Này không có đạo lý, không cần đạo lý, nếu đối phương thiết lập thế cục vây khốn mình, mình đương nhiên phải phá cục, đối phương tạo hư cảnh, mình đương nhiên phải hủy diệt.
Thiếu nữ áo trắng đặt ngón tay lên môi khẽ cắn, sau đó phát hiện không tạo thành vết thương thì không khỏi hơi ngượng ngùng.
Sau đó nàng lại dùng sức cắn xuống, lông mày chau lại tỏ vẻ đau xót.
Thiếu nữ áo trắng nhìn máu chảy ở đầu ngón tay, nhíu mi không vui vẻ gì.
Nàng không thích đau, càng không thích tự thương tổn mình.
Thiếu nữ áo trắng vươn tay về phía đường núi.
Giọt máu đỏ sẫm rời tay nàng rơi vào vách đá như mây mù hạ xuống.
Giọt máu phát sinh biến hóa, càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng sáng, cho đến cuối cùng, biến thành màu vàng.
Giống như là một giọt vàng hòa tan, bên trong ẩn chứa năng lượng khó có thể tưởng tượng.
Nhiệt độ đường núi lên cao kịch liệt, sương trên đá bốc hơi, gốc Cô Hỏa Thụ héo úa.
Mấy cây cỏ dại ở vách núi, trong nháy mắt cháy đốt cháy thành tro.
Máu như vàng rơi vào mây mù.
Chỉ nghe một tiếng cười vang lên.
Trong mây mù tỏa ánh sáng mãnh liệt, mây mù tựa như sợi bông tách thành châm.
Rừng núi rậm rạp bốc cháy, màn đêm thâm trầm được chiếu sáng như ban ngày.
Một giọt máu đã mang tới cảnh tượng đồ sộ như thế.
Cái này chính là uy lực của chân huyết Thiên Phượng sao?
Nhìn lại dãy núi, trên mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng, nhưng mà ngay sau đó lại chau mày.
Cắn ngón tay quả thật là đau.
Thiếu nữ áo trắng chà ngón tay trước môi, nhẹ nhàng thổi, còn vô cùng chuyên chú.
Đồng thời nàng nhẹ giọng lầm bẩm như dỗ hài tử:
- Không đau... Không đau... Không đau, ngoan.
Từ khi tiến vào Ly Sơn học kiếm, vận mệnh của Tô Ly đã được xác định, hắn phải thủ hộ đỉnh núi này, còn muốn thủ hộ toàn bộ phía nam, cho nên dù đa số thời gian hắn ngao du bốn biển, nhưng cứ cách một đoạn thời gian sẽ về Ly Sơn một chuyến, chứng mình cho nương nương và Ma tộc thiết kiếm vẫn còn tồn tại.
Từ ngày huyết mạch thức tỉnh, vận mệnh của Thiếu nữ áo trắng đã được xác định, nàng phải thủ hộ Thanh Diệu Thập Tam Ti, thủ hộ Đông Ngự Thần Tướng Phủ, hoàng cung cùng với Ly Cung, hiện tại lại tăng thêm một tòa Thánh Nữ Phong, thứ nàng phải thủ hộ thật sự nhiều lắm, trên thực tế còn chính là toàn thể nhân loại.
Thủ hộ thế nào? Dựa vào cái gì nàng phải đi thủ hộ? Quan trọng nhất thậm chí là nguyên nhân duy nhất, đương nhiên là do trong cơ thể nàng có máu Thiên Phượng, tất cả mọi người vì thế mà sủng ái, kính sợ, mong đợi ở nàng, nhưng lại không có ai biết nàng rất không thích thứ đang chảy trong cơ thể mình.
Máu này rất tinh thuần, rất thánh khiết, vì thế trong mắt mọi người, Thiếu nữ áo trắng cũng tinh thuần đấy, thánh khiết, Cho nên nàng sống ở kinh đô lại trở thành người thừa kế của Thánh Nữ phía nam, nhưng nàng chưa bao giờ cho là mình thuần khiết, thánh khiết gì cả. Toàn bộ đại lục đều gọi nàng là phượng hoàng, nàng lại cảm thấy đó là kiểu xưng hô tục không thể chửi được.
Thiếu nữ áo trắng cau mày thổi ngón tay, nhìn mây mù bị thiêu đốt ẩn hiện như ma quỷ, nghĩ thầm rằng nếu như không phải mình sợ đau, nói không chừng thực sẽ nghĩ cách giao toàn bộ máu trong thân xác ra ngoài. Nhưng máu có thể chảy sạch sao? Không thể, cho nên nàng có thể yên tâm sợ đau, nếu đây là vận mệnh của nàng, như vậy, cứ đi lên trước rồi nói sau.
Mây mù thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn một vùng sáng sủa, vách núi chìm vào trong bóng tối, nhưng so với lúc trước khiến người ta cảm thấy an toàn hơn.
Thiếu nữ áo trắng theo đường núi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Không phải vận mệnh của ai cũng bắt đầu từ lúc sinh ra, hoặc là khi huyết mạch thức tỉnh, hoặc là khi bái nhập làm môn hạ của cường nhân mới xác định.
Nói đến có chút bi ai, hơn nữa dễ dàng làm người ta tức giận là mạng của bọn họ được xác định theo vận mệnh của người khác.
Ở cuối đường núi đỉnh núi, đó là Mộ Dục trong truyền thuyết, Mộ Dục chân chính.
Ngồi ở đây có thể nhìn thấy đồ án thần kỳ treo trong thảo nguyên.
Tiểu cô nương ngồi bên vách đá lẳng lặng nhìn thảo nguyên, trong đôi mắt hờ hững không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nàng tên Nam Khách.
Nàng là con gái thứ 37 của Ma Quân.
Lúc Nam Khách sinh ra, Ma quân vô cùng cao hứng, bởi vì nàng có huyết mạch thiên phú của khổng tước, cho nên tên nàng là Nam Khách.
Nam Khách chính là khổng tước.
Khi đó, vận mệnh của nàng là được phụ vương sủng ái, sau đó trở thành kiêu ngạo của toàn bộ Ma tộc.
Nhưng mà lúc Nam Khách một tuổi, nữ đồng phía nam huyết mạch thức tỉnh, chính thức bắt đầu tu đạo.
Có khá, liền có chênh lệch.
Huống chi, nàng là hoàng tộc.
Vì thế, kiêu ngạo liền trở thành xấu hổ, thậm chí là sỉ nhục.
Từ lúc này, vận mệnh của Nam Khách đã được xác định.
Chiến thắng nàng, hoặc là giết chết nàng.
Vách núi tối tăm, đường núi cô độc, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có nghênh diện với cơn gió thổi tới, mang theo tóc đen và vạt áo lướt qua hai bên má.
Càng trong đêm tối, màu trắng càng bắt mắt. Đỉnh Mộ Dục, lão già đánh đàn chậm rãi vuốt ve dây đàn, im lặng suy nghĩ, một khúc đoạn tràng (đứt ruột), hai khúc mất hồn, ba khúc kết thúc, nhưng ảo cảnh lại vẫn không trói được ngươi? Chẳng lẽ thực sự có nhân loại có đạo tâm không nhiễm nổi một hạt bụi nhỏ?
Hắn là trưởng lão vu tộc thất lạc phía nam, hắn am hiểu nhất là công kích tinh thần, tiếng đàn của hắn có thể tạo ra ảo ảnh hư hư thật thật, nhất là tối nay mượn dùng xu thế của Mộ Dục Chu Viên, hắn liền tạo ra ảo cảnh, sinh mạng có trí tuệ nhìn đến sẽ nhớ lại khe suối trên sông xa xôi, mơ hồ nhớ tới quãng đường khó khăn nhất, do đó không muốn trở về, mãi đến khi dần dần say mê hoặc trầm luân trong đó, cuối cùng ngủ say rất lâu, cũng không thể rời đi...
Lão già đánh đàn không biết trên bầu trời Mộ Dục có Hắc Long ly hồn đang chú ý tất cả, do đó cũng bị tiếng đàn lôi vào ảo cảnh.
Hắc Long thấy được hình ảnh mấy trăm năm trước —— huyết mạch của nàng cảm giác đến khí tức của Long Tộc lưu lại, thế nên nàng mới biết Mộ Dục có thể công kích tinh thần, lúc trước cùng Trần Trường Sinh đứng ở nơi sơn dã quan sát Mộ Dục, nàng luôn cảm thấy có ai đó đang gọi mình, mãi đến giờ nàng mới biết sao thế giới này làm mình bi thương như thế —— hóa ra Chu Viên không phải gia viên của người này, mà là của phụ thân nàng, là mộ viên của huyền sương cự long cường đại nhất ngàn năm qua.
Lão già không biết chuyện này, ảo cảnh của hắn chỉ muốn vây người thiếu nữ áo trắng, đối tượng của lão đương nhiên cũng là nàng. Thiếu nữ áo trắng lạc vào ảo cảnh nhìn thấy gì thì hắn không biết, chỉ biết nàng không có một chút dao động, càng không say mê trầm luân, chỉ đứng dưới gốc cây lẳng lặng quan sát ảo cảnh, thoải mái phá cảnh.
Thiếu nữ áo trắng cắn nát đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống đất trời một giọt huyết châu. Máu màu vàng kim trang nghiêm thánh khiết nhưng vô cùng dữ dằn, dường như ẩn chứa vô số năng lượng... dễ dàng đốt cháy mây mù, phá hủy ảo cảnh do tiếng đàn thêu dệt, đó là Thiên Phượng chân huyết trong truyền thuyết sao?