"Ngươi vẫn còn nhớ tới chuyện này..." Trần Trường Sinh sợ hãi than.
"Đôi vợ chồng này đều là người trong Bát Phương Phong Vũ, ai không hứng thú với chuyện của bọn họ? Thật ra ta thậm chí có chút hoài nghi có phải Vô Cùng Bích cùng Ti Nguyên đạo nhân năm đó ở Ly cung phụ viện có gì đen tối hay không, nếu không nàng tại sao nàng phái con ruột của mình tới đây đấu tranh anh dũng giúp Ti Nguyên đạo nhân? Tại sao Biệt Dạng Hồng cảnh giác như vậy, để cho Tô Mặc Ngu vào Quốc Giáo học viện để hòa hoãn?" Đường Tam Thập Lục hướng bên hồ đi tới, nói: "Bất quá nói đi thì nói lại, Biệt Thiên Tâm tên ngu ngốc này là con ruột của Vô Cùng Bích, chưa chắc đã là con ruột của Biệt Dạng Hồng, ngươi nói hắn có khả năng là con của Ti Nguyên đạo nhân không? Ôi chao. Bất quá chuyện này liên quan đến tư ẩn, cũng không thể truyền đi, nhất là đừng để cho Tô Mặc Ngu nghe được, dù sao cũng là cậu ruột của hắn, chắc phải khó chịu lắm."
Hắn nhìn về bên cạnh, lại phát hiện không có một bóng người.
Trần Trường Sinh chẳng biết lúc nào đã rời đi, hiện tại chạy tới trên cỏ bên kia tường.
Hắn nhìn bên kia không hiểu được hỏi: "Ngươi làm gì thế?"
Trần Trường Sinh ngay cả đầu cũng không quay lại, khoát tay nói: "Ta đi xem cơm chín hay chưa."
...
...
Sáng sớm bắt đầu ba trận đối chiến, kết thúc cũng rất nhanh, thời gian cơm trưa kết thúc, sau khi ăn xong còn có thời gian chợp mắt trong chốc lát, chờ mặt trời từ đó phía tây dời đi một chút, nóng bức đã đỡ hơn, cửa Quốc Giáo học viện mới lần nữa mở ra.
Vẫn là Đường Tam Thập Lục dẫn đầu, những học sinh mới của Quốc Giáo học viện đứng ở trên thềm đá phía sau hắn, trên mặt tràn đầy thần sắc kích động cùng bất an đan xen.
Không có bất kỳ ngoài ý muốn, Quốc Giáo học viện tân sinh đầu tiên xuất chiến đã thua, thời khắc kiếm của đối thủ gần hạ xuống, thanh âm của Đường Tam Thập Lục rất kịp thời vang lên: "Tới đây thôi."
Trận thứ hai thua, trận thứ ba cũng thua, mấy trận đối chiến kế tiếp, Quốc Giáo học viện cũng thua rất dứt khoát, bình thời không khi náo nhiệt vô cùng hiện tại trở nên có chút trầm muộn, chỉ có thể nghe được thanh âm của Đường Tam Thập Lục cùng Quốc Giáo học viện tân sinh.
"Không sai biệt lắm."
"Ta nói ngươi không sai biệt lắm!"
"Ta nói ngươi làm sao không nghe chứ?"
Những lời này là Đường Tam Thập Lục nói, hắn nói với mọi người tới khiêu chiến Quốc Giáo học viện.
Quốc Giáo học viện học sinh mới nói thì càng thêm đơn giản, trên căn bản không cao hơn năm chữ.
"Nhận thua."
"Ta nhận thua."
"Ta nhận thua."
Chỉ có khi bọn hắn đi trở về trước cửa Quốc Giáo học viện, từ trong cảm giác khẩn trương cùng xa lạ trong chiến đấu thoát ra, nói mới nhiều hơn một chút, đứng ở trên thềm đá cùng các bạn cùng học nghị luận xôn xao.
"Ta vừa rồi sử dụng một kiếm kia có vấn đề gì không?"
"Viện trưởng đêm qua không phải đã nói, nhược điểm của đối thủ của ngươi là ở tốc độ, cho nên kiếm của ngươi phải nhanh hơn một chút."
"Ta đã cố nhanh hết sức."
"Nói rõ Mai Hoa Tam Lộng của ngươi còn chưa luyện quen tay."
"Viện trưởng đêm qua nói còn có một loại kiếm pháp có thể chế trụ người này, là cái gì nhỉ?"
"Ngư Ca Tam Xướng, đó là kiếm pháp cường đại của Ly Sơn kiếm tông, nghe nói ngay cả Lương Bán Hồ cũng không thể nắm giữ, là tuyệt chiêu của Cẩu Hàn Thực, bằng vào cảnh giới bây giờ của ta và ngươi, căn bản không có biện pháp nào học được."
...
...
Các học sinh mới của Quốc Giáo học viện nghị luận xôn xao, hoàn toàn không thấy cảm xúc thất bại, liên tục thất bại tựa như căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình của bọn hắn.
Vị người hầu của Biệt gia kia thật ra đã nói rất đúng, đao kiếm không có mắt, nhất là đối chiến thực lực xê xích khổng lồ như vậy, ánh mắt của Đường Tam Thập Lục dù như thế nào sắc bén, hô kịp thời đến thế nào, vẫn không tránh được xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng thật đúng là không thể trách các cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo học viện, trên căn bản cũng là những học sinh mới của Quốc Giáo học viện vô cùng lo lắng tạo thành kết quả.
Hoàng hôn dần tới , Quốc Giáo học viện bên này đã thua hơn mười trận, sáu tân sinh bị thương, trong đó hai người bị thương khá nặng. Nhưng những học sinh này không có bất kỳ một lời oán hận, càng không nói ra vài ngày trước Đường Tam Thập Lục hứa hẹn sẽ không để cho bọn họ chịu ảnh hưởng, ngược lại trong lòng còn có cảm kích. Bởi vì bọn họ rõ ràng hơn người khác, nhận được Trần Trường Sinh chỉ đạo, lại có cơ hội cùng cao thủ thực chiến như thế, chính mình đạt được tiến bộ bao nhiêu, vẻn vẹn nhãn giới so với trước lúc nhập viện đã mạnh hơn không biết bao nhiêu.
Quốc Giáo học viện đối chiến ở kinh đô tạo ra phong ba rất lớn, mang đến rất nhiều náo nhiệt cho dân chúng, hôm nay rốt cục tiến vào giai đoạn mới.
Quốc Giáo học viện bắt đầu thất bại, nhưng không ai cho rằng bọn họ là người thất bại, bởi vì đại biểu Quốc Giáo học viện xuất chiến đều là các tân sinh mới thu hôm trước.
Dĩ nhiên, càng không phải người thắng.
Quốc Giáo học viện tân sinh cảm xúc rất tốt, Đường Tam Thập Lục đối với cục diện bây giờ cũng coi như cơ bản hài lòng, nhưng nhìn chiến đấu có lệ cho xong , dân chúng tới xem náo nhiệt cảm thấy rất nhàm chán, buồn bực hốt hoảng, thậm chí có người bắt đầu mệt mỏi, ngáp dài.
Buồn bực nhất vẫn là cao thủ đến từ Thiên Hải gia cùng Thanh Đằng chư viện, bọn họ phát hiện mình hoàn toàn biến thành đối tượng bồi luyện, có mấy người thật thất thủ, không cẩn thận làm bị thương Quốc Giáo học viện tân sinh , nghĩ tới Đường Tam Thập Lục sáng sớm hôm nay nói ra uy hiếp, thậm chí có chút bất an, cho đến thấy Đường Tam Thập Lục sắc mặt như thường, mới yên lòng, cười khổ lui trở về.
...
...
Hoàng hôn dần tối, Quốc Giáo học viện đóng cửa, phần lớn giáo sĩ từ Ly cung tới đều trở về điện phủ, chỉ để lại người gác đêm cùng với một đội Quốc Giáo kỵ binh. Kinh đô dân chúng hậm hực về nhà chuẩn bị cơm tối, tứ đại phường quản sự dưới rạp nhìn tỉ lệ cược hôm nay, mày nhíu lại vô cùng chặt, các cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo học viện , tâm tình không khỏi phiền não.
Cơm tối chấm dứt, Quốc Giáo học viện thầy trò bắt đầu tiến hành tổng kết, đồng thời tiến hành chuẩn bị đối chiến ngày mai.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Trường Sinh đám người trở lại Biệt viên.
Hiên Viên Phá hôm nay đi theo đầu bếp Rừng Hồ lâu một ngày, hắn nghĩ, phòng bếp thiết oa chút ít náo nhiệt, nguyên liệu nấu ăn xử lý phương pháp hắn nghe cũng chưa nghe nói qua , so với náo nhiệt ngoài cửa viện quan trọng hơn nhiều, cho đến mới vừa rồi tổng kết, mới biết được ngoài cửa viện hôm nay đối chiến tình huống thế nào, có chút không giải thích được hỏi: "Nếu như nhận thua có thể giải quyết vấn đề, cần gì chiêu nhiều tân sinh như vậy, chúng ta trực tiếp nhận thua là được."
Đường Tam Thập Lục nói: "Ta thấy ngươi đối với việc Quốc Giáo học viện chiêu mộ tân sinh vẫn có ý kiến, sao vậy?"
Hiên Viên Phá nói: "Ngươi cũng không nhìn buổi trưa cùng buổi tối hai bữa cơm, món ăn ngon như vậy, cũng để cho bọn họ cho ăn sạch."
"Xem một chút, đây chính là đạo lý tại sao ta muốn làm như vậy." Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Bởi vì ngươi có thể bỏ được thể diện, nhưng ta không được."
Hiên Viên Phá có chút không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu được ẩn ý.
"Ta là người phải đạt được thành tích năm mươi trận thắng liên tiếp, tại sao có thể dừng ở chỗ này." Đường Tam Thập Lục cuối cùng nói ra.
Trần Trường Sinh nhìn hắn một cái, biết chuyện khẳng định không đơn giản như vậy.
Danh Sách Chương: