Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên quan quân đi tới trước mặt nam tử không biết sinh tử kia.

Nam tử này máu me đầy mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra là rất trẻ tuổi.

Thanh niên quan quân ngửi thấy được một mùi vị rất nhạt , cũng rất khó hình dung, không nhịn được nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống bên cạnh nam tử kia, bắt đầu kiểm tra thương thế cho đối phương, phát hiện người này khắp người đều có vết thương, nhất là cánh tay phải lại gãy thành hơn mười đoạn.

Nhìn thấy thương thế nặng như vậy, hắn nhíu mày càng sâu, hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy vách núi tràn đầy đá vụn cùng sương thảo có hai dấu vết rất rõ ràng, rất dễ dàng đoán được , hai người kia từ trên cao rơi xuống.

Thanh niên quan quân biết phía trên vách núi là một con đường vận lương cũ, có thể thông thành trấn phồn hoa ở mặt đông Hàn sơn, đã bỏ hoang nhiều năm, nhưng vẫn còn có thể thông hành, thỉnh thoảng có chút sơn tặc cùng tiểu thương buôn lậu sẽ mạo hiểm đi qua, chẳng lẽ người này ngã từ trên đó xuống? Từ địa phương cao như vậy té xuống, khó trách vết thương nặng như vậy, không chết ngay lập tức, đã coi như vận khí tương đối tốt.

Nhận được nước trong cùng dụng cụ thuộc hạ đưa tới, thanh niên quan quân bắt đầu thanh tẩy vết thương, xử lý thương thế, bảo đảm tạm thời ổn định tình hình, sẽ không xảy ra vấn đề, đợi làm xong những chuyện này, hắn đứng dậy, rửa tay lau khô, đi tới trước người của tiểu cô nương kia.

Hắn lần nữa ngồi xổm xuống, nhìn tiểu cô nương kia nói: "Ngươi khỏe chứ."

Tiểu cô nương không nói gì, ôm hai đầu gối, ánh mắt dại ra rơi vào trên người người bị thương trẻ tuổi kia, sắc mặt tái nhợt, nhìn cực kỳ nhu nhược.

Thanh niên quan quân đưa tay vẫy vẫy trước mắt của nàng, vỗ tay phát ra tiếng, tiếp tục hỏi: "Các ngươi là ai?"

Tiểu cô nương khẽ lui về phía sau, lộ vẻ có chút sợ hãi.

Thanh niên quan quân nhìn thấy tia kinh hãi ánh lên trong mắt của nàng, không khỏi nhớ tới cặp mắt đáng thương nhiều năm trước trong động quật của độc giác thú.

"Chúng ta đã hỏi rất nhiều, tiểu nha đầu này thủy chung không đáp, xem ra không phải người câm chính là kẻ điếc."

Một gã thuộc hạ suy nghĩ một chút nói: "Dĩ nhiên, cũng có thể là sợ quá mà choáng váng."

"Biết có thể là sợ quá còn hỏi nhiều thế làm gì?"

Thanh niên quan quân tức giận nói, đứng dậy đi tới phương hướng doanh trại.

Lúc này, một thanh âm có chút yếu ớt nhưng rất rõ ràng vang lên ở phía sau hắn.

"Đói."

Thanh niên quan quân xoay người trông qua.

Tiểu cô nương kia ngơ ngác nhìn hắn.

"Ta muốn ăn thịt."

Nghe được câu này, thanh niên quan quân ngây ngốc, sau đó nở nụ cười, ngón tay trong gió núi lạnh lẽo lại khai hỏa.

"Có thể nói được, biết lược thuật trọng điểm là tốt rồi."

...

...

Mùa thu cùng mùa đông ở phương bắc không có khác biệt quá nhiều, Phản Nhai mã tràng ở sâu trong dãy núi, khí hậu tương đối ấm áp, nhưng sau một đêm gió bắc vẫn lạnh lẽo mấy phần, cũng may giường trong doanh trại đã được sưởi ấm lên từ trước, không có binh lính bị lạnh trọng thương, ngược lại còn có vài người bị phỏng.

"Ngu xuẩn tới mức như vậy, khó trách bị đuổi đến chỗ này nuôi ngựa."

Thanh niên quan quân đem bọn thuộc hạ khiển trách một phen, đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó nhìn về góc phòng.

Nơi đó là cuối giường, mười phần lạnh lẽo, nhất là dựa vào chân tường phía bắc, mặt gạch cùng khối băng chẳng khác gì nhau.

Tiểu cô nương kia vẫn không chịu rời khỏi nơi đó, là bởi vì người trẻ tuổi bị thương kia đang nằm trên giường gạch, cũng có lẽ nơi đó cách lò than gần nhất, mà nồi đất trên lò đang om thịt, thịt trong nồi đang cô lỗ sôi lên.

Nàng cầm bát đũa trong tay, quan sát thịt trong lò, ánh mắt chuyên chú, cho nên lộ vẻ càng thêm dại ra.

"Biết sợ nóng, xem ra không phải thực sự ngốc a."

Thanh niên quan quân nhìn nàng lắc đầu nói, đi tới bên giường ngồi xuống.

Theo thời gian dần trôi, tiểu cô nương dần dần buông lỏng cảnh giác, nhưng người bị thương trẻ tuổi này vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Hắn bắt đầu kiểm tra những thứ người này mang theo, muốn tìm được chút ít đầu mối, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Người bị thương trẻ tuổi kia trên người không có tiền bạc, không có lộ dẫn, không có hộ tịch, ngay cả một mảnh giấy cũng không có, y phục dùng là vật liệu bình thường nhất để may thành, cũng không có vật phẩm trang sức có thể cung cấp tin tức, chỉ có một chuỗi thạch châu trên cổ tay.

Thạch châu nhìn qua có chút đơn sơ, hoàn toàn không có điểm nào đặc thù cả.

Nghĩ tới mùi vị mình ngửi thấy dưới vách núi, thanh niên quan quân cúi người xuống, ở trên cổ trên người của người này nghiêm túc ngửi một phen. Mặc dù không cách nào xác định có đúng là mùi lúc trước hay không, nhưng hiện tại hắn có thể tin chắc, ở trên người của người trẻ tuổi này có rất nhiều mùi thuốc.

Hắn ít nhất có thể nhận ra mùi của mười bảy loại thuốc trên người người này.

"Thì ra là một dược thương (người buôn thuốc, dược liệu), khó trách lại mạo hiểm đi đường lúc nửa đêm."

Hắn nhìn người bị thương trẻ tuổi kia cảm khái nói: "Chết vì tiền tài, cũng coi như được vừa ý."

Chiến hỏa kéo dài liên miên đã hai năm, cho dù các châu quận cùng thiên nam dốc lòng trợ giúp, rất nhiều tài nguyên vẫn trở nên khan hiếm, nhất là dược liệu. Tiền tuyến các quân phủ thiếu thuốc không phải là bí mật, đối với rất nhiều dược thương không được triều đình cho phép mà nói, chỉ cần có thể đem dược liệu đưa đến tiền tuyến, liền có thể bán qua tay, tranh thủ được lợi nhuận thật lớn, về phần dọc đường có thể gặp phải nguy hiểm cùng với triều đình nghiêm luật, căn bản không trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.

Thân binh bưng nước nóng vào, nói với hắn: "Đại nhân, những chuyện còn lại để chúng ta làm cũng được."

Thanh niên quan quân chuẩn bị đồng ý, nhìn tiểu cô nương ở chân tường, lại lắc đầu.

Tiểu cô nương bưng bát đũa, trong ánh mắt dại ra tràn đầy lạnh lùng hoặc có thể nói là chết lặng, chỉ có nhìn thịt trong nồi mới có thể trở nên ấm áp hơn một chút, nhìn tựa như một con thú nhỏ chịu đựng vô số tàn khốc hành hạ, làm cho người ta thương hại.

"Cứ để ta làm. Nếu đã cứu người thì cứu cho trót."

Thanh niên quan quân lúc đưa ra quyết định này, cũng không biết tiểu cô nương si ngốc rất dễ dàng làm cho hắn nghĩ đến chuyện cũ nhiều năm trước là Ma tộc tiểu công chúa, càng không nghĩ đến quan hệ giưa người tuổi trẻ bị thương hôn mê bất tỉnh này với mình.

Hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương kia rất đáng thương. Đồng thời, hắn cảm thấy người trẻ tuổi này mặc dù vẫn hôn mê, nhắm mắt lại, nhưng không biết tại sao làm cho người ta cảm giác rất an bình thanh tân, tóm lại, nhìn có chút thuận mắt.

Cứ như vậy, đôi nam nữ trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống ở lại Phản Nhai mã tràng, được bọn quan binh tỉ mỉ chiếu cố.

Thanh niên quan quân bỏ ra nhiều tinh lực nhất trong đó, bởi vì om thịt cùng chữa bệnh, vốn đều là quốc chi đại sự.

Mấy ngày sau, người trẻ tuổi kia đã tỉnh lại.

Hắn không lập tức mở mắt, mà dùng năm tức thời gian để tĩnh thần, sau đó tọa chiếu tự quan, xác nhận thương thế.

Xác nhận trình độ nghiêm trọng của thương thế xong, hắn mới mở mắt.

Đầu tiên ánh vào mi mắt, chính là thanh niên quan quân kia.

Hắn nghĩ thầm, người này mặc dù râu đen đầy mặt, nhưng nhìn cũng không phải hạng người hung thần ác sát, chẳng biết tại sao cũng có chút thuận mắt.

Thật lâu sau, Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục, Cẩu Hàn Thực cùng Quan Phi Bạch mới biết tình huống lúc đó.

Vô luận Quốc Giáo học viện hay là Ly Sơn kiếm tông cũng trầm mặc thật lâu, trong lòng thầm nghĩ các ngươi đều mù mắt hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK