Giáo Hoàng nhìn chỗ sâu trong bóng đêm, nói: "Làm vậy là để cho hắn chịu chết ư?”
Trong bóng đêm người kia lạnh nhạt đáp: "Chết thì có là gì? Năm đó nhiều hoàng tộc như vậy đều đã chết hết."
Giáo Hoàng trầm mặc một lúc lâu, tnh hải sâu trong con ngươi dần dần trở nên bình tĩnh: "Ngươi không phải hoàng tộc, tại sao thủy chung không cách nào buông xuống những chuyện này?"
Trong bóng đêm đạo thanh âm kia bình tĩnh mà kiên định: "Đây là di chỉ của Bệ Hạ."
Giáo Hoàng biết Bệ Hạ mà hắn nói dĩ nhiên không phải là tiên đế, mà là vị quân vương giỏi nhất từ cổ chí kim —— Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ.
Trận nói chuyện này bắt đầu từ một phong thơ rất nhiều năm trước từ Tây Trữ trấn đưa vào kinh đô.
Loại tranh luận này bắt đầu từ hai năm rưỡi trước thiếu niên gọi Trần Trường Sinh đi vào sân trường hoang phế của Quốc Giáo học viện.
Xem ra hẳn là kéo dài đến tận đêm nay.
Chẳng qua cho đến lúc này, Giáo Hoàng vẫn không có tâm ý xác định, tựa như trong chậu thanh diệp, theo gió đêm nhẹ nhàng lung lay.
Chuyện này không ý nghĩa hắn không có lập trường của mình, đạo tâm không đủ kiên định, ngược lại, chính bởi vì hắn phải suy nghĩ quá nhiều, đánh giá cho đại cục, cho nên mới rất khó đưa ra quyết định.
"Trừ ta, không ai biết ngươi am hiểu nhất chính là Quang Âm quyển, cũng chính là Tây Lưu điển."
Trong bóng đêm tựa như có một đạo mục quang, rơi vào ao nhỏ trong điện, sau đó rơi vào chiếc bầu gỗ trong ao.
Người này nói với Giáo Hoàng: "Ngươi chính là nước trong chảy róc rách về phía tây, mặc dù đã chảy ngàn năm, vẫn không chạm phải nửa điểm bụi bậm cùng dơ bẩn, trong suốt có thể thấy được đáy, mềm mại nhưng có thần lực vô cùng vô tận, như vậy... Ngươi không cần đưa ra quyết định vào lúc này, đến thời khắc cuối cùng, ngươi sẽ phát hiện tâm ý của mình là cái gì."
Nói xong câu đó, trong bóng đêm không còn thanh âm nào vang lên.
Giáo Hoàng đứng trên thềm đá, nhìn bóng dáng mái cong, đứng trước thanh âm nước chảy, tay áo trong gió đêm khẽ lung lay như thanh diệp.
"Sư huynh ngươi tu chính là thuận tâm ý, cho nên mới tự tin xác định tâm ý của ta sẽ thuận theo tâm ý của ngươi sao?"
...
...
Rời đi Tây Trữ trấn, Dư Nhân theo sư phụ đi tới rất nhiều địa phương, nhưng vô luận cánh đồng tuyết phía bắc Hàn Sơn, hay là phiến hoang dã gần Ủng Tuyết quan, hắn cũng không ưa thích lắm, bởi vì người quá ít, tòa Bạch Đế thành bên bờ Hồng hà cũng không để lại cho hắn ấn tượng quá khắc sâu, chẳng qua nghe nói vị công chúa điện hạ của Yêu tộc kia lại là học sinh của sư đệ, hắn có chút vui vẻ.
Những ngày gần nhất tâm tình của hắn không sai, không phải bởi vì nơi này là kinh đô, là cố hương của hắn.
Hắn thuở nhỏ đã được sư phụ nuôi lớn, chuyện khi còn bé chỉ có chút ít trí nhớ mơ hồ, nhưng cũng đã không quá rõ ràng, sư phụ nói với hắn hắn là người kinh đô, từng sống ở chỗ này, nhưng hắn không nhớ nổi tới nhà của mình ở đâu, hơn nữa hắn cũng không thích kinh đô, không giống nguyên nhân không thích cánh đồng tuyết và hoang dã, hắn cảm thấy kinh đô quá nhiều người.
Kinh đô quá nhiều người, cánh đồng tuyết hoang dã quá ít người, Tây Trữ trấn người không nhiều cũng không ít, chính là nơi tốt nhất.
Hắn không biết tại sao sư phụ mang theo mình đi nhiều địa phương như vậy, tại sao phải tới kinh đô, chẳng qua là hắn lo lắng cho thân thể của sư đệ, muốn gặp mặt hắn, nhưng sau khi sư phụ dẫn hắn tới Thiên Thư lăng, âm thầm lặng lẽ biến mất, hơn nữa còn dặn dò hắn không được rời Thiên Thư lăng, đã nói vài ngày nữa, tự nhiên có thể gặp mặt sư đệ.
Nhìn thân ảnh sư phụ dần biến mất, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt, bất kể sư đệ gặp phải chuyện gì, có sư phụ ở đây, kiểu gì cũng có thể giải quyết. Hơn nữa người trong kinh đô thật sự quá nhiều, hắn thật sự không thích, Thiên Thư lăng người không nhiều không ít, có cây xanh, có nước chảy, rất dễ để cho hắn nhớ tới ngọn núi phía sau Tây Trữ trấn, nhớ tới con suối kia,nhớ tới cuộc sống cùng sư đệ ở chung một chỗ học thuộc Đạo Tàng, bắt cá ăn rất vui vẻ, nghe nói thời điểm sư đệ ban đầu xem bia ngộ đạo, dẫn mãn thiên tinh quang rơi xuống, điều này làm cho hắn cực kỳ kiêu ngạo cao hứng, cho nên hắn cảm giác mình có nhiều đạo lý hơn để thích nơi này.
Còn có chuyện rất quan trọng khác —— ở Thiên Thư lăng có thể xem thiên thư bia. Hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, đại đạo ba ngàn cuốn trừ một quyển cuối cùng, đã sớm dung hội quán thông, mặc dù giống như Trần Trường Sinh, sư phụ không dạy hắn tu hành như thế nào, nhưng hắn đối với thiên thư bia ẩn giấu đạo pháp chí lý, tự nhiên có cảm giác thân cận, muốn từ đó nhìn ra chút ít gì đó thú vị.
Sư phụ rời Thiên Thư lăng từng dặn hắn không rời khỏi nơi này, nhưng không nói không để cho hắn đi xem thiên thư bia. Hắn ở trong tiểu viện đã làm xong cơm canh hai ngày, chống quải trượng đứng ở bên cạnh hàng rào nhìn ánh mặt trời biến ảo hai lần, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, liền mang theo hộp cơm gói kỹ rời tiểu viện, theo sơn đạo đi tới trên lăng.
Đại triêu thí còn cách một đoạn thời gian rất dài, bởi vì năm ngoái Chu viên mở ra cùng Chử Thạch đại hội cùng với vô cùng nhiều sự cố phát sinh, người xem bia trong Thiên Thư lăng lần lượt rời lăng, bây giờ người tu đạo còn ở lại bên trong lăng so với năm trước mà nói vô cùng ít, hắn ở trên sơn đạo đi thật lâu, một người cũng không gặp phải, cho đến khi đi tới trước tòa bia lư thứ nhất.
Ở trước tòa bia lư này, hắn gặp được một bia thị giả tên là Kỷ Tấn. Tên bia thị giả kia tính tình rất ôn hòa , mang theo một loại lạnh nhạt cùng thong dong nhìn thấu thế sự, cho Dư Nhân cảm giác rất tốt, hắn nghĩ thầm Thiên Thư lăng quả nhiên là thánh địa tu đạo, xem bia đã lâu, chẳng lẽ đều biến thành khí chất như thế hay sao?
Tên bia thị giả tên gọi Kỷ Tấn kia hỏi hắn là đệ tử tông phái sơn môn nào, tại sao lại vào Thiên Thư lăng bắt đầu xem bia lúc này.
Dư Nhân không biết nên trả lời như thế nào, cũng may hắn vốn không thể nói chuyện, hắn đem quải trượng đặt trên đình trụ, dùng một tay làm dấu mấy động tác, cũng không biết đối phương có thể hiểu hay không.
Kỷ Tấn không thể xem hiểu được động tác của hắn, nhưng thấy rõ ràng Dư Nhân tàn phế, sinh lòng đồng tình, không hỏi gì nữa, còn nhắc nhở hắn lúc xem bia không cần miễn cưỡng, phải chú ý nghỉ ngơi.
Nhìn vị bia thị giả kia theo sơn đạo rời đi, Dư Nhân xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, trong đôi mắt lộ ra nụ cười đắc ý, nghĩ thầm sư đệ nói không đúng, chính mình đâu phải không biết gạt người, chẳng qua ở Tây Trữ trấn không cần gạt người, ngươi xem này, ta lúc này đã thành công giấu diếm được một vị tiền bối.
Tấm thiên thư bia thứ nhất của Thiên Thư lăng là Chiếu Tình bia.
Dư Nhân kéo chân từ từ đi tới trước bia, nhìn tới, có chút ngạc nhiên, có chút hưng phấn, thậm chí không nhịn được đưa tay sờ vào. Hắn cảm thấy tòa thiên thư bia này thật sự rất có ý tứ, bài thơ các bậc tiền bối viết thành cũng thật hay , ngón tay sờ lên cảm giác thật rất thoải mái, băng băng lành lạnh, tựa như dòng suối nhỏ phía sau núi ở Tây Trữ trấn.
Sau đó, hắn đi tới trước tấm thiên thư bia thứ hai.
Tấm thiên thư bia này cũng rất có ý tứ, hắn có chút hăng hái quan sát, cảm thấy đường nét cực kỳ mỹ lệ, tựa như lá cây mùa thu phía sau núi ở Tây Trữ trấn cắt ra ánh sáng.
Sau đó, hắn đi tới trước tấm thiên thư bia thứ ba.
Tấm thiên thư bia này càng có ý tứ hơn, dấu vết trên mặt bia vẫn rõ ràng, đường nét vẫn xinh đẹp, cũng không phiền phức như hai tấm bia trước đó, trong mắt hắn biến thành đường nét cực kỳ đơn giản.
Đơn giản cũng không có nghĩa là không đẹp, cũng không có nghĩa là dễ lý giải, tựa như mùa mưa ở Tây Trữ trấn, dưới mái miếu cũ chảy xuống mớn nước, còn có dấu vết lá vàng phất phới bị nước mưa làm rụng xuống. Vì muốn biết rõ ràng quy luật của dấu vết này, lần này Dư Nhân cần tương đối nhiều thời gian, thậm chí còn đem quải trượng gác qua một bên, ngồi dưới đất suy nghĩ một lát.
Sau đó, là tấm thiên thư bia thứ tư.
Tấm thiên thư bia thứ năm.
Thứ sáu.
Thứ bảy.
...
...
Không biết qua thời gian bao lâu.
Dư Nhân đi tới trước một tòa bia lư, hắn chống quải trượng, khẽ nghiêng đầu, nhìn tấm bia dưới lư, cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì tấm bia này đã gãy, mặt bia ban đầu không biết đã đi nơi nào.
Hắn cũng không biết, tấm bia gãy này là một người gọi Chu Độc Phu năm đó đã chém đứt, lấy tấm bia gãy này làm ranh giới, thiên thư bia hắn xem trước đó, cũng được gọi là tiền lăng.
Hắn biết sư đệ năm ngoái xem bia rất thuận lợi ở Thiên Thư lăng, để cho hắn rất kiêu ngạo, nhưng không biết câu nói một ngày xem hết tiền lăng bia.
Hắn ngẩng đầu dõi mắt nhìn trời, phát hiện mặt trời còn chưa tới đỉnh đầu, khí trời không tính quá nóng, cho nên hắn quyết định tiếp tục xem tiếp.
Lúc này cách thời gian hắn đi vào Thiên Thư lăng, còn chưa tới nửa ngày.
Bia gãy phải xem như thế nào? Hắn cũng không biết.
Hắn từ từ đi tới trước bia gãy, đưa tay sờ sờ chút ít vết gãy trên tấm bia.
Chốc lát thời gian sau, hắn thu tay lại, như có điều suy nghĩ, nhìn về bốn phía, phát hiện mình vẫn ở trước tấm bia gãy này.
Hắn đem quải trượng đổi sang bên kia, dùng tay cụt để kẹp, dùng tay phải để trống gãi gãi phía sau lưng ngứa ngáy, có chút không giải thích được, ở trong lòng thầm nghĩ: "Kế tiếp nên đi tiếp thế nào?"
Núi non gió thu nhẹ nhàng phất động, mang theo vạt áo đạo bào giặt tới trắng bệch, nhấc lên tóc đen trước trán, lộ ra ánh mắt của hắn.
Hắn có một con mắt không thể thấy mọi vật, lại có thể thấy được thứ khác.
Hắn đi tới trước rừng hoang sau bia lư, đưa tay gạt ra chút ít cành lá, tò mò nhìn vào bên trong.
Nơi đó mơ hồ có con đường, hẳn là đi nhiều mà tạo thành, đã sắp bị cỏ dại che giấu, không biết bao nhiêu năm đã không người nào đi qua.
Nhìn đường nhỏ khó có thể đặt chân, trên mặt Dư Nhân toát ra thần sắc khó nghĩ, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn chống quải trượng, khập khễnh đi vào bên trong.
Cỏ dại dần dần che đi thân ảnh của hắn, hoang đạo ở dưới chân cùng quải trượng của hắn dần dần lướt qua.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn đi ra khỏi phiến rừng hoang, đi tới trước một tòa bia lư khác.
Hắn giơ cánh tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy mặt có chút nóng lên, nghĩ thầm may không lạc đường, nếu không sẽ rất phiền toái, hắn không thể nào gọi người tới cứu được.
Hắn đi tới dưới bia lư bắt đầu xem bia.
Nơi này đã không phải là tiền lăng.
Thiên Thư mười ba lăng, hắn đã đi tới lăng thứ hai.
Chu Độc Phu năm đó ở Thiên Thư lăng chặt đứt bia, hắn là người thứ nhất trực tiếp đi tới chỗ này.
Hắn dĩ nhiên không biết những điều này, hắn tiếp tục xem bia, tiếp tục đi về phía trước, nhìn một tấm nối tiếp một tấm.
Khi hắn cảm thấy đói bụng, từ trong lòng ngực lấy ra hộp cơm bắt đầu ăn cơm, khi khát nước, đi tìm chút ít sơn thủy để uống.
Món ăn trong hộp cơm rất đơn giản, là ớt xanh xào thịt khô.
Thịt khô là hắn tìm được trên gác bếp nơi phế viện khác, ớt xanh là hắn ngắt lấy ở một chỗ ruộng rau không người nào xử lý.
Mặt trời xuống núi, tinh thần hiện lên giữa bầu trời, sau đó mặt trời mọc, tinh thần thối lui đến phía sau quang minh, thanh khê trên sơn gian chậm rãi chảy, tựa như thời gian.
Không biết đến ngày thứ mấy, Dư Nhân phát hiện hộp cơm đã trống không, vô luận là ớt xanh xào thịt khô, hay là chao, cũng không còn sót lại chút nào.
Hắn thật sự có chút đói bụng, cho nên hắn theo đường cũ đi về, đi qua bia lư, rốt cục thấy được một chút người tu đạo.
Mấy ngày qua nhìn qua cũng là núi rừng cùng tấm bia đá không thể nói chuyện, rốt cục có thể thấy người, Dư Nhân có chút vui mừng, hướng người tu đạo gật đầu thăm hỏi.
Mà người tu đạo này nhìn hắn tựa như nhìn quỷ.
Người kia là ai? Làm sao trước kia chưa từng gặp qua? Tại sao hắn từ phía trước trở về? Chẳng lẽ hắn đã thấy được tấm thiên thư bia tiếp theo ư?
Danh Sách Chương: