Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa. (“Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam”: Là 2 câu thơ trích trong bài thơ “Nhớ Giang Nam” của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Mặt trời mọc, hoa Giang Nam hồng hơn màu lửa. Mùa xuân đến, nước Giang Nam xanh hơn màu trời.)
Lúc này vẫn là đêm khuya, nhưng có một đóa hoa hồng tiên diễm lẳng lặng nở rộ giữa vạn đạo sóng biếc.
Có hai người đứng trước mũi tàu, một người là nam tử mặc y phục văn sĩ, đầu ngón tay buộc lên một đóa tiểu hồng hoa không biết là thật hay làm bằng lụa, người còn lại là một đạo cô, nhìn không ra tuổi, dung nhan coi như thanh mỹ, nhưng thần sắc có vẻ lệ khí làm người ta chán ghét, phất trần đặt tại cánh tay tản ra khí tức tịch diệt kinh khủng, lại có chút không hòa hợp lắm.
Trần Trường Sinh biết đạo cô kia, biết nàng chính là Bát Phương Phong Vũ Vô Cùng Bích.
Lữ trình vạn dặm từ Hàn Sơn về tới kinh đô, hắn cũng đã gặp đóa tiểu hồng hoa này, văn sĩ kia nếu đứng bên cạnh Vô Cùng Bích, tự nhiên chính là một vị Bát Phương Phong Vũ khác: Biệt Dạng Hồng.
Vô Cùng Bích ban đầu lẻn vào kinh đô, ở Quốc Giáo học viện định giết chết Hiên Viên Phá, bị lá thư của Tô Ly đánh lui sợ quá chạy mất, mà đêm nay, nàng cùng phu quân của mình cùng nhau vào kinh, từ ý nào đó mà nói, lại là muốn cứu mình, tâm tư của Trần Trường Sinh lúc này có chút phức tạp, chính là bởi vậy mà đến.
"Kẻ ngu xuẩn này cũng dám tới kinh đô."
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn chiếc thuyền lớn kia mặt không chút thay đổi nói: "Một ngón tay cũng có thể bóp chết được nàng, cũng may nam nhân của nàng không sai, ít nhất cũng được gấp ba lần nàng."
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì. Vô luận là hai nam nhân trên quan đạo phía tây bắc, hay là đôi vợ chồng trên sông lớn phía tây nam , trong suy nghĩ của tất cả người tu đạo trên thế gian đều như thần minh, nhưng ở trong lời nói của Thiên Hải Thánh Hậu, trừ Biệt Dạng Hồng ra, lại không có một người nào có thể làm cho nàng sinh ra một chút cảnh giác.
Nhưng dù sao nàng cũng là Thiên Hải Thánh Hậu.
Trần Trường Sinh cảm thụ dĩ nhiên không giống với nàng.
Bát Phương Phong Vũ, đã tới bốn người.
Kinh đô tối nay, tất nhiên sẽ là mưa gió mịt mù, thiên động địa chấn.
Đây chỉ là một trận khai mạc long trọng, ngay sau đó, sẽ có vô số người theo thứ tự mà tới.
Ở trên quan đạo thông suốt bốn phương tựa như mạng nhện ở bốn phía kinh đô, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều đội ngũ. Những người đó phảng phất vẫn luôn ẩn nặc ở trong bóng đêm, chỉ đợi bốn vị tuyệt thế cường giả này xuất hiện, sẽ đột nhiên xé rách bóng đêm, xuất hiện trước mặt toàn bộ thế giới, tựa như hơn hai trăm năm qua bọn họ vẫn luôn làm như vậy.
Quan đạo là con đường từ các châu các quận của Đại Chu vương triều thông tới kinh đô.
Những người này đều ở các châu quận cách xa kinh đô, giữa bọn họ có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ đều họ Trần, cũng là tử tôn của Thái Tông Hoàng Đế.
Trần Trường Sinh nhìn hình ảnh không ngừng biến hóa, ở trong lòng lặng yên đếm, xác nhận có mười lăm đoàn xe trong bóng tối đang tiến về kinh đô.
Nhân số đến từ Vương phủ của các châu quận cũng không nhiều, nhưng đều là cường giả, cao thủ đi bên ngoài đoàn xe, ít nhất cũng là Tụ Tinh thượng cảnh. Trần thị hoàng tộc hai trăm năm qua, nhất là hai mươi năm gần nhất, gần như tiêu thanh biệt tích, đến tối nay, rốt cục hiển lộ ra thực lực ẩn giấu của mình!
Mười lăm châu quận, mười lăm vị Vương gia, mười lăm tòa liễn.
Trong bóng đêm quan đạo nổi lên bụi mù, như mây gió tương giao, sau đó cuốn tới, đi tới bốn phía kinh đô.
Đại Chu kinh đô không có tường thành, nhưng có cửa thành, cũng có Thành Môn ty, do Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích thống lĩnh. Nhưng mà... Thành Môn ty làm sao có thể ngăn nổi các đoàn xe đến từ châu quận? Ai biết vị tì tướng nào trong Thành Môn ty là môn sinh của Vương phủ, phụ thân của hiệu úy nào còn đang làm trưởng lại trong Vương phủ?
Mấy chỗ cửa thành bộc phát khí tức ba động kịch liệt, mơ hồ có thể thấy được kiếm quang, sau đó nhanh chóng biến mất.
Các Vương gia của Trần gia cuối cùng đã trở lại kinh đô mà bọn họ xa cách đã lâu.
Những cao thủ theo hầu bên liễn của Vương phủ, vẻ mặt kiên nghị nhìn chăm chú mọi thứ trong bóng đêm, tùy thời chuẩn bị nghênh đón quân đội của Đại Chu vương triều trấn áp. Nếu như muốn hình dung các cao thủ này, có thể dùng một từ —— thế gian quần hào, bọn họ có đầy đủ lòng tin đối với cảnh giới thực lực của mình, hơn nữa bọn họ cho rằng việc mình làm là chính xác.
"Quần hùng hội tụ kinh đô, ý đồ chém Yêu Hậu, sẵn sàng đầu rơi máu cháy, đem thân hi sinh cho tổ quốc?"
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn chút ít hình ảnh trong bóng đêm, không che giấu sự châm biếm của mình "Vài ngàn năm sau sách sử có thể viết như vậy, thật là chuyện hoang đường."
Trần Trường Sinh nhìn những cao thủ vẻ mặt khẳng khái trong vằn nước, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Vậy nên viết như thế nào đây?"
"Đại Chu vương triều chánh thống năm hai mươi mốt, mười bảy đường phản vương tiến vào kinh đô, tất cả đều chết."
Thiên Hải Thánh Hậu lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng phất tay áo, dường như muốn đem tất cả những thứ này phất tan thành mây khói.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, còn hai đường phản vương ở nơi nào?
Ngoài Lạc Dương thành cách kinh đô mấy trăm dặm, tối nay không có quá nhiều mây, tinh thần vẫn như thường, chiếu sáng thế gian, vô luận bần dân ở đường phố tràn đầy hôi thối hay là thành Bắc tràn đầy son phấn.
Vương phủ đại môn chậm rãi được đẩy ra, Tương Vương từ trong phủ đi ra, di chuyển thân thể mập mạp, khó nhọc đi xuống thềm đá, ở dưới sự giúp đỡ của thuộc quan, mất nửa ngày thời gian mới bò lên được chiếc liễn cũng không cao lắm, một cái động tác đơn giản như vậy, đã để cho hắn thở hồng hộc.
Ngồi vào vị trí, cái bụng đầy mỡ từ trên đai lưng màu vàng sáng chảy xuống, xiết có chút khó chịu.
Tương Vương đưa tay đem đai lung mở ra, vuốt vuốt đám mỡ, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cỗ bi thương cực kỳ nồng nặc.
Ở Lạc Dương nhiều năm như vậy, vì cố gắng làm cho mẫu hậu hề chú ý tới mình, liều mạng ăn uống, mình đã mập thành như vậy, ngày sau nếu có thể đi lên đại bảo (ngôi vua), bộ dạng này làm sao có thể để các quan quỳ lạy? Nhưng dù sao vẫn còn tốt, ít nhất không giống Thất đệ, vì giả ngây giả dại, lại nắm phân lừa nhét vào trong miệng, phi, vậy thì thật là kẻ điên rồi!
mọi người trong vương phủ, vô luận cơ thiếp hay là thuộc quan cũng đi ra, ở trên đường dài quỳ đầy đất, cùng kêu lên nói: "Cung tiễn Vương gia hồi kinh."
Tương Vương nhìn đám người thở dài, nói: "Có cái rắm gì để chúc mừng, quỷ mới biết ta có thể sống sót trở về hay không."
Trên đường cái ngoài Vương phủ trở nên yên lặng như tờ, cơ thiếp được sủng ái hai mặt nhìn nhau, có người thậm chí bi thương khóc lên, nhưng không biết có mấy phần thực lòng chân tình.
Tương Vương có chút phiền chán phất phất tay, nói: "Lại bắt đầu khóc tang rồi? Tốt lắm tốt lắm, nếu như ta không về, các ngươi đều tự vẫn đi, cùng đi theo Bổn vương."
Nghe lời này, ngoài Vương phủ đầu tiên an tĩnh trong chốc lát, sau đó tiếng khóc ầm vang, lần này rất rõ ràng, cơ thiếp cùng thuộc quan khóc vô cùng chân thật, thương tâm chí cực.
...
...
Ở trên đường cái Giang Nam phủ, cũng có hình ảnh tương tự phát sinh, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.
Trung Sơn Vương từ trong đám người quỳ lạy đi qua, gương mặt tái nhợt không có cảm xúc gì, chỉ có sâu trong hai mắt mang chút tia máu, mơ hồ có thể thấy ý vị điên cuồng.
Theo hắn đi lại, trên mặt đất ngoài cửa Vương phủ, lưu lại một đạo dấu chân rõ ràng, đó là dấu chân bằng máu.
Hắn giống như từ trong biển máu đi qua.
Trên thực tế, trong phủ Trung Sơn Vương lúc này đã biến thành một cái biển máu, thuộc quan triều đình phái tới, đều đã ngã xuống trong vũng máu, đầu thân khác biệt.
Tất cả mọi người là do Trung Sơn Vương đích thân giết.
Duy chỉ có có một người không bị giết chết, vị này là một vị thủ lĩnh thái giám, đang bị người ép quỳ gối phía sau cửa Vương phủ.
Vị thủ lĩnh thái giám này đã rất già, khuôn mặt đầy nếp nhăn, biết rõ sắp chết, lại như cũ ánh mắt yên tĩnh. Hắn nhìn Trung Sơn Vương sắp đi lên xe, nói: "Vương gia, nếu ngươi không giết ta, nghĩ đến ắt hẳn không muốn hoàn toàn trở mặt với nương nương, lần này đi kinh đô đường xá xa xôi, ngài không ngại từ từ đi, nhìn xem tình hình rồi hãy nói."
Đây không phải là lời khuyên tinh diệu tầm thường, trước khuyên Trung Sơn Vương, sau đó nghĩ kế thay Trung Sơn Vương, hơn nữa đúng là chủ ý lão luyện thành thục.
Trung Sơn Vương không để ý đến lão thái giám này, lên liễn, nói: "Ta không giết ngươi, không phải muốn để lại đường lui, chỉ muốn để cho ngươi cũng nếm thử cảm giác của ta những năm này."
Lão thái giám kia nghe vậy biến sắc, cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa.
Được mười mấy tên tinh nhuệ của Vương phủ hộ tống, liễn của Trung Sơn Vương phủ tiến vào bóng đêm, bước đi tới kinh đô.
Chỉ có thanh âm hàn lãnh thấu xương của Vương gia còn đang quanh quẩn trên đường dài.
"Không để cho lão cẩu này chết, không được cho hắn cơm ăn, chỉ cho hắn ăn phân lừa, nhớ kỹ, cần phải mới mẻ, tươi mới nhất."
...
...
Mưa gió mịt mù, gặp gỡ.
Mười bảy đường phản vương vào kinh thành.
Nhìn hình ảnh trong bóng đêm, Trần Trường Sinh biết mình đang tận mắt nhìn thấy chuyện trọng yếu nhất của đại lục sau Quốc Giáo học viện thảm án.
Hắn chính là nguyên nhân gây ra hoặc có thể nói là lời dẫn của sự kiện này, nghĩ đến tối nay không biết có bao nhiêu người sẽ chết, sau đó không biết có bao nhiêu dân chúng trôi giạt khấp nơi, chết bởi chiến loạn, tâm tình của hắn có chút kích động bất an, bộ ngực chỉ cảm thấy một mảnh nôn nao, không nhịn được ho khan, ho một tiếng thống khổ sẽ sâu sắc một tầng, sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt.
"Màn tuồng hoang đường này rất có ý tứ, nhìn nhiều một chút rồi hãy chết, ngươi không nên chết quá sớm."
Thiên Hải Thánh Hậu nghe thanh âm hắn ho, không xoay người, mặt không chút thay đổi nói.
Theo những lời này, Trần Trường Sinh chợt phát hiện mình có thể cử động.
Hắn biết ý của nàng, hắn đang suy tư, mình có thể làm chút ít gì khác không thể.
Trong ngực của hắn còn có lá thư của Tô Ly, trong vỏ kiếm của hắn còn có rất nhiều kiếm, còn có thiên thư bia, còn có rất nhiều.
Nhưng thân ảnh của nàng cao lớn như vậy, ở dưới bầu trời đêm, lại phảng phất ở trên bầu trời đêm.
Hắn đem tay vươn vào trong ngực, không lấy ra lá thư, mà là lấy ra một bình sứ nhỏ.
Bình sứ nhỏ đang đựng thuốc.
Hắn từ bình sứ nhỏ đổ ra mấy chục viên thuốc, không phân biệt, trực tiếp đưa vào trong miệng, giống như nhai kẹo, phát ra thanh âm két két.
Sau khi đi tới đỉnh Thiên Thư lăng, Thánh Hậu vẫn không quay đầu nhìn hắn, cho đến lúc này nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trần Trường Sinh không để ý ánh mắt của nàng, tiếp theo từ trên ngón tay gỡ xuống kim châm, ghim thật sâu ở mấy khí khiếu hung hiểm trên cổ.
Sắc mặt của hắn trở nên càng thêm tái nhợt, thân thể cũng khẽ run lên, tựa như không chịu nổi gió thu.
Theo thời gian trôi qua, run rẩy dần dần kết thúc, trên mặt của hắn có thêm mấy vệt huyết sắc không bình thường.
...
...
Địch nhân của Thánh Hậu lần lượt hiện ra thân ảnh trong bóng đêm, không phải bởi vì đây là cơ hội tốt nhất của bọn hắn, mà là bởi vì đây là cơ hội cuối cùng.
Nếu để cho nàng giết chết Trần Trường Sinh, hoàn thành lần nghịch thiên cải mệnh thứ ba ngàn năm qua, như vậy có thể không có người nào mời nàng rời khỏi ngôi vị hoàng đế Đại Chu được nữa.
Tuyệt thế cường giả ẩn cư thế ngoại, hoàng tộc Vương gia ẩn nhẫn nhiều năm, quần hùng thế gian nén giận đã lâu, tụ tập ở kinh đô, nhưng đó cũng không phải toàn bộ, bởi vì thế giới rất lớn, địch nhân của Thánh Hậu nương nương còn có rất nhiều. Trên quan đạo phía nam, dường như có bóng người xuất hiện, Ly Sơn kiếm tông chưa có người tới, Thánh Nữ phong chưa có người tới, Hòe viện chưa có người tới, Trường Sinh tông chưa có người tới, nhưng Thu Sơn Gia chủ cùng vị lão cung phụng kia đã tới, Mộc Thác gia lão thái quân đã tới, Ngô gia Gia chủ nổi danh đa mưu túc trí cũng tới, tứ đại thế gia đã tới ba nhà, như vậy Đường gia thì sao?
Danh Sách Chương: