Quốc Giáo học viện tối nay rất náo nhiệt, đầu tiên là Trần Trường Sinh mất tích, quân đội triều đình cùng Quốc Giáo kỵ binh giằng co, tiếp theo Trần Trường Sinh trở về, không bao lâu sau, hắn lại mất tích, trong rừng thu bên kia tường viện vang lên vô số kêu thảm cùng khí tức ba động đáng sợ, nhưng mà đợi Quốc Giáo kỵ binh cùng Đường Tam Thập Lục đám người chạy tới, trừ thi thể cùng máu ra thì không còn thấy gì khác.
Quân đội của triều đình vẫn đang bao quanh phía ngoài Quốc Giáo học viện, từ đường lớn phía ngoài Bách Hoa hạng đến hoàng cung tường thành, khắp nơi đều thấy có người, trên mặt đường cùng trên vách tường thỉnh thoảng còn có thể thấy dấu vết xung đột, Đường Tam Thập Lục đứng ở cửa Quốc Giáo học viện, nhìn bóng đêm, gương mặt anh tuấn cũng đã không còn vẻ bất cần thường ngày mà ngưng trọng tới cực điểm.
Tô Mặc Ngu đang trấn an các thầy trò, Chiết Tụ cùng các đệ tử Nam Khê trai dò xét chung quanh. Quốc Giáo học viện viện môn có Quốc Giáo kỵ binh trọng điểm canh gác, theo đạo lý mà nói, không người nào dám khởi xướng cường công từ nơi này, nhưng Đường Tam Thập Lục rất rõ ràng Quốc Giáo học viện hôm nay không thể nào đạt được bình tĩnh, nhất định còn sẽ có chuyện gì khác phát sinh.
Chếch chếch trước cửa Quốc Giáo học viện có tòa trà lâu, mùa thu năm ngoái chư viện luyện tập võ nghệ , Mao Thu Vũ cùng Ti Nguyên đạo nhân hai vị Quốc Giáo cự đầu thường xuyên uống trà ở nơi đây, bảo đảm cục diện sẽ không ra ngoài khống chế, nhưng rất rõ ràng, Ly cung tối nay tất nhiên sẽ phiêu linh trong mưa gió, hai vị Quốc Giáo cự đầu chắc chắn sẽ không ở trong trà lâu.
Nhưng trong trà lâu bỗng nhiên vang lên thanh âm, đây là âm thanh có người xuống lầu.
Có người xuống lầu .
Đường Tam Thập Lục khẽ híp mắt, cảm giác bất an càng ngày càng đậm hơn, cảm thấy mình đã nghe tiếng bước chân này ở nơi nào.
Cửa gỗ của trà lâu bị người mở ra từ bên trong, lão bản của trà lâu kính cẩn đưa một người đi ra ngoài.
Đây là một nam nhân rất anh tuấn, thần thái cùng Đường Tam Thập Lục có chút tương tự, chẳng qua tuổi rõ ràng lớn hơn nhiều, có thể đã tới trung niên, lại như cũ đủ để mê đảo vô số nữ tử trên thế gian này.
Quốc Giáo kỵ binh trước cửa viện nhất thời cảm thấy khẩn trương, tối nay quân đội triều đình canh gác bên ngoài, Quốc Giáo kỵ binh canh gác bên trong, rất khó có người có thể tiếp cận Quốc Giáo học viện, nhưng ai có thể nghĩ đến, ở giữa hai đại thế lực, có người ở trong trà lâu trước cửa Quốc Giáo học viện uống trà suốt một đêm?
Khi hắn rời khỏi tòa trà lâu này, tương đương đột phá sự giám thị của triều đình, đi thẳng tới Quốc Giáo học viện.
Đường Tam Thập Lục nhìn nam tử kia, cảm xúc trên mặt trở nên dị thường phức tạp.
Trước đó hắn cũng đã nghĩ đến, nhất định sẽ có người tới, nhưng hắn không người tới lại là người này.
Nam tử kia đến từ Vấn Thủy, Đường gia Nhị gia.
...
...
"Nhị thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Đường Tam Thập Lục nhìn nam nhân kia mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng cực kỳ cảnh giác.
Thế cục kinh đô khẩn trương như thế, hắn biết trong nhà nhất định sẽ có người tới, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra lại là người này.
Hắn không muốn trong nhà phái người này đến nhất.
Vấn Thủy Đường gia chính là đứng đầu tứ đại thế gia, thực lực vô cùng hùng hậu, danh hiệu của Đường lão thái gia có thể hù chết một nửa số người trên thế giới này, đồng thời để cho một nửa số người còn lại mê đắm đi theo, nhưng danh tiếng ba nam tử của Đường lão thái gia cũng không quá lớn, thậm chí xa xa không bằng Đường Tam Thập Lục, nhất là Đường gia Nhị gia, rất nhiều người thậm chí còn không biết sự hiện hữu của hắn.
Dân chúng trong Vấn Thủy thành đều biết, mỗi khi có lữ khách phía ngoài nói đến chuyện của Đường Tam Thập Lục ở kinh đô, cảm khái hắn là phá gia chi tử, Vấn Thủy thành dân chúng cũng sẽ cực kỳ khinh thường nói tới, nếu đem hắn ra so với vị nhị thúc của mình, làm sao xứng với chữ phá gia chi tử, muốn biết hai chữ phá gia viết như thế nào, xem Đường gia Nhị gia khi còn bé sẽ biết.
Nhưng mọi thứ đều là giả.
Chỉ có Đường gia đệ tử trực hệ mới biết được, Nhị gia là một người đáng sợ đến cỡ nào.
Ở Đường gia, tu hành thiên phú của Nhị gia cao nhất, lãng phí thiên phú cũng là kinh khủng nhất, cho dù Thiên Đạo viện viện trưởng hiện tại Trang Chi Hoán hơn mười năm trước tới Vấn Thủy làm khách, gặp qua người này từng có bình luận có thể đem thiên phú kinh người như thế lãng phí đến mức như vậy, người như vậy thật sự cực kỳ đáng sợ.
Những lời này có vẻ như không có đạo lý, trên thực tế lại đặc biệt có đạo lý.
Không để ý chuyện gì, sẽ không có gì làm mình kính sợ, người như vậy mới là đáng sợ nhất .
Đường Tam Thập Lục là Đường gia độc tôn, được cả Đường gia nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, nhưng hắn cũng không muốn đối mặt với nhị thúc của mình.
Đi tới kinh đô, hắn thậm chí còn không muốn nhớ tới mình có một thúc thúc như vậy.
Tối nay, Đường gia Nhị gia đi tới kinh đô, xuống lầu.
Điều này đại biểu Đường gia đã xuống lầu rồi, bọn họ sẽ lấy tư thái lãnh khốc nhất, thủ đoạn vô tình nhất, gia nhập vào trong cuộc chiến tranh này.
Đây là chuyện mà Đường Tam Thập Lục không muốn nhìn thấy nhất.
"Trong nhà muốn làm gì?" Hắn lần nữa hỏi.
Đường gia Nhị gia lắc lắc quạt giấy, đánh giá cảnh trí của Quốc Giáo học viện, cực kỳ giống một vị công tử giàu sang, nhưng lời nói lại là những lời không thể nào thốt ra từ miệng một vị công tử quần áo lụa là.
"Không có cách nào bàng quan được, như vậy cần phải làm một số chuyện, ta cảm thấy chuyện này có chút ý tứ, cho nên mới tới ."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Gia gia không lo lắng nhị thúc ngươi sẽ nổi điên ư?"
Đường gia Nhị gia ba một tiếng đem quạt giấy thu lại, nắm ở trong tay, nhìn hắn mỉm cười nói: "Loạn cục như thế, trừ người điên như ta, ai có thể phá được đây?"
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, nhưng tâm tình trầm xuống.
Vô luận phụ thân hay là Tam thúc tới kinh đô, hắn cũng có lòng tin có thể thuyết phục được đối phương, lấy an toàn của Trần Trường Sinh làm trọng, bởi vì Vấn Thủy Đường gia không biết Trần Trường Sinh chỉ còn sống được mấy ngày nữa, như vậy nếu như Trần Trường Sinh có thể sống sót trong trường phong ba này, chính là người thừa kế hợp thức nhất cho ngôi vị hoàng đế Đại Chu, đối với Đường gia mà nói, đây là chuyện vô cùng tốt.
Nhưng người tới lại là Đường gia Nhị gia.
Hắn biết rõ, cũng tin tưởng Nhị thúc chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của bất luận kẻ nào.
"Kinh đô rất lớn, ngài sao phải tới Quốc Giáo học viện." Đường Tam Thập Lục nói.
Đường gia Nhị gia lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ngươi là nhược điểm duy nhất của Đường gia ta ở kinh đô, trước lúc làm việc, dĩ nhiên ta phải mang ngươi đi trước."
Đường Tam Thập Lục nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nói: "Ngài cũng đã nói kinh đô hiện tại rất loạn, ta là viện giam của Quốc Giáo học viện, làm sao có thể rời đi vào lúc này."
Đường gia Nhị gia nở nụ cười.
Hắn cười rất có đặc điểm, lộ vẻ sáng sủa đặc biệt như ánh mặt trời, miệng mở đặc biệt lớn, không hề che giấu một góc khuất nào, nhưng mà... không có thanh âm.
Nhếch miệng cười to không tiếng động, có thể là ngốc nghếch, cũng có thể là ngây thơ, có đôi khi cũng sẽ làm người cảm thấy rất kinh khủng.
"Viện giam a..." Đường gia Nhị gia thu lại nụ cười, nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi còn chơi chưa đủ hay sao?"
Nghe được chữ chơi này, Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên nhớ tới mùa thu năm ngoái ở trên đại dong thụ Quốc Giáo học viện cùng Trần Trường Sinh nói chuyện với nhau, sau đó lại nghĩ tới đêm trước khi Quốc Giáo học viện cùng Thiên Hải gia phát sinh xung đột, Lạc Lạc đã bị vội vã đưa khỏi nơi đây, tiến vào Thanh Diệp thế giới ở Ly cung.
Ở trong mắt các trưởng bối, Quốc Giáo học viện cùng đám thanh niên trong Quốc Giáo học viện làm mọi chuyện, thì ra cũng chỉ là đang chơi đùa mà thôi.
Đường Tam Thập Lục suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng biết lúc nào đã đưa tay ra phía sau, lặng lẽ so một động tác.
Gió trong bóng đêm bỗng nhiên nhiều thêm mùi vị máu tanh, phảng phất có con thú dữ chẳng biết lúc nào đã lẩn tới bên cạnh , tùy thời có thể phát ra công kích mạnh nhất.
Hơn mười đạo kiếm ý mát lạnh từ trong sân cỏ ven hồ bắn lên, chỉ cần chốc lát thời gian, có thể tạo thành kiếm trận hàn lãnh.
Đường gia Nhị gia trên mặt dâng lên nụ cười giễu cợt, chẳng biết lúc nào, hắn đã đi tới bên người Đường Tam Thập Lục, tay phải rơi vào phía sau cổ của hắn.
Đường Tam Thập Lục cảm thấy bàn tay kia lạnh như băng, lại có chút dính dính, không giống như con rắn, mà giống như rêu xanh trên tảng đá.
Lòng hắn trầm xuống.
Hắn biết Nhị thúc rất đáng sợ, nhưng không nghĩ tới, Nhị thúc lại cường đại đến loại trình độ này, chính mình ở trước mặt của hắn, không có bất kỳ năng lực chống cự.
Đường gia Nhị gia nhìn đại dong thụ trong bóng đêm, nói: "Ngươi chính là con lang tể tử kia ư?"
Chiết Tụ từ sau đại dong thụ đi ra, chỉ thấy ánh mắt hắn tràn ngập một mảnh huyết hồng, trên người tỏa ra khí tức thô bạo, trên cánh tay lộ ngoài tay áo sinh đầy lông dài, đã chuẩn bị sẵn sàng để biến thân. Nam Khê trai đệ tử cũng từ trong bóng đêm hiện thân, nắm trường kiếm, nhìn trung niên nam tử đang chế trụ Đường Tam Thập Lục, có chút khẩn trương, lại có chút khốn hoặc.
Trung niên nam tử này hẳn là đến từ Đường gia, chẳng biết tại sao Đường Tam Thập Lục lại âm thầm phát ra tín hiệu, để cho mọi người chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng vô luận Chiết Tụ hay là các đệ tử Nam Khê trai, cũng còn chưa kịp làm ra động tác gì, trung niên nam tử đã cực kỳ tùy ý khống chế được cục diện nơi đây.
Chiết Tụ liếc nhìn Đường Tam Thập Lục.
Vẻ mặt Đường Tam Thập Lục không có biến hóa, cứ như vậy nhìn hắn, ý tứ của hắn đã cực kỳ rõ ràng, hắn không muốn rời Quốc Giáo học viện, nhất là vào lúc này.
Tầm mắt của Chiết Tụ chuyển qua trên mặt Đường gia Nhị gia, đi về phía trước một bước.
"Ta rất ghét ánh mắt của loại người như ngươi, bởi vì quá nguyên thủy, quá dã man, không có văn hóa..."
Đường gia Nhị gia nhìn Chiết Tụ nói: "Nếu như bình thời, ta không ngần ngại đem toàn bộ xương trên người của ngươi bóp nát, nhưng nể mặt đứa cháu của ta, ta sẽ không làm gì đối với ngươi, nhưng nếu như ngươi đi thêm một bước nữa, hoặc là các cô nương đến từ Nam Khê trai lại đem kiếm giơ lên, như vậy ta cũng đành phải giết hắn thôi."
Chiết Tụ cùng Nam Khê trai nữ đệ tử đến thời khắc này còn không hiểu rõ cục diện lúc này, nghĩ thầm ngươi chế trụ Đường Tam Thập Lục lại có ích lợi gì, chẳng lẽ ngươi còn có thể dùng hắn để uy hiếp chúng ta ư? Sau đó, bọn họ nghe được đối phương rất bình tĩnh nói một câu nói như vậy, bình tĩnh đến mức bọn họ mặc dù không thể nào tin nổi nội dung trong những lời này nhưng lại phải tin tưởng.
"Hắn là cháu ruột của ngươi." Diệp Tiểu Liên nhìn Đường gia Nhị gia như nhìn quái vật nói.
Đường gia Nhị gia nhìn nàng khẽ mỉm cười, nói: "Hắn là đứa cháu mà ta thương yêu nhất."
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nói: "Nhị thúc, có phải ngươi rất muốn ta chết hay không?"
"Những lời này thật là hoang đường?" Đường gia Nhị gia nhìn hắn nhẹ nhàng nói: "Đây là lệnh của lão gia tử, ta được toàn quyền xử lý sự vụ kinh đô, vô luận là ngươi hay là ai khác, chỉ cần không phục tùng mệnh lệnh của ta, ta cũng có thể giết ngay tại chỗ, chuyện này liên quan nghiệp lớn ngàn vạn đời của gia tộc, một chút hy sinh là không thể tránh được ."
Đường Tam Thập Lục nở nụ cười, nói: "Ta là Đường gia độc tôn, ngươi giết ta, làm sao có thể giải thích với người trong nhà?"
Đường gia Nhị gia thoạt nhìn quả thật có chút khó xử, suy tư thời gian rất lâu sau, rất chân thành nói: "Như vậy, ta sẽ sinh thêm một cái là được."
Đường Tam Thập Lục không hề bật cười nữa, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Sinh một cái? Xem ra Nhị thúc ngươi thật rất muốn ta chết a."
Đường gia Nhị gia mỉm cười nói: "Vì Đường gia, ta và Tam thúc ngươi vẫn không sinh con, thương ngươi chiều ngươi, nhưng cũng không phải muốn đem ngươi chiều thành một tên hùng hài tử, không cần tùy hứng."
Danh Sách Chương: