Bụi bậm tám ngàn dặm đường, được trận gió trên bầu trời phất đi toàn bộ, nhưng không thể xua tan trầm trọng cùng ngưng trọng trong con mắt của bọn họ.
Sau khi rời khỏi Thánh Nữ phong, bọn họ điều tức sơ qua, không đợi thương thế hoàn toàn phục hồi như cũ, đã chạy đến Bạch Đế thành.
Tuy là cường giả thần thánh lĩnh vực, nhưng bọn họ vì thế cũng phải trả giá không nhỏ, sắc mặt hơi tái nhợt, lộ vẻ rất mỏi mệt .
Đứng trên núi xanh, Biệt Dạng Hồng nhìn khắp chung quanh, đôi mắt khẽ trong vắt, đã đem động tĩnh chung quanh mười dặm chứng kiến rất rõ ràng.
Trong Bạch Đế thành ở bờ bên kia có vẻ hỗn loạn, hẳn là cảm giác được sự xuất hiện của bọn hắn, Yêu tộc vội vã điều động quân đội và cường giả.
Biệt Dạng Hồng giơ tay phải lên, buông ngón tay ra.
Vài viên băng tinh màu u lam mang theo vô tận lạnh lẽo từ lòng bàn tay của hắn bay lên, bị gió núi phất động, nhưng không theo hướng gió mà đi.
Mấy bông tuyết nhẹ như không, hướng nơi nào đó phía sau núi bay đi.
Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích theo ở phía sau.
Không bao lâu, đã nhìn thấy một gốc đại thụ cao hơn ngàn trượng chọc trời mà lên, ngọn cây đâm thẳng vào tầng mây, không biết nhô ra ở nơi nào.
Đại thụ vô cùng lớn, nhìn thẳng vào tựa như một bức tường thành, gốc cây có một cái động, trong động lại có một tòa phòng ốc.
Một thiếu nữ áo đen ngồi trên mặt ghế đá trong phòng, chống cằm, lộ vẻ hơi ưu sầu.
Vài bông tuyết màu u lam kia tựa như chứng kiến người thân, hóa thành mấy đạo lưu quang, hướng về phía thiếu nữ áo đen lao đi cực nhanh.
Thiếu nữ áo đen sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu lên.
Vài bông tuyết màu u lam này bay thẳng vào nốt ruồi màu đỏ giữa mi tâm của nàng, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Hắc y thiếu nữ nhìn Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích hai người xuất hiện sau đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng xinh đẹp toát ra cảnh giác.
Nàng là Long tộc cao ngạo cường đại, nhưng có thể cảm nhận rất rõ ràng, hai cường giả nhân loại này đều có năng lực thương tổn được mình.
Biệt Dạng Hồng dời xuống tầm mắt, rơi vào trên chân thiếu nữ áo đen kia, nhìn sợi xích sắt, khẽ cau mày.
Nhìn thiếu nữ áo đen, sắc mặt của Vô Cùng Bích trở thành cực kỳ khó coi, ở trong suy nghĩ của nàng, cho dù cái chết của Biệt Thiên Tâm không liên quan tới đối phương, nhưng cuối cùng là chết dưới long tức của đối phương, đang chuẩn bị tiến lên phát tiết một phen, lại bị Biệt Dạng Hồng dùng ánh mắt nghiêm nghị để ngăn cản.
"Chu Sa cô nương, ta sẽ nghĩ biện pháp để cứu ngươi ra." Biệt Dạng Hồng nhìn hắc y thiếu nữ nói.
Vị thiếu nữ áo đen này tự nhiên chính là truyền thuyết trong dĩ vãng ở đáy Bắc Tân kiều, cũng là người thủ hộ của đương kim Giáo Hoàng Trần Trường Sinh.
Nàng có rất nhiều cái tên, Trần Trường Sinh thích gọi nàng là Chi Chi, nhưng cường giả đại lục bối phận như Biệt Dạng Hồng vẫn quen dùng cái tên Chu Sa mà Vương Chi Sách năm đó đặt cho nàng.
Thấy xích sắt dưới chân hắc y thiếu nữ, Biệt Dạng Hồng đã xác nhận cái chết của con mình không có bất cứ quan hệ nào với nàng, bởi vì nàng không thể nào rời khỏi ngọn núi này.
Đã như vậy, hắn tự nhiên phải nghĩ biện pháp để cứu nàng.
Chi Chi lúc này đã đoán được thân phận của Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.
Sự thật là bởi vì đóa hoa hồng nhỏ của Biệt Dạng Hồng quá mức nổi danh, cộng thêm phất trần cùng sắc mặt của Vô Cùng Bích đều rất khó coi, chuyện này cũng vô cùng nổi danh.
Nàng bị giam cầm ở vách núi này đã một đoạn thời gian, mơ hồ đoán được điều gì, ngày hôm trước thậm chí còn cảm giác thấy một cường giả thần thánh lĩnh vực tử vong, nhưng cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, càng không biết tại sao hai vị cường giả đại lục bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
Nghe Biệt Dạng Hồng nói, nàng suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì cám ơn ngươi, nhưng hình như có chút khó khăn."
Tầm mắt của Biệt Dạng Hồng tiếp tục đi xuống, từ mắt cá chân của nàng xâm nhập vào vách núi, thần sắc hơi kinh ngạc.
Sợi xích sắt kia nhìn như bị buộc vào một viên đá, nhưng ánh mắt của hắn lợi hại đến cỡ nào, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra viên đá kia là đỉnh chop cao nhất của cả một tảng đá lớn, mà tảng đá lớn này vùi sâu vào trong vách núi, nói một cách khác, sợi xích sắt này nối liền với cả ngọn núi.
Muốn mang tiểu hắc long rời đi, hoặc là đem ngọn núi này cùng với tảng đá lớn kia chặt đứt, hoặc là chém đứt nơi xích sắt nối liền với tảng đá .
Trường hợp trước không thể làm được, mặc dù nếu như hắn thi triển toàn bộ tu vi cảnh giới, hẳn là có thể làm được, nhưng làm vậy động tĩnh quá lớn, hơn nữa sẽ hao tổn rất nhiều tinh huy chân nguyên, đối với chiến đấu chân chính sau đó sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, về phần cách sau... khí tức nơi xích sắt cùng tảng đá tương liên rõ ràng có chút vấn đề, tựa như có một chiếc khóa vô hình tồn tại ở đó.
Vẻ mặt của Biệt Dạng Hồng ngưng lại, nói: "Hổ Hiệp (lồng nhốt hổ)?"
Chi Chi nói: "Ta không biết tên nó là gì, nhưng cái tên này không tồi."
Biệt Dạng Hồng trong lòng biết ắt hẳn không sai, đem xích sắt cùng tảng đá kia khóa chặt, tất nhiên chính là Yêu tộc cấm khí trong truyền thuyết Hổ Hiệp.
Đây là cấm khí mà Bạch Đế nhất tộc dùng để trừng phạt phản đồ trong tộc, Bạch Đế nhất tộc trời sanh thần lực, cũng tuyệt đối không cách nào thoát khỏi Hổ Hiệp, dùng nó để nhốt tiểu hắc long, đúng là cực kỳ thích hợp.
Cho dù là cường giả như Biệt Dạng Hồng, muốn phá vỡ Hổ Hiệp cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu là cấm khí, tất nhiên sẽ có chìa khóa, mà hiện tại chắc chắn chìa khóa đang ở trong tay của Mục phu nhân.
"Đợi giết nàng xong, sẽ tới thả ngươi." Biệt Dạng Hồng nói.
Chi Chi nói: "Vậy thì thật sự cám ơn ."
Biệt Dạng Hồng bỗng nhiên có cảm ứng, xoay người nhìn biển mây ngoài vách núi.
Có gió từ trên biển thổi tới làm biển mây sinh sóng, chấn động bất an, xuất hiện rất nhiều vết rách.
Nhìn trong một vết rách xuất hiện mặt cỏ, còn có hai vị nữ tử đang đứng trên thảm cỏ, Biệt Dạng Hồng cảm thấy vị mặn cùng ẩm ướt trong gió đột nhiên nặng hơn vô số lần.
...
...
Nhìn dung nhan có chút tương tự của Mục phu nhân cùng Mục Tửu Thi, Biệt Dạng Hồng trầm mặc một chút, chắp tay làm lễ.
Mục phu nhân bình tĩnh hoàn lễ.
Vô Cùng Bích tự nhiên sẽ không hành lễ với nàng, cũng không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào Mục Tửu Thi, ánh mắt oán độc chí cực, tựa như độc hỏa sâu trong lòng đất.
Mục Tửu Thi dù có gia thế bất phàm, tâm cao khí ngạo, bị một vị cường giả thần thánh lĩnh vực dùng ánh mắt như vậy để nhìn, lại nghĩ tới chuyện Biệt Thiên Tâm cảm thấy chột dạ, nhất thời thấy cả người run lên, có chút sợ hãi, chuyển bước trốn phía sau Mục phu nhân.
Biệt Dạng Hồng nhìn Mục phu nhân hỏi: "Hoàng Hậu nương nương định che chở cho nàng?"
Mục phu nhân nói: "Nơi đây là Bạch Đế thành, nàng là muội muội của ta, ngươi thấy ta sẽ để cho ngươi động tới nàng ư?"
Vô Cùng Bích chỉ vào Bạch Đế thành đối diện biển mây quát lên: "Ngươi cho rằng dựa vào mấy gã khờ của Yêu tộc là có thể ngăn trở vợ chồng chúng ta ư!"
Thanh âm của nàng dị thường sắc lạnh, vang lên the thé, giống như hai cây kiếm đang không ngừng ma sát.
Đối lập với nàng, thanh âm của Biệt Dạng Hồng vẫn ôn nhuận bình thản, nhưng kiên định hơn: "Bạch Đế Bệ Hạ đang bế quan tĩnh tu, ngươi chỉ có một mình."
Mục phu nhân bình tĩnh nói: "Cho nên các ngươi mới không để ý chuyện thương thế tăng thêm, trong thời gian ngắn nhất chạy tới đây ư."
Biệt Dạng Hồng nói: "Đúng vậy, ta muốn bảo đảm không có ai nhanh hơn chúng ta."
Mục phu nhân vẻ mặt không thay đổi nói: "Ngươi cho rằng chỉ cần Đại Tây Châu không kịp tương viện, ta sẽ lâm vào cục diện lấy một địch hai ư?"
Biệt Dạng Hồng nói: "Không sai, đây không phải cuộc đấu công bằng, mà là cha mẹ báo thù cho con mình."
Mục phu nhân mỉm cười nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện, phu quân của ta mặc dù đang bế quan tĩnh tu, nhưng tuyệt không phải hoàn toàn ngăn cách, nếu ta sắp chết, chẳng lẽ hắn có thể không ra tay ư? Hơn nữa cho dù hai người các ngươi liên thủ, nhất định có thể thắng được ta ư?"