Lá xanh chợt bay nhanh, hóa thành mũi tên nhọn, bắn về phía mấy tên đạo nhân áo xanh.
Đạo nhân áo xanh cảm giác được uy lực ẩn chứa trong Ngô tiễn, vẻ mặt đột nhiên run lên, không dám chậm trễ, kiếm quang u ám bao lại trước người.
Nhân cơ hội này, Trần Trường Sinh động, chân đạp Da Thức bộ, từ đấu chẩn mà chuyển ngưu túc, như một làn khói nhẹ, đâm về phía sau lưng Bạch Hổ thần tướng.
Bạch Hổ thần tướng không kịp xoay người, vẻ mặt cau lại, thiết thương xé gió mà lên!
Hắn có chút bất ngờ vì Từ Hữu Dung bỗng nhiên lại xuất thủ, nhưng đối với Trần Trường Sinh xuất kiếm lại là sớm có chuẩn bị.
Vô số tinh huy từ khe hở của khôi giáp hắn tràn ra, vô cùng sáng ngời, ngưng tụ thành một mảnh gợn nước, mặt ngoài cực kỳ bóng loáng, hình thái vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng không có bất kỳ chỗ sơ hở.
Trần Trường Sinh kiếm như tia chớp, tránh nẽ thiết thương đón đỡ, đâm tới, nhưng không thể đâm rách phiến gợn nước này.
Từ năm đó ở trên hoang nguyên đi theo Tô Ly học kiếm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình hình như vậy.
Trước đó, vô luận Tiết Hà thần tướng hay là cường giả như Tiểu Đức, Tuệ Kiếm của hắn cũng có thể xuyên qua phòng ngự của đối phương.
Chẳng lẽ người này lại có hoàn mỹ tinh vực!
Vô số vết kiếm cùng quang nhiệt tóe ra giữa hai người.
Cách ánh sáng này, Trần Trường Sinh thấy được gương mặt hờ hững chí cực của Bạch Hổ thần tướng.
Năm đó Tô Ly ở trên hoang nguyên từng đánh giá các cường giả tu đạo đương đại đã nói, hiện tại đám người kia căn bản không thể đạt đến tinh vực hoàn mỹ.
Hôm nay Bạch Hổ thần tướng biểu hiện tựa như đã lật đổ cái phán đoán này.
Trần Trường Sinh có thể cảm giác được cảnh giới của người này quả thật cường đại, thậm chí đã đến rất gần Tiết Tỉnh Xuyên ban đầu!
Vô luận hắn dùng Tuệ Kiếm hay là Nhiên Kiếm, cũng rất khó đột phá phòng ngự của người này, ít nhất ở trong thời gian ngắn.
Bạch Hổ thần tướng chính mình dĩ nhiên rõ ràng hơn, hắn cách ánh sáng nhìn Trần Trường Sinh, trong mắt mang theo vẻ khinh thường nhàn nhạt.
Đột nhiên, nét đau đớn xuất hiện trong mắt hắn, đem toàn bộ khinh thường đánh tan, sau đó biến thành vô hạn khiếp sợ.
Tinh vực có thể nói hoàn mỹ của hắn, lại bị xé rách ra một đạo!
Đây là chuyện gì xảy ra?
...
...
Ở trước lúc kiếm của Trần Trường Sinh cùng thiết thương của Bạch Hổ thần tướng gặp nhau, đã có một người từ trong đội ngũ triều đình sử đoàn đi ra.
Vô luận quần áo hay là dáng vẻ, người kia cũng vô cùng tầm thường, không chút thu hút nào, thế cho nên thời điểm ban đầu không khiến cho bất kỳ ai chú ý.
Người này cước bộ nhìn như rất chậm, cũng mau đến mức chớp mắt đã đi tới giữa nhai bình cách xa mấy trăm trượng.
Người này cước bộ rất nhẹ, nhẹ đến không có bất kỳ thanh âm, không mang theo bất kỳ tiếng gió, tựa như ngay cả hô hấp cùng mùi vị cũng không có.
Ngay cả Bạch Hổ thần tướng cảnh giới Tụ Tinh đỉnh phong, cũng không nhận thấy hắn đi tới phía sau mình.
Người này tựa như một cái u linh chân chính, an tĩnh đứng phía sau Bạch Hổ thần tướng, tầm mắt hờ hững quan sát phía sau cổ của Bạch Hổ thần tướng.
Rốt cục có người chú ý tới hình ảnh quỷ dị này, sinh ra vô hạn lạnh lẽo.
Triều đình sử đoàn có người phản ứng, muốn cảnh báo, nhưng đã chậm.
Người này giơ hai tay lên, hướng phía sau cổ Bạch Hổ thần tướng đánh tới.
Mấy dấu vết bén nhọn chí cực, chỉ bằng mắt thường đi xem cũng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, ở phía trước hai tay của hắn hiện ra, nhìn qua tựa như hai bộ móng vuốt sói.
Đây là đánh lén tỉnh táo nhất, cũng là thủ đoạn chiến đấu trí tuệ nhất, cho dù tinh vực của ngươi hoàn mỹ đến thế nào, ta ở trong đó, lấy lực phá bỏ.
Móng vuốt sói sắc bén rơi xuống, đem phiến tinh vực hoàn mỹ được tinh huy tạo thành của Bạch Hổ thần tướng xé mở một lỗ hổng.
Lỗ hổng này rất nhỏ, nếu như không cẩn thận quan sát, thậm chí không cách nào phát hiện.
Lực sát thương của hai đạo móng vuốt sói này, thoạt nhìn tựa như rất khó chạm tới được Bạch Hổ thần tướng.
Nhưng trong mắt các đại nhân vật cảnh giới thực sự cao thâm, hai đạo móng vuốt sói này lại là tồn tại nguy hiểm nhất.
Bọn họ mơ hồ thấy được một con dã lang hung tàn vẻ mặt lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau một con mồi, vẻ mặt hờ hững cúi đầu cắn vào cổ con mồi.
Cho đến nanh sói sắc bén đâm xuyên qua mạch máu của con mồi, thậm chí trực tiếp đem đầu con mồi cắn xuống, con mồi mới biết được chuyện gì xảy ra.
Đánh lén hung hiểm mà giỏi ẩn nặc như vậy, người này còn có thể là ai, tự nhiên là Chiết Tụ!
Tương Vương ánh mắt chợt hàn lãnh, chỗ sâu có ngọn lửa thiêu đốt, xoay vòng mà thành đại nhật, tựa như có điện quang bắn ra.
Gió rét nổi lên dưới chân của hắn, ở ngoài thân thể mập mạp gào thét rít lên, dường như muốn biến thành một cái đai lưng mới.
Hắn cảm thấy Bạch Hổ thần tướng có thể gặp chuyện không may, quyết ý ra tay cứu giúp.
Nhưng tầm mắt của Vương Phá rơi vào trên người của hắn, tay áo trống rỗng bị gió mang theo, nhìn tựa như diều giấy sắp sửa rơi xuống đột nhiên được buộc lại dây.
Biệt Dạng Hồng cũng nhìn về Tương Vương, sợi dây treo ở trên đầu ngón tay nhẹ nhàng mà bay, cánh hoa tiên hồng ở phía sau vũ động bất an.
Tương Vương híp mắt lại, hai tay vịn chặt đai lưng, không biết kế tiếp có xuất thủ hay không.
Ba vị cường giả thần thánh lĩnh vực giằng co chỉ duy trì trong nháy mắt rất ngắn.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt, trận chiến kia cũng đã phân ra thắng bại, quyết định sinh tử.
Kiếm của Trần Trường Sinh phảng phất như bạch hạc từ cao không bay tới hàn đàm trên núi lưu lại bóng dáng, xẹt qua đạo thiết thương như núi, hướng phía trước bay đi.
Chiết Tụ hai tay tựa như trăng sáng Ma tộc phương bắc tỏa xuống hàn quang mai táng cành hoa, chưa từng kinh động thiết thương như chim kia, rơi vào phía sau cổ đối phương.
Bạch Hổ thần tướng biết có người đến, phá vỡ tinh vực hoàn mỹ của mình, nhưng không biết người kia ở nơi nào.
Hắn lúc này cũng không có bất kỳ tinh lực đi quản người kia ở nơi nào.
Bởi vì kiếm của Trần Trường Sinh đã đến.
Thanh đoản kiếm như thu thủy rửa qua mà vô cùng sáng ngời sạch sẽ, cùng Tàng Phong vỏ kiếm tổ hợp chung một chỗ, sát ý càng rõ ràng, càng thêm sắc bén.
Tinh vực của Bạch Hổ thần tướng bị xé rách một lỗ hổng rất nhỏ, nhưng chỉ cần có lỗ hổng, sẽ có thể bị vô hạn sắc bén đâm thủng.
Vô Cấu kiếm xuyên qua lỗ hổng kia, đi tới trước người Bạch Hổ thần tướng, mang theo một đạo máu tươi.
Bạch Hổ thần tướng lệ quát một tiếng, chân nguyên cuồng vận, tinh huy giống như đóa hoa nở rộ, hướng thiên địa phun trào.
Sau một khắc, tinh huy sáng ngời đột nhiên trở nên ảm đạm, bởi vì có vô số kiếm quang sáng ngời, xuất hiện trong thiên địa.
Vô số đạo kiếm quang, từ tay Trần Trường Sinh dâng lên, giống như vô số con cá đang ngược dòng mà lên, giống như pháo hoa rực rỡ ở kinh đô.
Hình tượng này vô cùng xinh đẹp, vô cùng tráng quan.
Vô số tiếng kiếm rít lên liên tiếp, ngâm kêu không dứt, mang theo vô số kiếm ý sắc bén, cắt đứt tất cả sự vật ở giữa nhai bình.
Vô luận là mặt đất cứng rắn, hay là khôi giáp, cũng bị chém thành mảnh nhỏ, lỗ hổng trên tinh vực hoàn mỹ trong kiếm quang chói mắt, từ từ mở rộng.
Đỉnh núi tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được tiếng kiếm minh cùng tiếng xé gió bên tai không dứt.
Rất nhiều người đều biết chiêu thiên kiếm tề phát nổi danh nhất của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng tận mắt nhìn thấy hình ảnh này vẫn làm cho bọn họ khiếp sợ không cách nào nói thành lời .
Những kiếm quang này chính là danh kiếm đã ngủ say ngàn năm trong kiếm trì ở Chu viên ư? Loại kiếm thuật này chính là thủ đoạn mạnh nhất của Giáo Hoàng Bệ Hạ ư?
Ít nhất mấy trăm đạo danh kiếm, như nước sông liên tục không ngừng chém về phía Bạch Hổ thần tướng.
Mặc dù cảnh giới thực lực của Bạch Hổ thần tướng cường đại, tẩy tủy hoàn mỹ, chân nguyên hùng hồn chí cực, nhưng làm sao có thể thừa nhận được?
Chỉ trong nháy mắt, thân thể hùng tráng của hắn xuất hiện hơn mười đạo kiếm thương, máu tươi tóe ra, tựa như một cơn mưa sa.
Danh Sách Chương: