Cẩu Hàn Thực cười khổ lắc đầu nghĩ thầm Hòe viện luôn không cam lòng thua kém chút nào, muốn chiếm chút tiện nghi ở những phương diện này, cùng Vương Phá nào có nửa điểm giống nhau?
Lúc này hắn cảm giác có ai đang nhìn mình, hướng bên kia nhìn lại, hơi ngẩn ra sau đó nở nụ cười, cùng đối phương hành lễ.
Trần Trường Sinh cười đáp lễ, nói ra, hắn cùng Cẩu Hàn Thực cũng đã gần bốn năm không gặp, thỉnh thoảng sẽ có chút nhớ nhung tưởng niệm.
Nam Khê trai lấy phía nam vi tôn, hắn ngồi trên đài cao phía nam, cùng các đệ tử Ly Sơn kiếm tông cách hơn mười trượng, chẳng qua không tiện đi qua nói chuyện mà thôi.
Hắn nhìn về thanh niên vẻ mặt hơi chút ngờ nghệch bên cạnh của Cẩu Hàn Thực, có chút ngạc nhiên dùng ánh mắt hỏi thăm.
Các đệ tử Ly Sơn kiếm tông khác đứng phía sau của Cẩu Hàn Thực, chỉ có người thanh niên kia ngồi song song với hắn, rõ ràng có địa vị không thấp trong sơn môn.
Cẩu Hàn Thực ý bảo thanh niên kia đứng lên, hướng hắn giới thiệu nói: "Lục sư đệ, Bạch Thái."
Trần Trường Sinh thế mới biết thì ra là người duy nhất trong Thần Quốc Thất Luật mà mình chưa gặp, ôn hòa cười một tiếng, gật đầu thăm hỏi.
Bạch Thái lại ngẩng cao đầu, bộ dáng bướng bỉnh, không để ý đến hắn, chính là ánh mắt của Cẩu Hàn Thực dần dần trở nên nghiêm túc đều không thể để cho hắn cúi đầu xuống.
Trần Trường Sinh có chút không giải thích được, sau một khắc mới hiểu được nguyên nhân, cảm giác rất bất đắc dĩ.
Hắn đột nhiên cảm giác được cái tên Bạch Thái này có chút quen tai, sau đó mới nhớ tới tên kia dùng tên giả là La Bố... Không khỏi càng cảm thấy bất đắc dĩ.
La bặc bạch thái (la bặc: củ cải, bạch thái: cải trắng), tên kia thật sự là quá lười, hoặc cũng có thể nói là quá tiêu sái.
...
...
Trần Trường Sinh không tiện, Đường Tam Thập Lục đời này lại không thấy chuyện gì không tiện cả, đi thẳng đến chỗ các đệ tử Ly Sơn kiếm tông.
Nhìn hắn tới đây, rất nhiều tông phái sơn môn ngồi ở trên đường hắn đi rối rít đứng dậy hành lễ, có khi là biết thân phận của hắn, có khi là được những người bên cạnh nhắc nhở.
Đường Tam Thập Lục phất phất tay, tỏ vẻ biết rồi, đi tới trước người Cẩu Hàn Thực nói: "Tên kia trở về hay chưa?"
Cẩu Hàn Thực biết hắn hỏi chính là Quan Phi Bạch, nói: "Hai ngày trước đã về rồi, đúng rồi, chúc mừng ngươi."
Đường gia gia chủ tranh giành cùng với Đường Tam Thập Lục bị nhốt từ đường nửa năm gặp gỡ cùng với chuyện đã xảy ra sau đó, hiện tại đã truyền khắp toàn bộ đại lục.
Đường Tam Thập Lục nói: "Ta là ai? Những chuyện này làm sao làm khó được ta chứ."
Cẩu Hàn Thực cười cười, không có nói gì, Bạch Thái ở bên cảm thấy lời này tựa như đã nghe được ở nơi đâu —— mặc dù số lần không nhiều, nhưng ấn tượng khắc sâu.
"Sư thúc tổ thường xuyên nói như vậy." Cẩu Hàn Thực đối với hắn nói.
Bạch Thái bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới mấy năm trước sư thúc tổ triệu tập các đệ tử Ly sơn mở đại hội cảnh tượng, không khỏi lắc đầu liên tục.
Đường Tam Thập Lục nói: "Đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là học hắn, chẳng qua sở thích không sai biệt lắm."
Bạch Thái giễu cợt nói: "Sư thúc tổ lão nhân gia ông ta có tư cách để nói lời này, nếu không phải ngươi dựa vào Giáo Hoàng Bệ Hạ che chở hiện tại chỉ sợ còn đang bị giam cầm, nơi nào không sai biệt lắm?"
Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói: "Ta có bằng hữu như thế chính là bản lãnh của ta, nói không khách khí chính là, ai có thể có mắt nhìn người hơn ta được?"
Chuyện này nói tự nhiên là quá trình năm đó ở Thiên Đạo viện cùng với sau đó ở Lý Tử Viên khách sạn hắn cùng với Trần Trường Sinh quen biết .
Nếu nói người kế tiếp phát hiện ra sự phi phàm của Trần Trường Sinh, hẳn là Lạc Lạc, sau nữa chính là Cẩu Hàn Thực.
Lúc ấy đệ tử Ly Sơn kiếm tông cùng mọi người trong Quốc Giáo học viện là đối thủ, nhưng Cẩu Hàn Thực chưa từng coi thường Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực tự nhiên sẽ không cãi cọ với hắn xem ai có ánh mắt tốt hơn, chỉ vào trên đài nói: "Sắp sửa bắt đầu rồi, ngươi còn không trở về đi?"
"Ngươi đang có ý đuổi khách à? Ba bốn năm không gặp, hàn huyên thêm mấy câu thì có sao chứ?"
Đường Tam Thập Lục căn bản không có ý tứ trở về, trực tiếp từ Hòe viện bên cạnh cầm một cái ghế tới đây, ngồi xuống bên cạnh Cẩu Hàn Thực.
Hắn dùng thanh âm rất nhẹ nói mấy câu với Cẩu Hàn Thực, cho dù là Bạch Thái cũng không nghe được.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Biết rồi, ngươi có thể đi được rồi."
Đường Tam Thập Lục biết Cẩu Hàn Thực là quân tử thực sự, nếu nói biết rồi, tự nhiên sẽ làm được, cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Hắn cảm khái nói với Cẩu Hàn Thực: "Ngươi xem Trần Trường Sinh cô đơn ngồi ở chỗ đó khó chịu đến cỡ nào chứ, ta không thích như thế."
Bạch Thái xen vào nói: "Sao ta lại cảm thấy, ngươi lo lắng qua bên kia sẽ phải đứng ở phía sau Giáo Hoàng Bệ Hạ mà không có chỗ ngồi chứ."
Đường Tam Thập Lục mặt không đổi sắc nói: "Nếu đã hiểu được, vì sao còn không hiểu chuyện như thế, còn nói toạc ra chứ? Phương diện này ngươi nên theo học Nhị sư huynh của ngươi ấy."
...
...
Đường Tam Thập Lục tự nhiên là không muốn đứng, nhưng câu cảm khái của hắn cũng không hoàn toàn là giả dối.
Giáo Hoàng trình diện, vị chủ giáo đạo điện phía nam tự nhiên không thể ngồi yên ở chỗ của mình nữa, đã sớm tới đây cùng Hộ Tam Thập Nhị đứng hầu, hơn nữa hơn mười tên giáo sĩ theo hầu, thân ảnh của Trần Trường Sinh ở trên đài nhìn cũng không phải quá mức cô đơn, nhưng... có chút cô đơn.
Mây mù che phủ mặt trời, đỉnh núi nhai bình phương viên hơn mười dặm bị trận pháp tiệu tới gió mát nhẹ nhàng ve vuốt, vô cùng thoải mái vui vẻ.
Ba vị đạo cô đi tới nơi này, hơn trăm nội môn đệ tử của Nam Khê trai cũng đi theo tới.
Gió mát phất động đạo bào, khẽ rung động.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, Tương Vương cùng hai vị gia chủ cũng đứng dậy, chỉ có Trần Trường Sinh vẫn không nhúc nhích.
Hắn muốn hành lễ với ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai này cũng không được, bởi vì chuyện này không phù hợp với quy củ cùng lễ số trong giáo điển.
Không giống mọi người, có lẽ chính là nguyên nhân cô đơn hay sao?
Hoài Nhân đầu tiên cảm tạ Giáo Hoàng Bệ Hạ đến nơi này, sau đó nhắc tới Tương Vương và hai vị gia chủ, lại nói tới các tông phái sơn môn, mới bắt đầu đề cập tới chuyện hôm nay.
Câu nói đầu tiên của nàng đã vô cùng rõ ràng: "Nam Khê trai quyết ý hợp trai mười năm, xin chư vị đồng đạo chứng kiến..."
Cẩu Hàn Thực trước khi đến đã đoán được ý đồ hợp trai của Nam Khê trai, nhưng nghĩ tới chuyện Trần Trường Sinh đến sự tình tất nhiên có biến hóa khác, không có ngờ vị sư thúc tổ bối phận cực cao của Nam Khê trai này lại vẫn kiên trì hợp trai, sau đó hắn chú ý tới vị trí của Trần Trường Sinh cùng Nam Khê trai lại cách một đoạn cự ly, không khỏi càng thêm lo lắng.
"Các ngươi đã đến từ đêm qua, chẳng lẽ không thể thuyết phục được các nàng ư?" Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
Đường Tam Thập Lục nhìn Hoài Nhân cười lạnh nói: "Đám lão già kia mặt mũi lúc nào cũng như ngày tận thế, không muốn để cho Nam Khê trai nhúng chàm, trên thực tế chẳng qua là tịch mịch đã lâu, không chịu cam tâm, mới nghĩ ra việc hô phong hoán vũ chứng minh các nàng mới là chủ nhân chân chính của Nam Khê trai mà thôi, làm sao có thể bị thuyết phục được?"
Ly Sơn kiếm tông mấy đời trên dưới, mấy ngọn núi tổng cộng có mấy ngàn đệ tử, trừ Tô Ly bối phận cao nhất nhưng tính tình phóng khoáng, những đệ tử còn lại vô luận xuất thân bần hàn hay từ các gia tộc nổi danh, đều là người nghiêm cẩn cực đoan, coi trọng chuyện bối phận cao thấp, trưởng ấu rõ ràng.
Nghe lời này của Đường Tam Thập Lục, Bạch Thái cảm thấy không thoải mái, lông mày nhăn lại.