một chiếc áo đơn như năm xưa.
Cho dù diễn ra sự kiện trọng yếu như thế, Giáo Hoàng Trần Trường Sinh vẫn không ra mặt, vẫn lưu tại trong thạch thất.
Nhìn thân ảnh các đại chủ giáo như Lăng Hải chi vương cùng với hắc y thiếu nữ, mọi người sinh lòng kinh ngạc, cũng không dám nói thêm điều gì.
Theo tiếng chuông trong trẻo mà xa xưa vang lên, người tu đạo trẻ tuổi dọc theo thần đạo đi vào trong Ly cung, đại triêu thí chính thức bắt đầu.
...
...
Thời điểm tầm mắt cả kinh đô đều rơi vào trước Ly cung, trước cửa đá trầm trọng của Thiên Thư lăng xuất hiện một người.
Quốc Giáo kỵ binh cùng với Vũ Lâm quân còn có tướng quân cùng với giáo chủ đại nhân cùng chung chịu trách nhiệm bảo vệ Thiên Thư lăng, đều không ngăn cản người kia.
Bởi vì khi bọn hắn thấy người kia, đối phương đã ở trong Thiên Thư lăng rồi.
Người này rũ cụp hai vai, y phục giặt tới trắng bệch, nhìn có chút keo kiệt, vẻ mặt có chút sầu khổ.
Nếu nói hắn là thư sinh, chẳng bằng nói hắn là một chưởng quỹ tính sổ.
Trên thực tế, hắn ban đầu ở Vấn Thủy Đường gia vốn đã làm người tính sổ một thời gian thật dài.
Hắn còn từng giết qua một chút cường giả Ma tộc ở cánh đồng tuyết, dựng nên một phen sự nghiệp ở Hòe viện.
Hắn từng trực diện mưa gió thảm đạm nhất ở Tầm Dương thành, một đao chém Thiết Thụ ở kinh đô.
Hắn từng đứng đầu Tiêu Dao bảng, hôm nay đã là người trong thần thánh.
Vương Phá, cuối cùng đã xuất hiện.