Tin tức Vương Phá có thể sẽ tới kinh đô, nhanh chóng truyền bá khắp nơi, làm cho rất nhiều người khiếp sợ.
Sau Tô Ly, ở trong suy nghĩ của người tu đạo thế hệ trẻ hiện tại, Vương Phá chính là thần tượng lớn nhất.
Hắn không tiêu sái bằng Tô Ly, cũng không có phong thái lạnh lùng vô tình nhưng làm cho người kính sợ giống như Tô Ly, nhưng hắn giống như trước cũng là thiên tài tu đạo trăm năm khó gặp, từng ép tới Đạp Tuyết Tuần Mai khô thủ Thiên Thư lăng không ra ngoài, không để cho Họa Giáp Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn có bất cứ cơ hội nào, dưới thần thánh lĩnh vực có rất nhiều cường giả, tỷ như Tiết Tỉnh Xuyên, nhưng hắn đứng đầu Tiêu Dao bảng được công nhận là người mạnh nhất.
Hơn nữa so với Tô Ly, hắn phù hợp với định nghĩa anh hùng một cách phổ biến hơn, tỷ như trận dạ vũ trong Tầm Dương thành năm ấy.
Quan trọng nhất là trên người hắn có quá nhiều sắc thái truyền kỳ. Làm hậu nhân duy nhất của môn phiệt nay đã lụi bại, thuở nhỏ hoàn cảnh sống của hắn vô cùng ác liệt, so với thiên tài tu đạo khác mà nói càng thêm cực khổ, ở Vấn Thủy Đường gia làm tiên sinh tính sổ mấy năm, bắt đầu du lịch thiên hạ, chỉ hơn mười năm thời gian, đã ở phía nam tự lập Hòe viện, trở thành một phương đại hào.
Giống với Tô Mặc Ngu, sau khi biết tin tức kia, nghi vấn lớn nhất của mọi người chính là ——tại sao hắn lại muốn tới kinh đô, hắn tới kinh đô để làm cái gì?
Điển cố về Thiên Lương Vương Phá , là câu chuyện toàn bộ đại lục đều biết, hắn là con cháu của Vương thị, lựa chọn Vương Phá làm tên của mình, ý tứ trong đó không hỏi cũng biết, có lẽ bởi nguyên nhân ấy, triều đình luôn luôn cảnh giác đối với hắn, từng thử chèn ép vô số lần, mà hắn cũng rất rõ điểm này, nên rất hiếm khi xuất hiện ở kinh đô.
Vương Phá tới kinh đô, đương nhiên là chuyện lớn.
Dĩ vãng mặc dù hắn tới kinh đô, cũng tới lặng lẽ không tiếng động, rất khiêm tốn, tỷ như cái đêm mà Tuần Mai chết.
Tình hình bây giờ đã hoàn toàn không giống lúc ấy, hắn dù muốn khiêm tốn nhẹ nhàng vào kinh đô, cũng không có cách nào làm được.
Đêm đó ở Thiên Thư lăng, Chu Lạc trọng thương chưa lành, cố gắng xuất thủ, mở ra chiến dịch thế nhân chiến Thiên Hải bao la hùng vĩ, trả giá bằng việc thân tử đạo tiêu, chính là vì đổi lấy Thương Hành Chu đại biểu tân triều đưa ra hứa hẹn —— để cho Vương gia trọn đời không thể thoát thân.
Vương gia, chính là Vương Phá.
Nếu như Vương Phá ở lại thiên nam, yên lặng thủ Hòe viện, có Ly Sơn kiếm tông và các sơn môn thế lực cùng nhau trợ giúp, đồng thanh liên khí , triều đình không thể nào hạ thủ với hắn, bởi vì đại bối cảnh nam bắc hợp lưu, dù sao cũng cần duy trì một cái vẻ ngoài hòa bình, nhưng nếu như hắn rời Hòe viện, độc thân vào kinh đô, triều đình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hắn mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể nào là đối thủ của Đại Chu triều đình.
Nếu như hắn xuất hiện ở kinh đô, triều đình có vô số thủ đoạn, có thể giết chết hắn.
Cho nên không ai hiểu, tại sao hắn lại muốn tới nơi này.
Trần Trường Sinh hiểu, bởi vì hắn từng cùng chung mưa gió với Vương Phá ở Tầm Dương thành.
Hắn rất thích vị cường giả này, hai năm qua làm việc, mơ hồ có khuynh hướng học tập đối phương, đây cũng là điểm mà Đường Tam Thập Lục ban đầu từng vô cùng lo lắng.
Trừ Trần Trường Sinh, còn có một người rất hiểu Vương Phá đến để làm gì.
Đó chính là bản thân Chu Thông.
Cho nên sau khi hắn biết được tin tức kia, vội vàng vào cung, cầu kiến Thương Hành Chu.
Không lâu sau khi hắn vào cung, thế cục kinh đô lần nữa trở nên khẩn trương, từ Quân bộ đến Hình bộ, từ Thanh Lại ty đến Thành Môn ty, vô số cao thủ cùng thích khách bắt đầu lục soát trên đường phố.
Trần Trường Sinh có chút bận tâm, suy tư một đêm, mạo hiểm mời người của Quốc Giáo giúp đỡ tìm kiếm, không có bất kỳ thu hoạch.
Triều đình cũng không có bất kỳ thu hoạch.
Không có ai có thể tìm được Vương Phá.
Hắn giống như biến mất vậy.
...
...
Thời gian chậm chạp trôi đi, sắc thu càng ngày càng đậm.
Nam bắc hợp lưu khánh điển sắp đến, Đại Chu triều đình làm rất nhiều chuẩn bị, các kiến trúc nổi tiếng kinh đô cũng được tu sửa đổi mới hoàn toàn, ngay cả Thiên Thư lăng cũng được dọn dẹp một phen.
Trong kinh đô, không khí cũng không phải hoàn toàn hoan khoái dễ chịu, bởi vì Thiên Thư lăng chi biến dư âm còn không cách nào hoàn toàn tan hết, Quốc Giáo học viện vẫn không chịu giao di thể của Thánh Hậu nương nương, Vương Phá còn chưa tìm được.
Lúc này, Quốc Giáo học viện nhận được hai phong thư, một phong đến từ Thánh Nữ phong, Từ Hữu Dung đích thân viết.
Nàng trở về Nam Khê trai, theo đạo lý hẳn phải triệu hồi đệ tử Nam Khê trai, trong thơ cũng nhắc tới điểm này, nhưng vẫn để lại cho Trần Trường Sinh mười tám vị thiếu nữ.
Trần Trường Sinh rất rõ ràng, những nữ đệ tử này đã nắm giữ thần phách của Nam Khê trai kiếm trận, nếu như toàn lực thi triển, chỉ cần không phải cường giả thần thánh lĩnh vực hoặc là đại quân tới tấn công, hắn sẽ an toàn .
Còn có một phong thư đến từ Vấn Thủy, Đường Tam Thập Lục đích thân viết.
Trừ Trần Trường Sinh, không ai biết nội dung của phong thư này, ngay cả Tô Mặc Ngu cũng không biết.
Tô Mặc Ngu cùng thầy trò Quốc Giáo học viện, chỉ biết là Trần Trường Sinh đọc xong lá thư này, tâm tình vô cùng buồn bã, trầm mặc thời gian rất lâu.
Lá cây bạch quả màu vàng, phủ kín mặt đất quanh Bắc Tân kiều.
Cách đó không xa chính là hoàng cung, có ánh đèn từ bên trong lan tỏa, rơi trên mặt đất, tựa như mặt trời lặn một lần nữa trở lại nhân gian.
Đứng dưới tàng cây, nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh mặc nhiên nghĩ tới, mặt trời xuống núi sẽ không nhô lên nữa, bằng hữu rời đi, giống như cũng không còn cơ hội trở lại.
Toàn bộ thế giới tựa như chỉ có máu vàng, cho nên màu sắc của chiếc giếng kia càng thêm sâu thẳm.
Khi ánh sáng trong hoàng cung trở nên hơi ảm đạm một chút, thân ảnh Trần Trường Sinh biến mất dưới tàng cây, miệng giếng phất lên một cơn gió nhẹ, lá vàng phiêu cuốn mà lên, rất là đẹp mắt.
Ngoài hoàng thành phủ kín lá bạch quả, là phong cảnh rất nổi tiếng ở kinh đô.
Có rất ít người biết, ở ngoài kinh đô có tòa đạo miếu tên là Đàm Chá, nơi đó cũng có phong cảnh tương tự, thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Giữa đình viện phía sau đạo miếu, có một cây bạch quả cực kỳ xưa cũ, tương truyền là do Thái Tông Hoàng Đế đích thân trồng, đến mùa thu, trên cổ thụ tràn đầy lá cây vàng óng ánh, tựa như những đóa mây vàng, cũng giống như khói lửa, dưới tàng cây cũng phủ đầy lá cây, chất đống cực dầy, tựa như mây vàng đáp xuống nhân gian, nếu như đứng xa quan sát, giống như là một mảnh thác nước màu vàng .
Sâu trong đám lá bạch quả màu vàng, có một bàn đá, bên cạnh bàn có một băng ghế đá, lúc này trên ghế có người, hắn không uống trà, mà đang ngộ đao.
Toàn bộ đại lục đều biết hắn tới kinh đô, vô số người ở trong kinh đô sưu tầm tung tích của hắn, nhưng không thu hoạch được gì, bởi vì mặc dù hắn tới kinh đô, nhưng không vào thành.
Nếu để cho thế nhân biết chuyện này, nhất định sẽ rất giật mình, bởi vì ... chuyện này không giống phong cách hành sự hàng ngày của hắn.
Trong suy nghĩ của mọi người, nếu hắn tới kinh đô, nhất định sẽ vào kinh đô, bởi vì hắn giống đao đạo của hắn, đều là thẳng .
Chu Thông cũng nghĩ như vậy , kết quả đã sai lầm rồi.
Vương Phá ở đã ở Đàm Chá miếu mười một ngày.
Hắn mỗi ngày đều sẽ tới dưới tàng cây bạch quả tĩnh tọa.
Hắn ngộ đao mà không luyện đao, thanh thiết đao kia thủy chung ở trong vỏ, vỏ đặt trên gối.
Cổ thụ càng không ngừng rơi lá, đem đại địa bao phủ, lộ ra vẻ cực kỳ tinh khiết , xinh đẹp chói mắt, thế cho nên rất khó tưởng tượng bộ dáng dưới lá cây.
Lá cây dĩ nhiên cũng sẽ rơi trên người của hắn, chồng chất trong quần áo của hắn, dần dần che kín vỏ đao, thế cho nên rất khó tưởng tượng bộ dáng đao phong trong vỏ.
Đao đạo của Vương Phá, ở trong đầy trời lá vàng, mơ hồ phát sinh biến hóa.
Danh Sách Chương: