Nhạc công tấu chính là một khúc nhạc không tên, hắn hát lại là khúc hát nổi danh trên thế gian này.
Hơn nữa thanh âm của hắn cực kỳ hào phóng, cùng Vấn Thủy thành khách quan bóng liễu đọng tuyết tự có một phong vị khác, nhất thời hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
...
...
"Ta một kiếm từ phía tây tới
Ngươi váy áo rung động
Nho nhỏ mà khả ái
Chảy qua đình viện
Ta ở trong chùa chép kinh
Mà ngày mai muốn luyện quyền dịch cân...
Xuân sơn yêu cười
Ngày mai đường của ta xa hơn
Vó ngựa thành hồ điệp
Giương cung bắn tên, đi qua lục lâm
Ta là thư sinh lên kinh dự thi mà không đọc sách
Tới Lạc Dương chỉ cầu nhìn cái bóng của ngươi
Trong nước tuyệt bút, di ảnh trong ánh sáng
Vãn tuyệt ngươi nho nhỏ gầy gò
Một bầu rượu uống ngươi nho nhỏ phong mãn"
( Chú thích: Ôn Thụy An, Hoàng Hà )
...
...
Vị nhạc công mù kia gảy đàn thật lâu, La Bố cũng hát thật lâu, bờ sông càng ngày càng nhiều người đứng xem, đồng tiền cùng bạc vụn trước người nhạc công mù cũng càng ngày càng nhiều, mượn vệt hoàng hôn cuối cùng, lóng lánh làm lòng người lấp lánh .
Hoàng hôn càng ngày càng đậm, cho đến khi biến thành bóng đêm, cửa hàng cùng khách sạn hai bờ Vấn Thủy điểm lên đèn dầu, lốm đa lốm đốm rơi vào trong nước.
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên tiếng nghị luận khiếp sợ, tầm mắt mọi người cũng rời khỏi nhạc công mù cùng La Bố, nhìn hướng bờ bên kia.
Nơi đó là đạo điện hậu viên.
La Bố khẽ nhíu mày, xoay người nhìn lại bên kia.
Chỉ thấy đạo điện đại phóng quang minh, mây bay trên đỉnh điện chậm rãi xoay tròn, đã đến chỗ cao nhất, lễ nhạc quy phạm cao nhất chậm rãi vang lên.
Đây là biểu thị công khai.
Giáo Hoàng Bệ Hạ, đã tới Vấn Thủy.
Bờ sông mọi người lần nữa dừng động tác, cứ như vậy đứng yên tại chỗ, tựa như hình ảnh ban ngày trên đường từng phát sinh.
Bảy tiểu thương không hề rao bán nữa, sáu nha dịch thõng xuống xích sắt trong tay, ba thầy tướng số mở mắt, hai lão nhân bán kẹo vừng trong tay đang cầm giấy bóng gói kẹo trong gió đêm nhẹ nhàng run rẩy, tiểu cô nương mua son phấn sắc mặt trắng như tuyết, tựa như đã thoa năm lớp phấn.
"Không ngờ lại là người thông minh."
Nhìn vô hạn quang minh ở bờ bên kia, nghe trong đạo điện truyền đến thanh âm lễ nhạc, La Bố ở trong lòng suy nghĩ: "Hoặc là bên cạnh ngươi có người thông minh."
...
...
Vấn Thủy thành có lịch sử vô cùng dài lâu, lịch sử Đường gia so với Trần thị hoàng tộc, Lương gia cũng càng thêm lâu dài.
Là gia tộc đứng đầu tứ đại thế gia, giàu có nhất thế gian, Vấn Thủy Đường gia thống lĩnh vô số ngành nghề, chuyển vận, quân giới, lương thực, khai khoáng, chỉ cần là ngành nghề thực sự trọng yếu, vốn có thể thấy thân ảnh khiêm tốn nhưng không cách nào bỏ qua của Đường gia, mà điểm này đã nói rõ địa vị của Đường gia trên toàn bộ đại lục.
Cho tới hôm nay, không có bất kỳ ai biết Đường gia rốt cuộc có lực lượng như thế nào, bởi vì cho đến giờ này ngày này, không có bất kỳ thế lực nào có thể làm cho Đường gia phải sử dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, cho nên nói tới Đường gia, mọi người chỉ có thể dùng một miêu tả mơ hồ để diễn đạt, đó chính là nội tình.
Nội tình là căn nguyên, tựa như căn nguyên của Vấn Thủy là rất nhiều thủy thảo (bèo), thế nhân chỉ biết ở nơi đó, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể tưởng tượng cùng suy đoán, cho nên Đường gia trở nên càng ngày càng thần bí, cũng càng ngày càng đáng sợ.
Nhưng dù sao cũng sẽ có một chút căn cứ để xác minh, tỷ như chưa từng có người nào dám lặn xuống hoặc là bắt cá ở trong Vấn Thủy, tỷ như vô luận là Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ năm đó, hay là sau đó Thiên Hải Thánh Hậu quyền thế ngập trời, thái độ với Đường gia cũng là lấy dụ dỗ trấn an làm chủ, bởi vì xuống Vấn Thủy dễ dàng chết đuối, mà động Đường gia tất nhiên sẽ thiên hạ đại loạn.
Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng đương đại, chính là nhân vật thân phận tôn quý nhất đại lục, nhưng cho dù là hắn, đối với Đường gia cũng không có cách nào.
Nếu như rời khỏi Tùng Sơn quân phủ, hắn tỏ rõ thân phận, muốn tới Vấn Thủy thành, Đường gia có thể nghĩ ra vô số phương pháp, rất lễ phép cự tuyệt hắn bên ngoài thành, cho nên hắn chỉ có thể che giấu thân phận, như một lữ khách bình thường đi vào Vấn Thủy thành, cho dù Vấn Thủy thành đã sớm biết là hắn đến.
Nhưng hiện tại hắn đã vào Vấn Thủy thành, nếu như hắn còn muốn làm việc như mấy ngày trước, cố gắng thông qua hành động âm thầm cứu ra Đường Tam Thập Lục bị giam ở từ đường, Đường gia thật sự có thể làm cho hắn trực tiếp biến mất trong Vấn Thủy dưới bóng đêm —— bởi vì nơi này chính là Vấn Thủy.
Cho nên, quang minh trong đạo điện rất mãnh liệt, mây bay thẳng tới bầu trời.
Hắn trực tiếp tỏ rõ thân phận của mình đối với cả Vấn Thủy thành.
Vấn Thủy dù sâu thẳm đến cỡ nào, thủy thảo dưới đáy sông dù kinh khủng như thế nào, chẳng lẽ còn dám làm gì hắn?
Đây là tuyên cáo rất đơn giản trực tiếp, ở trong suy nghĩ của La Bố cùng rất nhiều người bao gồm cả Đường gia, lại tràn đầy trí tuệ.
Nhưng trên thực tế, quyết định này không có quá nhiều quan hệ với Trần Trường Sinh, hắn chỉ dựa theo những lời trong thư nói mà làm.
Nửa ngày qua đạo điện lộ ra vẻ an tĩnh như thế, cũng không phải là hắn cùng với mọi người đang thương nghị thảo luận, mà là bởi vì hắn có chuyện trọng yếu khác phải làm.
Khắp nơi đều là cây cối xanh tươi, ở trong ngày đông hàn lãnh, rất rõ ràng, trong đạo điện có trận pháp đang không ngừng cung cấp nhiệt lượng cho đại địa. Mặc dù Ly cung ở kinh đô, đây đều là hành động vô cùng xa xỉ, duy chỉ có ở Vấn Thủy thành, cũng không lộ vẻ đặc dị, bởi vì tòa thành này thật sự là quá mức giàu có .
Trong rừng cây có con đường bằng đá u tĩnh khúc chiết, bắt đầu từ lúc giữa trưa, hai bên con đường bằng đá cứ cách mấy trượng đã đứng một vị chủ giáo, vẻ mặt nhún nhường mà nghiêm túc.
Càng đi vapf chỗ sâu, chủ giáo hai bên con đường bằng đá có địa vị càng cao, đợi đến ngoài hậu điện thần môn, lại có bốn vị hồng y giáo chủ đang đứng.
Bên cạnh thần môn trồng một cây lê, dưới cây lê là cửa hậu điện, Vấn Thủy đại chủ giáo đứng bên ngoài cửa.
Mấy năm trước, Trần Trường Sinh từng tới Vấn Thủy, cũng chính là ở hậu điện, ngay lúc đó hắn đã được Giáo Hoàng Bệ Hạ bổ nhiệm làm viện trưởng Quốc Giáo học viện, toàn bộ đại lục cũng biết hắn chính là Giáo Hoàng ngày sau, đại chủ giáo tự nhiên chiêu đãi cực kỳ ân cần, nhưng cũng không đến mức như hôm nay.
Đối với Ly cung mà nói, Vấn Thủy thành dĩ nhiên là địa phương trọng yếu nhất, đại chủ giáo nơi này tự nhiên cũng cực kỳ quan trọng, Quốc Giáo những năm qua cũng không yên ổn, vị đại chủ giáo này có thể làm nhiều năm như vậy ở chỗ này, tự nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường, nhưng hắn cứ như vậy yên lặng chờ ngoài hậu điện, cho dù thời gian dời đi, cũng không toát ra bất kỳ thần sắc không kiên nhẫn, thậm chí ngay cả chân cũng không nhúc nhích một chút, lộ vẻ phá lệ nhún nhường.
Bởi vì hiện tại Trần Trường Sinh đã là Giáo Hoàng .
Mặc dù rất rõ sự thật này, nhưng nhìn đại chủ giáo tựa như bị cố ý coi thường, mấy vị hồng y giáo chủ dù không dám oán thầm, khó tránh khỏi vẫn còn có chút không thoải mái.
Có thể làm cho bọn họ cảm thấy có chút an ủi chính là, Chiết Tụ cùng Quan Phi Bạch cũng bị ngăn ở ngoài cửa hậu điện, lúc này đang trong rừng cây ngây người.
Lang tộc Chiết Tụ cùng Ly sơn Quan Phi Bạch, dĩ nhiên đều là danh nhân, quan hệ giữa bọn họ cùng Giáo Hoàng, cũng là thế nhân đều biết.
Bọn họ cũng không thể vào trong điện, huống chi những người còn lại.
Từ giữa trưa, cửa hậu điện chưa từng được mở ra, bên trong cũng không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, cũng không ai biết Trần Trường Sinh làm cái gì ở bên trong.
Cho đến lúc hoàng hôn nồng nhất, rừng cây bên bờ sông cùng đỉnh điện tựa như đồng thời thiêu đốt , sau đó một đạo nhiệt ý chân thật truyền ra.
Đó là do ngọn lửa chân thật sinh ra nhiệt độ, mà không phải trận pháp đến từ dưới đất của đạo điện, lá cây lê cũng khẽ cuộn lên.
Đại chủ giáo rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về cửa điện, trên mặt toát ra cảm xúc khẩn trương.