Vô Cùng Bích nhìn hình ảnh này, không biết nghĩ đến điều gì, rất khiếp sợ, muốn ngăn cản nhưng lại nghĩ tới lời nói của Biệt Dạng Hồng lúc trước, cuối cùng không dám.
Một đạo khí tức ấm áp, vô cùng dàng như rượu ngon, theo đầu ngón tay của Biệt Dạng Hồng tiến vào mi tâm của Trần Trường Sinh, sau đó rót vào trong.
Thức hải ở dưới mi tâm, nếu không hai mắt Nam Khách sẽ không trở thành càng ngày càng xa như thế.
Vô số ánh sáng chiếu sáng thức hải u ám của Trần Trường Sinh, sau đó biến thành vô số hình ảnh.
Những hình ảnh kia miêu tả Biệt Dạng Hồng ở nhai bình chiến đấu cùng hai gã Thánh Quang thiên sứ trong bầu trời.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng, trông rất sống động, tựa như ở ngay trước mắt của hắn, vô cùng chân thật.
Góc nhìn trong đó càng làm cho hắn có thể lấy lập trường của Biệt Dạng Hồng, tự mình nhận thức cảm giác tất cả chuyện phát sinh lúc ấy.
Hắn thấy được Mục Tửu Thi vẻ mặt sợ hãi tránh đi, thấy được Mục phu nhân bình tĩnh ung dung.
Bên vách núi có cây, gió nhẹ nhấc lên bóng cây, thành một góc hắc bào.
Trong bầu trời có mây, có ánh sáng phá mây hàng lâm, bên trong có hai sinh mệnh cường đại đến từ dị đại lục.
Bọn họ có cánh chim trắng noãn, không có giới tính, tỏa ra ánh sáng thánh khiết thần thánh cùng khí tức vô cùng cường đại, để người ta không dám nhìn thẳng vào, lộ ra vẻ cực kỳ cao ngạo.
Nhưng trên thực tế bọn họ không có bất kỳ tâm tình chính diện hoặc là mặt trái giống như nhân loại, thần sắc là một mảnh hờ hững vượt xa trần thế.
Từ ý nào đó mà nói, bọn họ là hoàn mỹ .
Bọn họ chính là thiên sứ của Thánh Quang đại lục ư?
Trần Trường Sinh còn nghe được thanh âm của bọn hắn.
Bọn họ dùng hẳn là tiếng nói của Thánh Quang đại lục, âm điệu cổ quái mà phức tạp.
Bởi vì những hình ảnh này là thần thức của Biệt Dạng Hồng biến thành, cho nên thanh âm của bọn hắn không như tình hình chân thật ngày đó, bị gió nhẹ phất một cái đã biến thành tiếng nói trên phiến đại lục này.
Trần Trường Sinh vẫn nghe hiểu được chút ít.
Tiếng nói của Thánh Quang đại lục cùng tiếng nói của Long tộc có chút tương cận.
Năm đó ở Tây Trữ trấn miếu cũ đọc thuộc một quyển cuối cùng trong Tam Thiên Đạo Tàng , hắn đã vô cùng quen thuộc đối với tiếng nói của Long tộc, trọng yếu hơn là hắn từng tại đáy Bắc Tân kiều theo Chi Chi học tập một thời gian dài.
—— người trộm hỏa ư? Là có ý gì?
Thời điểm hắn suy tư vấn đề này, hai gã thiên sứ Thánh Quang đại lục đã phát động công kích.
Một đạo ánh sáng thẳng tắp xuất hiện trước mắt của hắn, đem thiên không cắt thành hai bộ phận.
Sau đó đạo ánh sáng trái với thiên địa pháp lý kia vòng lại, từ một góc độ khác rơi xuống.
Công kích của hai gã thiên sứ càng lúc càng nhanh, ánh sáng cũng càng lúc càng nhanh, thiên không dần dần bị cắt thành vô số mảnh nhỏ tinh mịn.
Vô số thủ đoạn công kích kỳ diệu ùn ùn kéo tới, góc độ công kích khó có thể tưởng tượng, càng không ngừng xuất hiện.
Lấy cảnh giới của Trần Trường Sinh, cũng càng ngày càng nhìn ra toàn bộ chi tiết, nhưng hắn vẫn cảm giác được rất nhiều từ đó.
Đó là chân thực kinh nghiệm cùng trí tuệ khi chiến đấu cùng hai gã thiên sứ, là hoa hồng chiếu sáng thiên không, chặt đứt quỹ tích ánh sáng, là quả đấm oanh phá mây tầng, không để ý thiên địa pháp lý mà lưu lại dấu vết, theo đầu ngón tay của Biệt Dạng Hồng toàn bộ tiến vào thức hải của hắn.
Theo thời gian trôi đi, ánh sáng càng ngày càng dày đặc, tung hoành tương giao, hóa thành một mảnh trắng xóa.
Oanh một tiếng vang lên trong thức hải của Trần Trường Sinh.
Vô số sóng lớn sinh ra, không ngừng vỗ vào bờ đê vô hình.
Trần Trường Sinh tỉnh lại, trừ thức hải có chút đau đớn mơ hồ, không có khó chịu gì khác.
Sau đó hắn cảm thấy có chút nóng, chính xác hơn là mặt ngoài thân thể của hắn đang nóng hổi.
Hắn tọa chiếu tự quan, phát hiện trong u phủ thiên kính đều thông, tinh huy cánh đồng tuyết đang thiêu đốt.
Hỏa thế cũng không mãnh liệt, nhưng mặt ngoài vạn dặm cánh đồng tuyết cũng đang thiêu đốt, ngọn lửa u lam vẫn lan tràn đến chỗ xa vô cùng.
Ngón tay của Biệt Dạng Hồng rời khỏi mi tâm của hắn, nhưng kinh nghiệm của cuộc chiến đấu này cùng với trọng yếu hơn là cảm ngộ của cường giả thần thánh lĩnh vực đối với thiên địa pháp lý, còn có chiến ý thậm chí là sát ý mãnh liệt đối mặt với hai gã thiên sứ Thánh Quang đại lục này, cũng lưu lại trong thức hải.
Không nghi ngờ chút nào, đây là thời khắc Trần Trường Sinh có trạng thái tốt nhất kế sau vạn kiếm thành long ở Chu viên.
Mấy trăm thanh kiếm lẳng lặng treo ở ngoài phòng, cảm ứng được biến hóa của hắn, thân kiếm khẽ chấn, phát ra tiếng vù vù trầm thấp.
Cả tòa Bạch Đế thành đều cảm nhận được một đạo kiếm ý hàn lãnh vô cùng.
Trên đường phố chút ít giáo sĩ cùng các chiến sĩ Hùng tộc, lại càng trong vô thức tránh lui tới chỗ xa hơn.
Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh mở mắt, chế trụ đạo chiến ý kia, kiếm ý lành lạnh bao phủ tiểu viện cũng tan biến theo.
Hắn biết trên con đường tu hành dài dòng sau này, những trí tuệ này của Biệt Dạng Hồng ở trong thức hải của hắn sẽ trợ giúp hắn giảm bớt rất nhiều đường vòng, mà nếu như gặp phải cường giả đến từ Thánh Quang đại lục, kinh nghiệm cùng chiến ý trong thức hải sẽ trợ giúp hắn đạt được càng nhiều lực lượng.
Biệt Dạng Hồng liếc nhìn Hiên Viên Phá hôn mê bất tỉnh, nói: "Ta cùng với hai kẻ này đối chiến dùng một bộ quyền pháp, đã từng đề cập với hắn, nếu như sau này hắn còn có hứng thú hoặc là nghi vấn đối với nó, mời Giáo Hoàng đại nhân giúp ta chỉ điểm cho hắn một phen."
Hắn rất thích tên thanh niên Hùng tộc này, cảm thấy có duyên với đối phương, cộng thêm hai vợ chồng hắn được nhận ân huệ từ người này, cho nên hôm qua mới lên tiếng chỉ điểm.
Hắn vốn định hôm nay sẽ đem bộ quyền pháp này dạy cho Hiên Viên Phá, mà bây giờ nhìn lại, chỉ có thể nhờ cậy Trần Trường Sinh .
Trần Trường Sinh nói: "Hắn vốn là người của Quốc Giáo học viện, xin tiền bối yên tâm."
Ở trong những tấm hình này, hắn thấy được dung mạo cùng phong cách chiến đấu của hai gã thiên sứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều nghi vấn.
Nhất là hai gã thiên sứ tán tỏa ra thánh quang, đối với hắn mà nói quá mức quen thuộc.
Thân thể huyết nhục của hắn khắp nơi đều là loại thánh quang này.
Đây cũng là ngọn nguồn cái tên dị đại lục kia sao?
Về Thánh Quang đại lục xa xôi mà thần bí, Tam Thiên Đạo Tàng cũng không có quá nhiều ghi lại, chỉ ở trong điển tịch vô cùng cổ xưa lấy danh nghĩa thần thoại nói tới mấy câu.
Trần Trường Sinh thuở nhỏ đọc một lượt đạo tàng, đọc nhiều sách vở, có thể ra đời ở Thánh Quang đại lục, nhưng trong mười mấy năm đầu đời, đối với Thánh Quang đại lục không có bất kỳ hiểu biết nào.
Ban đầu, hắn thậm chí cũng không biết sự tồn tại của Thánh Quang đại lục.
Cho đến khi Tô Ly mang theo Thánh Nữ phía nam rời đi, hắn cùng với Từ Hữu Dung ở trên Nại Hà kiều thảo luận hai vị trưởng bối này, hắn mới có loại khái niệm này. Vừa cho đến Thiên Thư lăng chi biến , hắn theo ánh mắt của Thiên Hải Thánh Hậu thấy được tên tăng lữ kia, mới xác nhận thì ra Thánh Quang đại lục thật sự tồn tại.
—— di tộc thật sự trốn đến đó bên, bên kia tinh không cũng có vô số cường giả.
Sau đó đến một đêm ở tuyết lĩnh.
Vị Ma Quân vĩ đại từng suýt nữa xưng bá đại lục kia chết dưới một đạo cột sáng đến từ bên kia tinh không.
Đạo cột sáng này chấn động toàn bộ đại lục, cũng làm cho Trần Trường Sinh cảnh giác bất an chí cực.
Hắn không quên Thiên Hải Thánh Hậu trước khi chết đã làm gì.
Nàng thiêu đốt chút thần hồn cuối cùng, làm tên tăng lữ bên khe suối ở Tây Trữ trọng thương, không thèm để ý truyền thừa của mình hoàn toàn đoạn tuyệt.
Lúc ấy không ai hiểu được tại sao nàng muốn làm như vậy.
Hiện tại, Trần Trường Sinh đã hiểu .