Lúc này đình viện ngoài cửa sổ hơi loạn , tướng quân đi tới Thánh Y quán, đồng thời mang đến một cái tin tức khó phân ra thiệt giả .
Một địa phương tên là Cao Dương trấn có thể còn Chu Sa đan, tại sao? Bởi vì thần bí nhân luyện chế Chu Sa đan có thể sẽ ở nơi đó.
Vấn đề mà toàn bộ đại lục đều muốn biết, đột nhiên có đáp án, trong lúc nhất thời An Hoa cảm thấy khó có thể tiếp nhận, cho dù sau đó tỉnh táo hơn, vẫn không thể nào tin nổi. Nhưng sinh mệnh trận sư trẻ tuổi chỉ còn lại có bảy ngày, từ Tùng Sơn quân phủ đến Cao Dương trấn chỉ cần ba ngày, ít nhất từ đây còn thấy được một chút hi vọng.
Nàng vẻ mặt thương tiếc nhìn trận sư trẻ tuổi một cái, nói: "Ta muốn đi xem, cho dù là giả dối."
...
...
Từ Tùng Sơn quân phủ đi rất xa về phía nam vẫn là Thiên Lương quận, nhưng phong cảnh Hán Thu thành rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Tiếc nuối duy nhất chính là phiến trang viên nổi tiếng ngoài thành vẫn không cách nào trở lại thịnh cảnh năm đó, một lần nữa sinh ra hàn liễu, đông một chút tây một chút điểm điểm màu xanh, nhìn giống như thảo nguyên bị bầy cừu gặm nham nhở vậy.
Hai năm trước, Chu Lạc ở dưới Thiên Thư lăng bị Hãn Thanh thần tướng một kiếm chém chết, Chu phiệt cùng Tuyệt Tình tông mất đi cường giả thần thánh lĩnh vực che chở, đã sớm không còn uy thế như quá khứ, nhưng Thiên Lương quận dù sao cũng là địa phương Chu gia kinh doanh hơn ngàn năm, triều đình cũng thiếu nợ bọn hắn, cộng thêm cùng Tương Vương quan hệ mật thiết, cho nên hiện tại trừ trong Tầm Dương thành thế lực đã bị Lương Vương phủ áp chế, cả Thiên Lương quận vẫn không có người nào dám công khai phản đối, càng không có ai dám khiêu chiến địa vị của Chu gia ở Hán Thu thành.
Nhưng cảm xúc của Chu Dạ rõ ràng không phải quá tốt, nhìn bình nguyên hai bờ sông, trong đôi mắt toát ra vẻ chán ghét cùng căm hận.
Hắn là Tuyệt Tình tông Tông chủ hiện tại, cũng là người cầm quyền ở Chu thị, có thể nói kế thừa phần lớn di sản của Chu Lạc. Tất cả mọi người biết hắn cũng không phải con Chu Lạc , mà là cháu, hôm nay cũng ngồi an ổn trên vị trí chủ nhân Hán Thu thành như thế, là có thể biết khẳng định người này rất mạnh, ít nhất rất hung ác.
"Ta không thích thấy vạn dặm khô cằn, càng không thích hình ảnh như miếng thuốc đắp dở thế này, phải nghĩ biện pháp trị một chút."
Chu Dạ bưng lên chén rượu trong tay, hướng người đối diện thăm hỏi: "Nếu như có thể có thuốc tốt, dĩ nhiên ta không ngần ngại bỏ chút công sức."
Cùng hắn đối ẩm chính là một vị tướng quân, trên người tản ra khí tức cường đại, rõ ràng đã vượt qua Tụ Tinh thượng cảnh.
Tùng Sơn thần tướng Ninh Thập Vệ, không có bất kỳ bối cảnh, tính tình chất phác, năm đó làm Thánh Hậu không thích, cho nên mặc dù thực lực cường hãn, trị quân có thuật, nhưng bài vị ở Đại Chu thần tướng vẫn không cao, tên không nổi danh. Cho đến Thiên Thư lăng chi biến, hắn phụng chỉ về kinh, làm vài chuyện đại sự, rốt cục được Đạo Tôn cùng Tương Vương đám người thưởng thức.
Ban đầu ở bờ Lạc Thủy, Vương Phá cụt tay phá cảnh, có hai gã thần tướng muốn giết hắn, bị một cây thiết thương của Tiếu Trương ngăn cản, một người trong đó chính là hắn.
Có thể chính bởi vì chuyện này, hắn gánh chịu trách nhiệm, bị buộc rời khỏi kinh đô, đi tới Tùng Sơn quân phủ.
Tùng Sơn quân phủ tự nhiên so với quân phủ của hắn trước đây tốt hơn rất nhiều, hắn biết đây là ân thưởng của triều đình đối với mình, nhưng vẫn không cách nào hài lòng —— nếu không phải là Đường gia Nhị gia hướng Đạo Tôn minh xác tỏ vẻ bất mãn với mình, hắn vốn hẳn phải được vị trí quan trọng hơn ở kinh đô, tỷ như thay thế Từ Thế Tích.
Hai năm qua đi tới Tùng Sơn quân phủ, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên rất nhanh hiểu được câu nói khó hiểu của Chu Dạ rốt cuộc là có ý gì.
Loại đan dược này có thể cải tử hoàn sinh, tự nhiên cũng có thể như xuân như gió, để Vạn Liễu viên một lần nữa hóa thành xanh tốt.
Chu Dạ dĩ nhiên sẽ không đem đan dược hòa với nước tưới vào đại địa, đây chỉ là một loại hình dung, một loại hình dung vô cùng chuẩn xác.
Ninh Thập Vệ muốn đoạt được đan dược này để tấn thân, Chu gia cũng muốn loại thuốc này để trọng chấn nhà uy, ngại gì đồng mưu đây?
"Triều đình đã cho Đường gia đủ nhiều, nhưng đám thương nhân Vấn Thủy này hiện tại càng ngày càng kiêu căng, có chút không biết phân tấc, quả thật cần giáo huấn một chút."
Hắn nói: "Ta sẽ phái người tới, nếu như Tông chủ có hứng thú, có thể để cho bọn họ đi cùng."
Chu Dạ để chén xuống, nhìn như rất tùy ý nói: "Ta sẽ đích thân đi một chuyến."
Ninh Thập Vệ phát hiện chuyện này còn quan trọng hơn tưởng tượng của mình, nếu như không phải là chiến sự khẩn trương, tựa như hắn cũng nên tới tiểu trấn đó xem một chút.
"Ta cũng muốn đi xem một chút." Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Người nói chuyện là một công tử trẻ tuổi, trong khí trời se lạnh khẽ phe phẩy chiết phiến, thế cho nên mặt mày vốn rất tuấn tú lại có thêm vài phần lương bạc.
"Mặc dù ta không không nghĩ loại thuốc kia quan trọng như các ngươi nói, nhưng ta thật tò mò."
Người trẻ tuổi gọi là Thiên Hải Triêm Y, em ruột của Bình Quốc, cũng chính là em vợ của Trần Lưu vương, mà Trần Lưu vương là con của Tương Vương. Thiên Hải gia cùng Chu gia quan hệ trước giờ cực kỳ kém, có thể nói như nước với lửa, Chu Lạc không tới kinh, thậm chí đã trở thành một câu ngạn ngữ của Đại Chu triều. Nhưng bởi vì câu nói thời thế dễ đổi, hôm nay Thánh Hậu nương nương đã chết, Chu Lạc cũng đã chết, cảnh giác cùng hận ý trong quá khứ đã trở nên không còn, ngược lại, để cho bọn họ thông qua Tương Vương mà liên thủ.
Chu Dạ nhìn Thiên Hải Triêm Y cười cười, không nói gì.
Ai cũng biết, quyền thế cùng tài nguyên của Thiên Hải gia, cuối cùng sẽ rơi vào trên người một trong hai người là Thiên Hải Thắng Tuyết cùng Thiên Hải Triêm Y. Trái ngược với Thiên Hải Thắng Tuyết chiếm được rất nhiều quân đội trọng thần thưởng thức mà nói, Ninh Thập Vệ cảm thấy không thích Thiên Hải Triêm Y, bởi vì thấy người trẻ tuổi quá mức âm trầm, làm cho người ta cảm giác quá lương bạc.
Hoặc bởi vì nguyên nhân như vậy, hắn không cự tuyệt, hỏi: "Vương gia đã xác nhận xem có phải vị kia hay chưa?"
Thiên Hải Triêm Y thu hồi chiết phiến, ở lòng bàn tay nhẹ nhàng một kích, nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ ư? Vương gia đã nói, người này hẳn là ở phía nam. Nhưng ta với cá ngươi có ý nghĩ khác nhau, nếu thuốc này thật sự có quan hệ với hắn, ta thật sự rất hy vọng có thể thấy thân ảnh của hắn ở nơi đó..."
Hắn không nói hết lời, đứng dậy rời đi.
Nhìn thân ảnh dần dần biến mất dưới tàn liễu trong ánh mặt trời, Chu Dạ nói: "Đi quá nhanh, dễ gặp chuyện không may."
"Ở trên chiến trường, người trẻ tuổi như hắn từ trước đến giờ đều chết rất nhanh, mà ta đã không còn trẻ tuổi lâu lắm rồi."
Ninh Thập Vệ nói: "Cho nên ta không biết gì cả, chỉ biết có một vị trận sư trẻ tuổi cách cái chết không xa."
"Lúc này có người chợt biết được tung tích của Chu Sa đan , tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đi tìm."
"Không sai, nếu như hắn có thể sống sót, dĩ nhiên vô cùng tốt."
"Tướng quân thật sự là bày binh như thần."
"Tất cả cũng là nhờ các đại nhân trong triều ân thưởng."
...
...
Tại trên địa đồ Cao Dương trấn là một điểm nhỏ giữa các dãy núi ở cánh đồng tuyết, ở trong ghi chép Cao Dương trấn là một quân trại đã sớm hoang phế bỏ đi, nhưng khi An Hoa đám người đi tới nơi này , mới phát hiện điểm nhỏ trên bản đồ kia hẳn là một dãy kiến trúc cổ xưa dưới vách núi, mà trong trấn vẫn rất có nhân khí, rất náo nhiệt.
Cao Dương trấn phục hưng, toàn bộ quy công ở trận chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộ, bởi vì cánh đồng tuyết chiến sự thường xuyên, chuyển vận quân giới từ đông bắc hướng Thiên Lương quận một đường, hiện tại đại đa số thời gian cũng lựa chọn sử dụng quân đạo giữa núi, mà lối ra quân đạo đi ngang qua Hàn sơn, vừa lúc ở Cao Dương trấn.
Hiện tại Cao Dương trấn thật sự rất náo nhiệt, thậm chí có thể được xưng tụng phồn hoa, trên núi khắp nơi đều là quân nhân cùng tiểu thương, còn có thể thấy rất nhiều nữ tử trang điểm xinh đẹp.
Địa phương mà kỹ viện còn có, tự nhiên sẽ không thể không có khách sạn. Hiệu úy dẫn đầu nâng băng ca có trận sư tuổi trẻ đi vào hậu viện, An Hoa mang theo hai nữ học sinh đi lên lầu hai khách sạn, chuẩn bị gọi chút đồ ăn, đồng thời hỏi thăm vài thứ, còn chưa kịp ngồi xuống, tầm mắt đã bị một đôi phụ nữ (cha và con gái) hấp dẫn.
Đây là một đôi phụ nữ hát rong, phụ thân mặc áo thư sinh hơi cũ, trong ngực ôm một chiếc đàn cổ, cúi đầu, nhìn không rõ dung mạo.
Con gái tuổi chừng mười hai mười ba tuổi, dung mạo thanh lệ, còn chút non nớt, hai mắt cách nhau hơi rộng, nhìn lại có chút ít ngốc nghếch khờ khạo.