Bát Phương Phong Vũ đức cao vọng trọng trong thế giới loài người, tựa như thần minh trong mắt lê dân bách tính , ở trong miệng Tô Ly chính là tám cái phế vật, không nên quên ở thời điểm ban đầu, hắn cũng đã nói đối phương là lão khốn kiếp. Nhưng như thế cũng thôi, nghe khẩu khí của hắn, tựa như hắn nói giết là thật sự có thể giết chết, thật là cuồng vọng mà kiêu ngạo, mặc dù hắn là Ly sơn Tiểu sư thúc truyền kỳ, mọi người nơi đây nghe thấy lời đó, vẫn cảm thấy quá mức khoa trương, thậm chí hoang đường.
Chu Lạc gương mặt không lộ thần sắc đùa cợt sinh ra vì nghe chuyện hoang đường, cũng không tức giận, vẫn là hờ hững như vậy, là Tông chủ Tuyệt Thế tông, đạo tâm của hắn đã đến mức tuyệt tình diệt tính, bốn chữ này cũng không phải ý tứ lãnh khốc bạo ngược, mà ý tứ tựa như trăng sáng chiếu lên cánh đồng tuyết, cô tuyệt trong trẻo lạnh lùng, không bị ngoại vật mê hoặc.
Hắn nhìn Tô Ly nói: "Ngươi không có cơ hội."
Đúng vậy, Tô Ly sắp chết rồi, vô luận lúc hắn toàn thịnh có năng lực giết chết Bát Phương Phong Vũ hay không, thậm chí uy hiếp năm vị Thánh Nhân, hắn sắp rời khỏi thế giới này, chuyện chưa từng xảy ra chỉ có thể trở thành nghi vấn biến mất trong lịch sử trường hà.
Nhưng Tô Ly không nghĩ như vậy, hắn nhìn Chu Lạc nói: "Đợi ta dưỡng thương xong, đầu tiên ta sẽ đi Hán Thu thành giết ngươi."
Hắn lời nói cực kỳ tùy ý lạnh nhạt, tựa như căn bản không biết Chu Lạc tới giết mình, tựa như không biết Tầm Dương thành chính là nơi táng thân của hắn, tựa như một khắc sau hắn sẽ trở lại Ly sơn.
Tóc dài choàng tại đầu vai của Chu Lạc bị gió nhẹ phất động, hai hàng lông mày đồng thời khẽ động, rốt cục lộ ra một tia ý vị mỉa mai.
"Không đúng, không phải đi Hán Thu thành giết ngươi... Mà là đi Hán Thu thành giết cả nhà ngươi."
Tô Ly cải chính. Sau đó hắn nhìn về Lương Vương Tôn đứng trước đám người, nói: "Lần này, ta đã có kinh nghiệm dạy dỗ, không thể phạm lại sai lầm như trước.”
"Tiền bối, ngài như vậy không đúng."
Trần Trường Sinh nắm dây cương, quay đầu nhìn về hắn nói. Đúng vậy, loại chuyện giết cả nhà người khác làm sao cũng là không đúng, chỉ sợ diệt cỏ không tận gốc, có thể sẽ mang đến ngọn lửa hận thù ngày sau.
Một đường nam quy, Tô Ly cho rằng mình đã hiểu thấu được tiểu hài tử tên là Trần Trường Sinh này, nhưng đến lúc này, hắn mới phát hiện mình cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ đối phương, trầm mặc một lát cười nói: "Vậy thì không giết cả nhà của hắn, chỉ giết hắn."
Lời nói lần này nghe giống như câu nói đùa, trên thực tế vốn chính là câu nói đùa.
Tô Ly sắp chết, nói tương lai muốn giết cả nhà Chu Lạc, hắn làm sao có được tương lai?
Chu Lạc nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thời khắc rời khỏi thế giới này, chẳng lẽ ngươi không thể đứng đắn một lần hay sao?"
Lúc trước Tầm Dương thành giáo chủ đại nhân Hoa Giới Phu đã nói những lời tương tự đối với Trần Trường Sinh.
"Bình tĩnh nghênh đón tử vong chính là đứng đắn ? Vậy thì ta đây không thích loại đứng đắn này , chết trên sa trường, chết trong rừng núi, hay là chết ở trong vòng tay người khác trên giường đệm êm ấm, ta dĩ nhiên lựa chọn cái sau."
Tô Ly nói: "Nói lại, ta thật không hiểu mấy lão gia hỏa các ngươi đến tột cùng sống vì cái gì ... Nếu như nói ích lợi, ta không thấy được ngươi có thể từ chuyện này đạt được bao nhiêu ích lợi, mà sau đó ngươi cũng rất thảm, dù sao nơi này là Thiên Lương quận... Những lão gia hỏa kia có thể trốn trong động phủ của mình, trong đô thành, nhưng ngươi không có biện pháp trốn được."
Chu Lạc trầm mặc một lát rồi nói: "Có một số chuyện, luôn cần phải giải quyết ."
Từ đầu đến cuối, vị Thiên Lương quận đại nhân vật đức cao vọng trọng này, cũng không có ý tứ hiện thân ở Tầm Dương thành, bởi vì cho dù là hắn cũng không muốn đích thân giết chết Tô Ly, ít nhất hai tay không thể dính vào máu của Tô Ly.
Cho đến khi Vương Phá xuất hiện, đao phá tuyết không, quần hào tránh lui, hắn phải xuất hiện.
Tô Ly nhìn hắn giễu cợt nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện sau này giải quyết thế nào không? Mặc dù nói phía nam có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng nói như thế nào ta cũng là nhân vật thần tượng của phía nam, nếu như hai tay của ngươi dính máu của ta, như vậy cơn giận của Nam nhân sẽ phải do Chu gia cùng Tuyệt Thế tông ngươi tới chịu, ngươi có chuẩn bị tâm lý thật tốt hay không?"
Chu Lạc không nói gì, nhân vật giống như hắn, đạo tâm không thể lay chuyển, hiểu rõ thế sự, nào có đạo lý không nắm rõ thời cuộc, chẳng qua là đúng như hắn nói, nếu chuyện này phát sinh ở Thiên Lương quận, không thể làm gì khác đành phải do hắn giải quyết.
"Sống mấy trăm tuổi, cuối cùng vẫn bị người khác sử dụng như một cây đao."
Tô Ly nhìn hắn thương hại nói: "Mẹ ngươi làm sao lại sinh ra kẻ ngu ngốc như ngươi? Cha ngươi ở dưới cửu tuyền biết được Chu gia sẽ bởi vì quyết định của ngươi ngày hôm nay mà ngày càng suy yếu, liệu có hối hận vì đã sinh ra kẻ ngu ngốc như ngươi hay không?"
Sắc bén chói tai, chữ chữ giết tâm, nhưng không chỉ bởi vì đây là ô ngôn uế ngữ, mà còn bởi vì những lời này nói không sai. Lời nói không sai, chính là kiếm, lấy bản lãnh của Tô Ly, chỉ sợ đạo tâm của Chu Lạc vững như bàn thạch, cũng sẽ bị lưu lại chút ít dấu vết.
Chu Lạc nhìn người này trên lưng ngựa đã rất suy yếu, ngay cả cánh tay đều sắp không nâng lên nổi, nói: "Thao thao sông lớn phân hai bờ, cho dù chỉ nhìn không nói, cũng phải chọn lựa một bên."
Chuyện này nói chính là Tô Ly, nói đúng ra là tại sao toàn bộ đại lục đều muốn giết Tô Ly.
Hơn mười năm trước, Đại Chu sau huyết án Quốc Giáo học viện, đang trong thời kỳ nội loạn, Trường Sinh tông cùng Lương Vương phủ liên thủ, ý muốn bắc phạt, nhưng Tô Ly không muốn, thậm chí bằng một thanh kiếm trong tay đem đại sự này hủy diệt. Hơn trăm năm qua, vô luận Thiên Hải Thánh Hậu hay là Giáo Hoàng đại nhân, đều muốn nam bắc hợp lưu, nhưng Tô Ly vẫn không muốn, bằng một thanh kiếm trong tay, đứng ở thiên nam mạnh mẽ ngăn trở thiên hạ đại thế không cách nào tiến thêm một bước.
Ở trong hai chuyện này, vô luận Tô Ly chọn lựa bên nào, hắn cũng sẽ không lâm vào tình thế nguy hiểm trước mắt, nhưng hắn lại không chọn bên nào, thái độ của hắn vô cùng kiêu ngạo mà minh xác: "Ta nếu là trụ đá, nên đứng trong sông lớn (砥柱中流: trụ đá giữa dòng), ta nếu là lục bình, nên theo nước mà trôi, ta là Tô Ly, tại sao ta phải đứng ở bên bờ?"
Chu Lạc không nhiều lời nữa, nói: "Ly sơn sẽ tiếp tục tồn tại, chẳng qua không còn có ngươi."
Đây là tôn trọng, cũng là tuyên cáo.
Tầm Dương thành đường phố, an tĩnh không tiếng động, mây đen tiệm thịnh, lại có hạt mưa chậm rãi bay xuống.
"Ly sơn không có ta, còn là Ly sơn sao?"
Tô Ly mặt không chút thay đổi nhìn về phía nam, nghĩ tới Ly sơn có thể đã xảy ra chuyện, tâm tình trầm trọng .
Đây không phải là tuyên ngôn cuồng ngạo, mà là lo lắng.
Toàn bộ đại lục đều cho rằng, Tô Ly chính là Ly sơn, chính hắn thật ra không cho là như vậy, hắn thuở nhỏ bái nhập Ly Sơn kiếm tông, biết Ly sơn tự có kiếm phách tinh thần, nhưng sự thật chính là mấy trăm năm qua, hắn chính là một gốc đại thụ trên Ly sơn, tỏa ra bóng mát che chở cho Ly sơn đệ tử, nếu như hắn không còn, Ly sơn sẽ như thế nào? Ly sơn hiện tại nhất định đã có chuyện, là chuyện gì? Ly sơn đệ tử có thể chịu đựng được sao? Đây là chuyện duy nhất hiện tại hắn quan tâm.
"Cuối cùng, ta vẫn không bằng Hắc Bào... Ở phương diện này."
Tô Ly thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Lạc nói: "Hắn giết người mặc dù chưa chắc đã nhiều bằng ta, nhưng sự thấu hiểu về góc khuất của nhân tính đúng là đã trên ta, trong thần thánh lĩnh vực vẫn có cuồn cuộn hồng trần, hắn quá rõ ràng tâm ý những kẻ tự cho mình là người thủ hộ thế giới loài người như các ngươi, nhưng các ngươi đến tột cùng rõ ràng chính mình đang làm cái gì không?"
Chu Lạc nói: "Có đôi khi, dòng chảy của lịch sử cần thụt lùi mới có thể có lực lượng đi tới."
"Nhương ngoại tất phải an nội trước hay sao?" Tô Ly nhìn hắn giễu cợt nói: "Vậy ngươi khuyên đám người trong Trần thị hoàng tộc đừng mong muốn làm Hoàng Đế nữa có được không? Hoặc ngươi đi khuyên Thiên Hải chủ động thối vị thì thế nào?"
Chu Lạc trầm mặc chốc lát, nói một đoạn kinh quyển trong Đạo Tàng, ẩn có thâm ý.
"Ta không thích nhất chính là cách làm thần thần đạo đạo của các ngươi."
Tô Ly căn bản không để ý tới đoạn Đạo Tàng này có bao nhiêu chân lý thâm ý, nói: "Quá mức không thoải mái."
"Quả thật không thoải mái."
Tiếu Trương vẫn không nói gì, lắc đầu, giấy trắng trên mặt bị nước mưa ướt nhẹp phát ra thanh âm ba ba, giống như là đang tát người nào đó, sau đó hắn xoay người đeo thiết thương, hướng đầu kia phố dài đi tới.
Hắn tới Tầm Dương thành là để giết Tô Ly , lúc này đã có người tới giết, Tô Ly hẳn phải chết, hắn còn ở lại làm gì, nhân vật như Tô Ly, chỉ sợ trọng thương không thể hoàn thủ, giết chết hắn cũng là có ý tứ , nhìn hắn chết cũng không thoải mái.
Lương Vương Tôn không đi, mấy trăm người tu hành cũng không đi, bọn họ đứng trong nước mưa càng lúc càng lớn, trầm mặc không nói nhìn mấy người trên đường, bọn họ phải chờ đợi xem Tô Ly chết như thế nào.
Tô Ly sờ sờ bờm của con ngựa dưới chân, nói: "Các ngươi có thể đi rồi."
Sáu chữ này đương nhiên là nói với Trần Trường Sinh cùng Vương Phá, hắn mặc dù cực kỳ ghét cay ghét đắng cách nói bình tĩnh nghênh đón tử vong hoặc nói trở về Tinh hải, nhưng vẫn còn muốn nói chút ít khí độ, dù sao hắn là Ly sơn Tiểu sư thúc.
Con người khi còn sống luôn nghĩ phải sống thế nào, Tô Ly nghĩ tới rất nhiều lần, cuối cùng cũng không đưa ra kết luận, phần lớn thời gian làm việc theo hỉ nộ của mình, nhưng con người khi còn sống nên kết thúc thế nào, hắn sớm đã có kết luận.
Chết trong tay Bát Phương Phong Vũ, mặc dù cùng tưởng tượng của hắn có chênh lệch rất lớn, nhưng miễn cưỡng có thể đón nhận.
Trần Trường Sinh nắm dây cương, cúi đầu nhìn hạt mưa trước giày, trầm mặc không nói.
Việc đã đến nước này, làm tiếp không có bất kỳ ý nghĩa, là thế giới này muốn giết Tô Ly, bây giờ ở đầu kia con phố là người mạnh nhất của thế giới này, kiếm của hắn nhanh hơn nữa cường thịnh hơn nữa, cũng không thể ngăn cản đối phương.
Vương Phá cũng không nói gì.
Nhưng hắn bắt đầu cuốn tay áo.
Động tác của hắn rất chậm, rất chuyên chú, rất cẩn thận.
Hắn đem ống tay áo trên cánh tay phải cuốn tới khửu tay .
Kể từ đó, vung đao mới có thể nhanh hơn một chút.
Tô Ly vẻ mặt khẽ run lên.
Lúc trước những lời nói sát tâm kia, nói Bát Phương Phong Vũ như Chu Lạc cũng muốn tìm cơ hội giết chết vãn bối như Vương Phá, chính là muốn giữ mạng cho Vương Phá ... Trên tay hắn có quá nhiều máu tươi, Chu Lạc sau đó có thể tìm được rất nhiều cái cớ, nhưng muốn giết Vương Phá thì khác, trước lúc chưa đủ lý do kiên định, bất kỳ cử động nào đối với Vương Phá cũng có thể bị hiểu thành đố kị người tài, bởi vì không muốn bị hậu bối kinh tài tuyệt diễm thay thế địa vị, do đó không để ý ích lợi toàn cục của loài người mà hạ sát thủ.
Chỉ cần Vương Phá không chủ động xuất thủ, dưới mấy trăm ánh mắt đang nhìn, Chu Lạc không có biện pháp làm gì đối với Vương Phá, thậm chí hắn và Bát Phương Phong Vũ còn lại ở trong một đoạn thời gian sau đó, còn muốn phá lệ chú ý an toàn sinh mệnh của Vương Phá.
Nhưng Vương Phá không có ý tứ nhường đường.
Hắn cuộn ống tay áo, lộ ra cánh tay, chuẩn bị xuất thủ.
Đường mưa càng thêm an tĩnh.
Tô Ly lẳng lặng nhìn Vương Phá.
Chu Lạc lẳng lặng nhìn Vương Phá.
Vương Phá giống như không biết gì, bắt đầu dùng ống tay áo chà lau thiết đao, ánh mắt yên tĩnh chuyên chú, động tác chậm chạp thật tình.
Chu Lạc bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì hắn cuối cùng đã thực sự nổi giận.
Từ nụ cười của hắn không cảm giác được tức giận, nhưng Tầm Dương thành cảm giác vô cùng rõ ràng.
Trong bầu trời mây đen càng thấp, nước mưa trong nháy mắt trở nên giàn giụa.
Đây chính là uy nghiêm của thần thánh lĩnh vực, tựa như thiên uy.
Sau đó hắn thu lại nụ cười, nhìn Vương Phá mặt không chút thay đổi nói một câu nói.
"Ngươi, chuẩn bị xuất thủ với ta?
Danh Sách Chương: