Quang Minh chính điện, đại chủ giáo nghĩ đến giết chóc hắc ám —— vì giải quyết trận xung đột do những người trẻ tuổi của Quốc Giáo học viện gây ra, vì cho chuyện này một cái kết cục chư phương có thể chấp nhận, nếu như Giáo Hoàng không che chở Trần Trường Sinh nữa, dĩ nhiên Chu Thông có thể chết.
Nhưng Chu Thông cuối cùng không phải là người bình thường, ở thời điểm tất cả mọi người cho là tiểu viện tràn ngập hoa hải đường đã lâm vào cục diện bế tắc, hắn vẫn không chịu tiếp nhận kết cục do người khác an bài, hắn cho thế giới này một cái kết cục không tưởng được.
Giáo Hoàng thu hồi tầm mắt ngắm nhìn thiên không, nhìn về Lăng Hải chi vương, khẽ mỉm cười.
Lăng Hải chi vương thanh âm chợt bể nát, tựa như vô số nước biển hắc ám ở trong nháy mắt bị màu trắng nhấn chìm.
"Hắn đến cùng muốn làm cái gì?"
...
"Rất nhiều năm trước, tỷ tỷ của ta bị... một đứa con nhà Vương gia cưỡng gian rồi giết chết. Phải, không phải là thế tử, cũng không phải là đứa con được sủng ái gì, chính là một đứa con rất bình thường , được một tiểu thiếp sinh ra. Ta thậm chí dám đánh cuộc, ngay cả Vương gia cũng không rõ mình có đứa con này hay không, bởi vì hắn giống như một con lợn, sinh bốn mươi mấy đứa con, chẳng qua tóm lại... Họ Trần."
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng sâu nhất ẩn chứa một tia hồi ức bạo ngược: "Triều đình làm sao lại để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này, kinh đô phủ cùng binh mã ty làm sao dám tới phủ Vương gia bắt người, sau đó chuyện này dần dần bị người quên mất, đến cuối cùng chỉ còn lại có một mình ta nhớ rõ cái ngày mà trời mưa lớn ấy, trên thân thể tỷ tỷ của ta có bao nhiêu vết thương bị dã thú cắn xé... Đúng vậy, rất khó quên được, nếu như các ngươi là ta, các ngươi sẽ làm sao?"
Trong tiểu viện hoa hải đường vẫn rơi, chất đầy đất như tuyết, nhưng bên trong lại ẩn ẩn có màu máu.
Trần Trường Sinh ba người không biết tại sao hắn lại muốn nhắc tới những chuyện này, càng không biết nên đối đáp thế nào.
"Đương nhiên là muốn giết người." Chu Thông bình tĩnh nói: "Vì giết chết con của vị Vương gia kia, phải, ta lúc ấy còn muốn đem vị Vương gia kia giết chết, ta chuẩn bị thời gian rất lâu, chuẩn bị dùng mạng của mình đi đổi lấy khoái ý nhất thời, song thời điểm ta chuẩn bị xông vào Vương phủ, ta đã bị một người ngăn cản, người kia chính là nương nương."
Hắn nhìn về phương hướng hoàng cung, trong ánh mắt có cảm xúc dị thường phức tạp, trầm mặc thời gian rất lâu, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Nương nương nói với ta, dấu hiệu của một người chưa trưởng thành, là hắn nguyện ý vì một lý do nào đó oanh oanh liệt liệt chết đi, dấu hiệu của một người trưởng thành, là hắn nguyện ý vì một lý do nào đó khiêm cung mà sống tiếp.”
Chu Thông thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh, bình tĩnh nghiêm túc nói: "Ngươi hiểu chưa?"
Trần Trường Sinh rất chân thành suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Hiểu được, nhưng không làm được."
Chu Thông nở nụ cười, nói: "Ai có thể làm được? Ta cũng không đồng ý với cách nói của nương nương, cho nên vẫn rút đao ra xông vào vương phủ, nhưng may mắn chính là, nương nương chỉ động một đầu ngón tay, đã đem ta đánh ngất đi."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Sau đó thì sao?"
Chu Thông nói: "Sau đó dĩ nhiên ta đã hiểu, cho nên ta bắt đầu nhẫn nại, nhẫn nhịn thời gian rất lâu."
Đường Tam Thập Lục nhớ tới năm đó huyết án nào đó chấn động đại lục và kinh đô, có chút hiểu lầm, nhưng không dám xác định, hỏi: "Cuối cùng?"
"Cuối cùng dĩ nhiên ta đã giết người kia, cùng với vị Vương gia kia, dĩ nhiên... Là lăng trì xử tử. Dĩ nhiên, mọi người trong vương phủ đều bị ta giết, bốn mươi mấy đứa con... dù có thể sinh sản như lợn, nhưng làm sao nhanh bằng ta giết được? Nương nương nói rất đúng, ta khiêm cung thậm chí hèn mọn sống nhiều năm như vậy, cuối cùng mới có thể hoàn thành mục tiêu của mình."
Chu Thông nở nụ cười như một đứa bé, rất vui vẻ, ngây thơ, cho nên cảm giác rất tàn nhẫn.
Hiên Viên Phá há miệng, không biết nên nói cái gì, cảm thấy tiểu viện chợt hàn lãnh.
Đường Tam Thập Lục xác nhận quả nhiên là vụ án Kỳ Sơn vương phủ bị tịch thu tài sản giết chết cả nhà năm đó, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói: "Ta nghĩ ngươi năm đó rút đao sẵn sàng xông vào vương phủ tốt hơn so với ngươi sau này."
Lúc nói những lời này, hắn rất chân thành nhìn vào mắt Chu Thông.
Chu Thông nói: "Cho dù đó là chưa trưởng thành , thậm chí là ngu xuẩn ?"
Trần Trường Sinh nói: "Có một số việc, có một số thời điểm, chưa trưởng thành sẽ tốt hơn chút ít."
Chu Thông an tĩnh thời gian rất lâu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn xoay người đi tới sau viện, hai tay áo của quan bào đỏ thẫm nhẹ phẩy, nhấc lên một mảnh cánh hoa màu đỏ xen lẫn màu trắng.
Cửa hông tiểu viện kẽo kẹt mở ra, mấy vị quan viên Thanh Lại ty mang một cái băng ca đi ra.
Chiết Tụ nằm trên băng ca, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Đem Chiết Tụ nhốt ở trong Chu ngục, chính là đã nhiều ngày như vậy, vô luận Ly cung cùng Trích Tinh học viện gây ra bao nhiêu áp lực, Chu Thông cũng làm như không thấy, bởi vì đây là ý chí của Thánh Hậu nương nương, hơn nữa đây là gây áp lực cho Ly sơn.
—— tựa như hắn nói với Trần Trường Sinh, Chiết Tụ ở trong Chu ngục, đồng nghĩa vụ án ở Chu viên còn chưa kết thúc, Ly Sơn kiếm tông mới vừa thoát khỏi nội loạn, tất nhiên nên vì chuyện này phải trả giá điều gì đó, đối với Đại Chu mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Dĩ nhiên, hắn không chịu thả Chiết Tụ, còn có một chút nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng chuyện này không thể nói cho bất luận kẻ nào. Tựa như đến giờ phút này, cũng không có bất kỳ ai biết, thật ra hắn đã chuẩn bị đem Chiết Tụ thả ra rồi, chẳng qua là...
"Đại nhân, vì sao ngài lại đồng ý thả người?" Thanh Lại ty nha môn trong gian phòng u lãnh nhất, Tân giáo sĩ không hiểu hỏi.
Tân giáo sĩ, người mà Mai Lý Sa đại chủ giáo trong mấy tháng cuối cùng tín nhiệm nhất, lúc này lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa rất rõ ràng quan hệ không giống bình thường đối với Chu Thông, không biết đến tột cùng hắn là ai.
"Tại sao không thả người chứ? Áp lực cho Ly sơn như thế là đủ rồi. Ta vốn muốn xem xem Ly cung sẽ có phản ứng gì, kết quả Thánh Nhân như Giáo Hoàng Bệ Hạ quả thật không phải là người ta có thể tính toán , nhưng ít ra ta tận mắt chứng kiến hắn là hạng người gì."
Chu Thông nhắm mắt, hồi tưởng đến thiếu niên sạch sẽ dưới tàng cây hải đường lúc trước.
Tân giáo sĩ nghĩ thầm vừa rồi đại nhân nói đoạn chuyện xưa về trưởng thành và không trưởng thành, rất có đạo lý, cực kỳ khó ứng đối, hắn vốn tưởng rằng câu trả lời của Trần Trường Sinh chắc chắn đã xúc động nỗi đau ẩn sâu trong tâm hồn của đại nhân, cho nên ngươi mới chịu đồng ý thả người...
"Cảm động?" Chu Thông tựa như có năng lực đọc được lòng người, mở mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Bổn quan cho tới bây giờ cũng chưa từng có tỷ tỷ, có thể cảm động ai? Câu trả lời của ai có thể cảm động tới ta?"
Tân giáo sĩ lắc đầu, nói: "Giáo chủ đại nhân trước lúc qua đời, một mực xem quyển sách này."
Trong khi nói chuyện, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bản điển tịch đưa tới.
Chu Thông đưa tay nhận lấy, phát hiện là một cuốn quang âm quyển nổi tiếng của Quốc Giáo.
Nhìn bản điển tịch này, hắn nhớ tới thiếu niên dưới tàng cây hải đường lúc trước, trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn nói với Tân giáo sĩ chính là lời thật.
Hắn thủy chung không chịu thả Chiết Tụ, chính là muốn ở chỗ này, mượn hai cây hải đường, sát phạt trong Chu ngục , quan sát Trần Trường Sinh thật tỉ mỉ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Đối với hắn mà nói, đây là chuyện trọng yếu nhất, so với Chiết Tụ, so với ý đồ giết mình của hai vị đại chủ giáo, cũng càng thêm trọng yếu.
Bởi vì hắn muốn tại trên người Trần Trường Sinh, thấy được một đoạn quang âm (thời gian).
Danh Sách Chương: