Ở trong suy nghĩ của Lý nữ quan, lấy tình cảm thầy trò giữa Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng điện hạ, chỉ cần biết chuyện này tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, bất kể là tự tay viết thư hay là dùng thủ đoạn khác, cũng sẽ để cho Hoàng Hậu nương nương thừa nhận áp lực không nhỏ, nương nương làm việc cũng sẽ có điều cố kỵ. Nhưng chẳng biết tại sao Lạc Lạc Điện hạ thủy chung không chịu đồng ý, nếu nói là ba năm trước khó kiếm tung tích của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng hiện tại toàn bộ đại lục đều biết Giáo Hoàng Bệ Hạ đã tái nhậm chức, còn làm ra một vài chuyện lớn.
"Tiên sinh... cũng không biết mấy năm qua sống có tốt không."
Lạc Lạc nhẹ nói: "Hắn bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta làm học sinh đã không giúp được gì, cũng không thể gây thêm phiền toái cho hắn."
Lý nữ quan có chút gấp gáp, nói: "Chuyện này làm sao có thể nói là thêm phiền toái chứ? Rồi lại nói năm đó ở kinh đô..."
Lạc Lạc biết nàng muốn nói gì, lắc đầu nói: "Năm đó ở kinh đô, từ đại triêu thí đến Thiên Thư lăng cho đến Chu viên, ta và ngươi có vẻ như là chỗ dựa lớn nhất của Quốc Giáo học viện, trên thực tế chỉ có thân phận mà không thể nào rat ay giúp đỗ, hơn nữa tiên sinh vẫn như hiện tại chưa từng yêu cầu ta làm chuyện gì cả."
Lý nữ quan có chút không rõ ý của nàng.
"Vì sao mấy năm qua trừ bài tập, tiên sinh ngay cả phong thư cũng không gửi, chính là đạo lý này."
Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn nàng thật tình nói: "Các ngươi đều không hiểu ý tứ của tiên sinh, hắn a, rất cưng chiều ta."
Lý nữ quan giật mình, hỏi: "Vậy sao điện hạ lại hiểu được?"
Lạc Lạc đương nhiên nói: "Bởi vì ta là học sinh của tiên sinh a."
Lý nữ quan còn muốn khuyên bảo mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, cuối cùng chỉ thở dài.
Lạc Lạc an ủi nói: "Cho dù mẫu thân có ý định gì, cũng sẽ không gây bất lợi đối với ta, dù sao ta là con gái ruột của nàng."
Lý nữ quan nghĩ thầm đúng là có đạo lý này, Hoàng Hậu nương nương là người coi con gái mình như trân bảo, nào có đạo lý không thương yêu luyến tiếc chứ.
"Chẳng qua là... nếu như nương nương thật muốn ngươi gả cho Nhị vương tử thì phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi nói vị biểu ca ở Đại Tây Châu kia sao? Lúc còn rất nhỏ từng gặp một lần."
Lạc Lạc nghĩ tới chút ít chuyện cũ lúc còn thơ bé, cười nói: "Hắn tất nhiên là không muốn cưới ta."
Lý nữ quan nghĩ thầm vị Nhị vương tử kia không cách nào thừa kế ngôi vị hoàng đế ở Đại Tây Châu, nếu như cưới điện hạ thì có thể có trở thành Bạch Đế đời sau, làm sao lại không muốn chứ?
"Ai nguyện ý cưới một con cọp cái chứ?"
Lạc Lạc vươn ra hai bàn tay nhỏ bé, làm bộ muốn nhào tới, nói: "Nếu như lá gan của hắn thật sự trở nên lớn hơn, kiên trì muốn kết hôn với ta, ta sẽ cắn chết hắn."
Nói xong câu đó, nàng há miệng ngao ngao mấy tiếng, chỉ là nào giống con cọp, mà giống như con mèo nhỏ, khả ái khó lòng chịu nổi.
Lý nữ quan làm sao chịu nổi, đem nàng kéo vào trong ngực vuốt ve, mặt mày hớn hở nói: "Bảo bối như điện hạ nhà ta,có ai không thích chứ?"
Sau đó nàng nghĩ tới chút chuyện, tức giận nói: "Cũng là Giáo Hoàng Bệ Hạ không có cái phúc này."
Lạc Lạc thấy vẻ mặt oán hận của nàng, không nhịn được khanh khách cười thành tiếng, sau đó mở trừng mắt, tiến tới nàng bên tai thấp giọng nói mấy câu.
Lý nữ quan nghe vậy giật mình, hỏi: "Thì ra là ngài nghĩ như vậy?"
Lạc Lạc mở to hai mắt, rất vô tội, nói: "Ta không nghĩ gì cả a."
...
...
Ngoài vách núi mây mù lượn lờ.
Đường Tam Thập Lục nhìn gò má tái nhợt của Chiết Tụ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nói: "Ngươi đừng làm ta sợ."
Chiết Tụ nói xong câu nói đùa kia thấy hiệu quả không tốt, cho nên trở lại bộ dáng bình thời, không nhiều lời nữa.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Trần Trường Sinh nói: "Tựa như ngươi thấy đấy."
Đường Tam Thập Lục căm tức, nói: "Ngày hôm qua hắn còn hăng hái, có chút nào giống người sắp chết chứ?"
Ngày hôm qua trên nhai bình, Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ liên thủ giết chết Bạch Hổ thần tướng.
Trần Trường Sinh kiếm pháp cố nhiên bén nhọn chí cực, nhưng người thực sự quyết định thế cục lại là Chiết Tụ.
Tất cả những người tận mắt chứng kiến, tin tưởng ở trong cuộc đời sau này cũng khó lòng quên được cảnh tượng này.
Lúc ấy Chiết Tụ lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Bạch Hổ thần tướng, tựa như một con quỷ thực sự.
Bạch Hổ thần tướng chính là Đại Chu đệ nhị thần tướng, cảnh giới tu vi đã tới Tụ Tinh đỉnh phong, có thể nói là một trong hơn mười người mạnh nhất dưới thần thánh lĩnh vực.
Song khi Chiết Tụ đã tới phía sau hắn , hắn lại hoàn toàn không phát hiện!
Bản thân chuyện này đã quỷ dị tới cực điểm, đáng sợ tới cực điểm.
Chớ đừng nói chi là sau đó hắn dùng vuốt sói trực tiếp xé rách tinh vực gần như hoàn mỹ của Bạch Hổ thần tướng.
Chiết Tụ ở trên nhai bình biểu hiện ra thực lực cảnh giới, so với mấy năm trước ở kinh đô không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, đáng sợ gấp bao nhiêu lần.
Đường Tam Thập Lục rất giật mình, cho là hắn ở cánh đồng tuyết phương bắc lại có kỳ ngộ, hoặc là mấy năm qua cùng Ma tộc cường giả tác chiến nên tiến bộ cực nhanh, về phần bệnh tự nhiên là đã khỏi hẳn.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến bệnh của Chiết Tụ chẳng những không được trị lành, thậm chí trở nên càng thêm tồi tệ.
Tâm huyết dâng trào quái bệnh này là Chiết Tụ từ trong bụng mẹ mang ra , theo số tuổi phát triển, bệnh tình càng nặng, tần số phát tác cũng càng ngày càng cao.
Cùng với thống khổ khó có thể thừa nhận, kinh mạch của hắn sẽ bị mở rộng, thức hải cũng sẽ trở nên càng ngày càng rộng lớn, tốc độ cảnh giới thực lực tăng lên sẽ đạt tới một trình độ vô cùng kinh người.
Đó cũng không phải chuyện tốt, tựa như nước trong sông dần dần muốn vượt qua đê lớn, nhìn như hung mãnh không thể ngăn trở, nhưng sau khi đại đê sụp đổ, nước sông làm sao có thể lưu lại được?
Cảnh giới thực lực của hắn tăng lên càng nhanh, nói rõ thân thể của hắn càng ngày càng đến gần biên giới sụp đổ.
Từ tình hình bây giờ đến xem, cảnh giới thực lực của Chiết Tụ đang lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng tăng lên, điều này cũng chứng minh hắn cách ngày ấy cũng càng ngày càng gần. Một ngày nào đó, chân nguyên giống như thủy triều cuồng bạo sẽ tràn đầy kinh mạch của hắn, tinh huy kịch liệt tăng trưởng sẽ trực tiếp xé rách thân thể của hắn, chờ đợi hắn chính là tử vong.
Đường Tam Thập Lục quan sát Trần Trường Sinh nói: "Bốn năm trước ngươi nói rất rõ ràng, ngươi có thể trị lành bệnh của hắn."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau nói: "Ta không ngờ nó phát triển nhanh như vậy, hơn nữa..."
Hắn không nói hết lời, bởi vì không đành lòng nói —— mấy năm qua, Chiết Tụ ở cánh đồng tuyết Bắc Cương cùng Ma tộc cường giả chiến đấu quá mức liên tiếp, đối với thân thể hao tổn quá lớn, hơn nữa không uống thuốc đúng hạn, những điều này là nguyên nhân trọng yếu đưa đến tình huống hiện tại của Chiết Tụ.
Đường Tam Thập Lục vẫn nhìn hắn.
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu nói: "Bình đầu tiên luyện thành đã đưa cho hắn, nhưng không dùng được."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Chẳng lẽ không có phương pháp khác ư?"
Trần Trường Sinh nói: "Y thuật bình thường không có tác dụng quá lớn, theo ta thấy , phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất, giống như Thánh Hậu nương nương ban đầu ở đỉnh Thiên Thư lăng, trực tiếp đem toàn bộ thần hồn cùng thân thể của ta đánh tan sau đó đúc lại."
Thiên Hải Thánh Hậu đã chết, thế gian khó tìm ra người thứ hai đạt tới Thần Ẩn cảnh giới.
Vương Chi Sách ẩn cư thế ngoại có thể đã tới loại cảnh giới trong truyền thuyết này, nhưng ở nơi nào không ai biết, làm sao có thể đi tìm?
"Còn có một phương pháp khác, đó chính là dùng số lượng thánh quang rất lớn, trực tiếp rót vào thân thể của hắn."
Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta có thể tìm được phương pháp để đi Thánh Quang đại lục, vậy thì còn có hi vọng."
Nghe nói như thế, sắc mặt của Đường Tam Thập Lục đã tốt hơn một chút.
Mặc dù vẫn xa vời , nhưng hi vọng cuối cùng vẫn là hi vọng.
Hơn nữa từ trong lời nói của Trần Trường Sinh, hắn có thể đoán được thời gian còn lại của Chiết Tụ không phải như hắn nói như vậy chỉ có mười ngày nửa tháng.
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Hắn rốt cuộc còn có thể sống được bao lâu?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, không đưa ra đáp án chắc chắn.
"Ta sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian này thêm một chút."
Quả thật cần thời gian dài hơn, bởi vì muốn tìm được con đường hoặc là phương pháp để đi Thánh Quang đại lục không dễ dàng gì.
Quan trọng hơn là, trước đó, bọn họ phải giải quyết xong chuyện trên đại lúc này.
Chiết Tụ nói: "Ta sẽ tranh thủ sống thêm mấy năm nữa."