Nói vậy triều đình lúc này sẽ càng thêm khẩn trương, không biết các Vương gia cùng đại thần lúc này đang làm những gì.
Nam Khê trai, Ly sơn, Mộc Chá gia... Cùng một ngày tới kinh đô, đương nhiên là cố ý. Sau khi nam bắc hợp lưu, triều đình đối với tông phái thế gia phía nam đã buông lỏng giám thị rất nhiều, hơn nữa có đại triêu thí che chở, nhưng lại không thể nhận được tin tức từ trước.
Dõi mắt đại lục, ai có năng lực sắp xếp chuyện lớn đến vậy? Đương nhiên là Từ Hữu Dung, bởi vì nàng là Thánh Nữ phía nam, vấn đề là nàng rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn dùng thanh thế cùng hình ảnh có thể nói cuồng phong bạo vũ tới bức vua thoái vị ư? Đạo Tôn Thương Hành Chu còn có thể an tĩnh sống ở Lạc Dương sao?
Nghĩ tới những chuyện này, các giáo sĩ nhìn về tòa cung điện u tĩnh ở sâu trong Ly cung.
Đường Tam Thập Lục cùng Lăng Hải chi vương còn có Hộ Tam Thập Nhị cũng đang nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì, ánh mắt yên tĩnh đi về trong điện.
Lăng Hải chi vương có chút không rõ, nhưng hiểu ý tứ của hắn, xoay người đi tới ngoài Ly cung.
Đường Tam Thập Lục đuổi vào trong điện hỏi: "Ngươi chuẩn bị làm gì?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta chuẩn bị luyện kiếm."
Đường Tam Thập Lục giật mình.
Hôm nay thiên không vô cùng xanh thẳm, bị mái hiên san sát cắt ra, nhìn giống như những mảnh đồ sứ vỡ.
Tiếng nước chảy nhẹ nhàng róc rách càng thêm rõ ràng trong tòa viện u tĩnh này.
Nước trong ao gợn sóng vĩnh viễn sẽ không dừng lại, bầu nước lẳng lặng đặt ở bên cạnh.
Bồn thanh diệp đã trở lại nơi nó từng tồn tại rất nhiều năm, mặc dù thiếu một mảnh lá cây, nhưng vẫn xanh tươi khả quan.
Trần Trường Sinh không tiến vào Thanh Diệp thế giới, mà là đi vào một gian thạch thất an tĩnh trong điện.
Trong thạch thất không có đồ vật nào, mặt tường cùng mặt đất cũng là do đá xám xây thành, nhìn dị thường mộc mạc, cũng có thể nói đơn sơ.
Trên mặt đất đặt một cái bồ đoàn, nhìn có chút cũ.
Nhìn cái bồ đoàn này, Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên nhớ tới bồ đoàn trong từ đường ở Vấn Thủy, dừng bước lại.
Trần Trường Sinh ngồi xuống bồ đoàn, đưa tay phải ra.
Trong thạch thất không có gió, ống tay áo của hắn không rung động, nhưng đầu ngón tay khẽ rung lên.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Trong nháy mắt.
Cùng với tiếng xé gió rõ ràng, mấy ngàn thanh kiếm từ vỏ kiếm bên thắt lưng của Trần Trường Sinh nối đuôi nhau mà ra, chiếm cứ toàn bộ không gian trong thạch thất.
Vô số kiếm ý lạnh lẽo liên tiếp trong thạch thất, chấn động tương giao, sau đó dần dần bình tĩnh.
Từ ngoài thạch thất nhìn vào, đây là một mảnh đại dương toàn kiếm, Trần Trường Sinh an vị trong biển kiếm này.
Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục cảm thấy mắt mình sinh ra vẻ lạnh lẽo, sau đó phát hiện một sợi lông mi rơi xuống.
Cùng với thanh âm ma sát rất nhỏ, cửa thạch thất chậm rãi đóng lại, Trần Trường Sinh cũng nhắm hai mắt lại.
Đi ra ngoài điện, Đường Tam Thập Lục nhìn Hộ Tam Thập Nhị hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Hộ Tam Thập Nhị nói: "Bệ Hạ vẫn cần cù tu hành."
Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút hoang đường, nói: "Ngay tại lúc này hắn chỉ muốn luyện kiếm ư?"
"Đúng vậy." Hộ Tam Thập Nhị cũng có chút bận tâm, nói: "Hôm đó gặp gỡ Thánh Nữ xong, Bệ Hạ không để ý các việc khác nữa."
Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút bất an, bởi vì hình ảnh này làm cho hắn có chút cảm giác quen thuộc.
...
...
Vô số tầm mắt trong kinh đô đều rơi vào Từ phủ.
Những ngày qua Từ Hữu Dung không gặp ai, mà chỉ an tĩnh ở trong nhà mình.
Nhưng ai cũng biết, chuyện này có liên quan tới nàng, có liên quan tới những người nàng gặp.
Trước khi gặp gỡ Trần Lưu Vương, trước khi đêm khuya vào cung cùng Hoàng Đế Bệ Hạ gặp nhau, những năm này ở phía nam nàng đã gặp rất nhiều người.
Những người này hiện tại đều tới, từ phía nam mà tới, từ phía nam của nàng mà tới.
"Thánh Nữ bức bách quá mức, ngài là phụ thân của nàng, dù gì cũng phải có ý kiến mới đúng."
Đông Ngự thần tướng phủ vẫn an tĩnh như thường ngày, cho nên thanh âm trong khách sãnh truyền đến lộ vẻ càng thêm rõ ràng.
Rất rõ ràng, người kia đang cố nén lửa giận trong lòng.
Người nói chuyện là Đông Tương thần tướng Bành Thập Hải.
Bị đối phương vào tận phủ buộc mình phải tỏ thái độ, Từ Thế Tích nhìn đối phương, sắc mặt cũng rất khó coi.
Từ địa vị mà nói, Bành Thập Hải không thể bằng Từ Thế Tích, từ tư lịch mà nói, càng kém xa. Nhưng hắn là học sinh của Trích Tinh học viện viện trưởng Trần Quan Tùng đã chết, đại biểu không chỉ mình hắn, còn bao gồm mấy vị thần tướng hôm nay tay cầm binh quyền, thậm chí còn có thể đại biểu ý chí của Đạo Tôn.
Từ Thế Tích cố gắng đè nén khó chịu trong lòng, nói: "Ta cùng với Thánh Nữ tuy là cha con, nhưng cũng có quân thần khác biệt, ngươi bảo ta có thể nói gì?"
Bành Thập Hải cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngài khó nói, vậy để ta tới nói, ta muốn gặp Thánh Nữ để trần tình!"
Từ Thế Tích cũng không cách nào khống chế tâm tình được nữa, trầm giọng nói: "Ta nói rồi nàng không có ở đây, ngươi có tin hay không thì tùy!"
...
...
Từ Hữu Dung hôm nay quả thật không có ở nhà.
Tinh không vạn lí, nàng che Hoàng Chỉ tán, tùy ý đi dạo trong đường phố kinh đô.
Tán là vài ngày trước nàng đi Ly cung mượn của Trần Trường Sinh, không biết lúc ấy nàng có dự tính hôm nay cần dùng đến nó hay không.
Bên cạnh nàng còn có một vị thiếu nữ áo đen.
Đường phố khắp nơi đều đang bàn tán chuyện hôm nay, trong quán trà cùng tửu lâu tiếng nói chuyện lại càng một tiếng cao hơn một tiếng.
Hắc y thiếu nữ vẻ mặt hờ hững, đồng tử dựng thẳng yêu dị, rất xinh đẹp, chẳng qua không ngừng đưa đồ ăn vặt vào miệng, lộ vẻ có chút quái dị.
Nghe lời nghị luận, nàng có chút mơ hồ không rõ nói: "Lúc ở Bạch Đế thành, ngươi đã bắt đầu chuẩn bị rồi ư?"
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, nói: "Đúng vậy, ngay khi ngươi đuổi giết tên thiên sứ dị tộc kia."
Tiểu hắc long nhìn về nơi nào đó phía trước, ánh mắt lạnh xuống, mứt táo trong tay như mũi tên nhọn bắn ra.
Một thằng bé trai đang khi dễ muội muội của mình, đầu gối khẽ cong quỳ xuống, té không nhẹ, nhất thời đau khóc thành tiếng.
Nhìn hình ảnh này, Từ Hữu Dung lắc đầu.
Tiểu hắc long phủi tay, bông tuyết từ trong bàn tay tỏa ra, hỏi tiếp: "Tại sao lại là khi đó?"
Từ Hữu Dung nói: "Bởi vì khi đó ta mới chắc chắn, Thương Hành Chu bị thương không nhẹ."
Tiểu hắc long giật mình, nói: "Hắn bị thương ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Đúng vậy."
Tiểu hắc long biết đây là chuyện trọng yếu đến cỡ nào, đồng tử dựng thẳng hơi co lại hỏi: "Làm sao ngươi xác nhận được?"
Từ Hữu Dung nói: "Bạch Đế khi đó mới vừa thoát khốn, vô luận có ngụy trang hay không, cảnh giới khí thế cuối cùng không bằng lúc toàn thịnh, hơn nữa còn chiến đấu với hai vị Thánh Quang thiên sứ, Thương Hành Chu cũng không ra tay, mà lúc đó còn có ta là trợ thủ."
Tiểu hắc long không rõ ý của nàng.
Từ Hữu Dung nói: "Trong tình huống đó , Thương Hành Chu không cố gắng giết chết Bạch Đế, chỉ có thể nói rõ hắn cũng bị thương không nhẹ."
Tiểu hắc long rất giật mình, nói: "Bọn họ không phải bằng hữu hay sao?"
Từ Hữu Dung cười cười, không nói gì.
Tiểu hắc long một lúc sau mới hiểu được, nàng nói Thương Hành Chu còn có nàng là trợ thủ, lại càng khiếp sợ.
"Nếu như khi đó hắn ra tay với Bạch Đế, chẳng lẽ ngươi sẽ giúp hắn ư?"
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Ta dĩ nhiên sẽ giúp hắn, trên thực tế lúc ấy ta đã chuẩn bị sẵn sang ra tay."
Tiểu hắc long suy nghĩ một chút, nói: "Đây chỉ là suy đoán của ngươi sao?"
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: "Hắn cùng với Bạch Đế không tiếp tục ra tay với tên Thánh Quang thiên sứ kia, mà giao cho ngươi đi làm, chính là đề phòng lẫn nhau."
Tiểu hắc long còn vị thành niên, nhưng cũng không thiếu hụt trí tuệ, hồi tưởng đến cảnh tượng lúc đó, rất nhanh đã hiểu được ngọn nguồn.
Nàng trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Nhân loại các ngươi thật sự rất đáng sợ."
Hai bên đường dần dần không còn náo nhiệt, đường phố rộng dần, sau đó yên lặng.
Từ Hữu Dung cùng tiểu hắc long đi tới một đường phố an tĩnh.
Nếu như là Mạc Vũ đang ở đây, liếc mắt có thể nhận ra, nơi này cách Bình An đạo quá gần.
Tiểu hắc long nói: "Ta nghĩ ngươi muốn đi gặp các tiểu cô nương Nam Khê trai cơ, tới nơi này để làm gì?"
Từ Hữu Dung nói: "Ta tới gặp hai vị trưởng bối."
Tiểu hắc long cảm thấy đây là chuyện nhàm chán nhất, liền biến mất cùng với một trận gió tuyết.
Từ Hữu Dung đi tới trước cửa sau của một tòa phủ đệ.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Từ Hữu Dung nhìn hai vị đạo cô, nói: "Cực khổ cho hai vị sư thúc ."