Chương trước trở về mục lục chương sau trở về trang sách
Vị đạo nhân từ trong đêm mưa đột nhiên hiện ra, chính là Quốc Giáo học viện tiền viện trưởng Thương Hành Chu, cũng là thời đại Thái Tông đã cực kỳ thần bí Kế đạo nhân.
Hắn là lãnh tụ hoặc có thể nói chủ mưu của chuyện trong kinh đô tối nay.
Sau khi hắn xuất hiện, trong thiên địa chỉ có thể nghe được thanh âm Thiên Hải Thánh Hậu cùng hắn nói chuyện với nhau.
Vô luận Chu Lạc hay Quan Tinh Khách, hay là mười lăm vị Vương gia đã tiến vào kinh đô, cũng vẫn duy trì an tĩnh, điều này đại biểu tôn trọng, hoặc là kính sợ.
Nhưng thiên địa rất bát ngát, thế giới rất lớn, cuối cùng sẽ không thể chỉ có một hay hai loại thanh âm, cuối cùng sẽ có chút thanh âm nào khác sẽ xuất hiện.
"Cần gì như thế?"
Một giọng nói vang lên ở trong dòng nước ở phương hướng đông nam kinh đô.
Chiếc thuyền lớn đang di chuyển trên mặt nước chậm rãi dừng lại.
Đạo cô đứng ở mũi tàu vẻ mặt đột biến, nhanh như tia chớp vung tay nhưng không chộp được gì.
Ở trong dòng nước u ám thủy chung nhộn nhạo vẻ màu đỏ, lúc này đang dần dần nhạt đi.
Sau một khắc, trong bầu trời đêm ngoài Thiên Thư lăng bỗng nhiên có thêm một đạo ánh sáng, đem giọt mưa từ trên trời rơi xuống chiếu rọi rõ ràng, cũng chiếu sáng một đạo thân ảnh trong đó.
Đây không phải là tia chớp từ mây đen rơi xuống, mà là đạo thân ảnh kia cùng cấm chế của Thiên Thư lăng gặp nhau sinh ra khí tức.
Đạo thân ảnh kia từ trong màn mưa chậm rãi bay xuống, rơi vào bờ sông ngoài Thiên Thư lăng.
Đây là một trung niên văn sĩ, trường sam đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, không chút nào chật vật, trong ánh mắt bình tĩnh có một loại phong thái làm lòng người tin phục.
Ngón tay trên tay phải của hắn buộc lên một đóa hoa nhỏ đỏ lòm, lúc này ở trong mưa nhẹ nhàng lung lay.
Biệt Dạng Hồng.
Vị cường giả thần thánh lĩnh vực này cũng không thể đột phá cấm chế của Thiên Thư lăng, bị ngăn cách ở phía ngoài.
Nhưng nếu hắn đã phát ra thanh âm của mình, như vậy sẽ tiếp tục lên tiếng.
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên.
Thân ảnh Biệt Dạng Hồng chợt mờ ảo, màn mưa dày đặc xuất hiện một lối đi rõ ràng, trên mặt sông ngoài Thiên Thư lăng xuất hiện một cái bọt sóng thẳng tắp.
Trong thời gian ngắn, hắn đã xông vào Thiên Thư lăng, đi tới phía dưới cùng của thần đạo, ngay phía trước phiến thạch bình.
Nhưng hắn không có cách nào tiếp tục đi tới nữa, bởi vì Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn một cái.
Một đạo thiểm điện từ trên trời rơi xuống, rơi vào trước người Biệt Dạng Hồng.
Một mảnh ánh sáng màu trắng chói mắt, trực tiếp đem nước trong dòng suối bốc hơi toàn bộ, trên hắc thạch cứng rắn xuất hiện mấy đạo vết rách vô cùng thô ráp.
Biệt Dạng Hồng nhìn về đỉnh Thiên Thư lăng ở cuối thần đạo, vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc trước, hắn cảm giác được thiên địa khí tức mơ hồ biến hóa, dừng bước lại, nếu không hắn rất có khả năng bị đạo thiểm điện này đánh trúng, người bị thương nặng.
Thiên Hải Thánh Hậu chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua một cái.
Nàng triển lộ ra cảnh giới thật sự cực kỳ đáng sợ, cảm giác mơ hồ đã có khả năng điều động thiên địa pháp tắc!
Tất cả mọi người đều biết, Thiên Hải Thánh Hậu cảnh giới sâu không lường được, nhưng đến tận lúc này, mọi người mới biết được, toàn bộ suy đoán đều đã đánh giá nàng quá thấp!
Tây bắc quan đạo, Quan Tinh Khách ngẩng đầu lên, đem nón lá đẩy về phía trước, lộ ra gương mặt bình thường không có gì lạ, trong mắt có mấy phần run sợ.
Chu Lạc trong xe lăn lẳng lặng nhìn nơi này, dùng tay trái nhẹ nhàng mà xao kích vỏ kiếm, đó là cánh tay duy nhất của hắn hiện tại.
"Kinh đô là địa bàn của trẫm, các ngươi không nên chọn ở chỗ này."
Thiên Hải Thánh Hậu bình tĩnh nói với thế giới này.
Biệt Dạng Hồng đã dừng bước, nhưng hắn còn có thể tiếp tục phát ra thanh âm của mình: "Vô luận ở nơi nào, chúng ta cuối cùng đều phải tới."
"Trẫm không hy vọng ngươi tới." Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn bình tĩnh nói: "Bởi vì trẫm không muốn giết ngươi."
Biệt Dạng Hồng nói: "Nếu đọc chính là sách thánh hiền, dù sao cũng phải cầu một cái an lòng."
Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Không hổ là Biệt Dạng Hồng, lòng trẫm rất an ủi, ở trong đám người này, trẫm luôn luôn cảm thấy ngươi coi như không tệ, có bản sắc khác, có khí độ khác."
Màn mưa đêm đột nhiên loạn , hóa thành vô số sóng nước, bọt sóng trong sông ngoài Thiên Thư lăng trở nên càn rỡ, khí tức cũng rối loạn .
Đạo cô kia cũng đi tới Thiên Thư lăng, đứng ở bên người Biệt Dạng Hồng, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trên.
"Chuyện hồ đồ nhất mà ngươi làm trong cuộc đời này, chính là cưới thứ như vậy."
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn Biệt Dạng Hồng châm chọc nói.
Đạo cô kia là thê tử của hắn, đồng liệt Bát Phương Phong Vũ Vô Cùng Bích.
Vô Cùng Bích nghe lời này cảm thấy tức giận, cảm thấy thanh âm dạ vũ cùng thanh âm của người đàn bà kia làm lòng người rất phiền não, nhưng cũng không dám có tỏ vẻ gì.
Thời khắc như vậy, Biệt Dạng Hồng cũng không thể nói cái gì, hơi chút trầm mặc rồi nói: "Nương nương, nếu tóm lại đều phải chết, sao ngài không để hắn được một cái chết thống khoái chứ?"
Lời này của hắn còn chưa kết thúc.
Còn chưa nói hết phần sau là —— sau đó, chúng ta sẽ chiến một cách thống khoái.
...
...
Thống khoái, ở rất ít thời điểm có thể lý giải là thống (đau) mà thật khoái (sướng).
Trần Trường Sinh lúc này đã cực kỳ thống khổ, không cảm thụ được chút vui sướng nào, cảm thụ gió đêm trong mưa đến từ ngoài ngàn dặm, càng ngày càng mãnh liệt.
Nghe Biệt Dạng Hồng nói, Thiên Hải Thánh Hậu nghiêng người nhìn hắn một cái, chẳng qua là một cái hờ hững, đã đem tình huống trong thân thể của hắn thấy rõ ràng vô cùng.
Theo Thiên Cơ lão nhân thôi diễn tính toán, hắn còn chưa ra đời đã bị thiên luân vỡ nát, chín đường kinh mạch chính đều hủy diệt.
Lúc này Trần Trường Sinh, lại là bảy mươi hai kinh mạch đã gãy lìa toàn bộ, ba trăm sáu mươi lăm khí khiếu cũng đã phá vỡ.
Hắn đang thừa nhận thống khổ khó có thể tưởng tượng, giống như năm đó ở trong bụng nàng, chẳng qua khi đó hắn còn vô tri vô giác, người duy nhất trên thế gian có thể cảm thụ được nổi thống khổ của hắn chính là nàng.
Thiên Hải Thánh Hậu nghĩ tới thống khổ năm đó lúc mang thai hắn, thống khổ lúc sinh hắn, khẽ cau mày, có chút ghét cay ghét đắng.
Dạ vũ càng mau, nhưng có tinh thần ẩn diệu, còn có phiến quang hoa trong xanh phẳng lặng hơn.
Quan Tinh Khách đẩy Chu Lạc trong xe lăn, cũng đi tới Thiên Thư lăng.
Bốn phương Phong Vũ đã tới.
Đạo nhân kia không biết ở nơi nào trong đêm mưa.
Tăng lữ ở bên khe suối cách xa vạn dặm.
Tối nay kinh đô vốn là mưu kế của Thiên Hải Thánh Hậu, giờ phút này người cũng đã đến đông đủ, Trần Trường Sinh cũng không có bất kỳ giá trị tồn tại nữa, như vậy tự nhiên có thể chết rồi.
Từ trong bầu trời đêm mưa rơi càng lúc càng lớn, tương liên thành sợi, sau đó mưa rơi như rót, gió đêm cũng trở nên càng lúc càng lớn.
Sâu trong mưa gió truyền đến tiếng sấm ùng ùng, thỉnh thoảng có tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu sáng hình ảnh trên đỉnh Thiên Thư lăng.
Thiên Hải Thánh Hậu chắp tay đứng dọc theo thần đạo, khuôn mặt tuyệt mỹ không có một tia cảm xúc, tóc đen ở phía sau phất phới, tựa như một vị ma thần.
Mưa sa không cách nào làm ướt một sợi tóc của nàng, lại làm cho Trần Trường Sinh ướt đẫm áo.
Sắc mặt Trần Trường Sinh tái nhợt, cả người ướt đẫm, nhìn dị thường suy yếu, thật là đáng thương.
Hắn thở hổn hển, chống mặt đất tràn đầy nước, khó nhọc ngẩng đầu, nhìn về nàng.
Giờ khắc này, hắn thật sự rất bình tĩnh, bởi vì hắn đã chết lặng, hắn đã thất vọng tới cực điểm đối với thế giới này.
Thiên Hải Thánh Hậu cảm giác được động tác của hắn, lạnh nhạt nói: "Hữu Dung muốn cứu ngươi, ta đã đưa nàng đi nơi khác."
Thời điểm nói những lời này, nàng không xoay người nhìn lại.
Thân thể Trần Trường Sinh bởi vì hàn lãnh, thống khổ, thất vọng mà trở nên có chút chết lặng, sau khi nghe được câu này trở nên hơi mềm nhũn, trên ngực còn vương một chút ấm áp cuối cùng.
Đúng vậy, thế giới này vẫn còn có người quan tâm tới hắn, tỷ như Hữu Dung, tỷ như mọi người trong Quốc Giáo học viện, tỷ như Lạc Lạc tại Bạch Đế thành phía xa, tỷ như sư huynh không biết ở nơi đâu...
"Cảm ơn ngài." Hắn nhìn bóng lưng Thiên Hải Thánh Hậu nói.
Hắn cảm tạ nàng ở thời khắc cuối cùng của cuộc sống còn nói những lời như vậy, do đó trợ giúp hắn nhớ tới, sinh mệnh đúng là vẫn còn có chút tốt đẹp.
Như vậy lúc hắn rời đi, hoặc là bởi vì hoài niệm mà có chút nhớ nhung, nhưng ít ra sẽ không vì không có chút hoài niệm mà khổ sở.
Mưa càng lúc càng lớn, theo thần đạo bằng đá trắng chảy xuống dưới Thiên Thư lăng, hợp thành càng nhiều, cuối cùng tựa như thác nước, thanh thế rất kinh người.
Dạ vũ thanh phiền, mưa sa thành hoạ, trong rừng cây mơ hồ có thể thấy rất nhiều thân ảnh dã thú chạy trốn, rốt cuộc cũng không cách nào nghe được tiếng côn trùng kêu vang.
Một con tùng thử ở trong rừng cây chạy ra, nhảy nhót, tựa như muốn tìm được vị trí thích hợp để tránh mưa, nhưng không cách nào làm được, rất nhanh đã bị nhấn chìm, mưa rơi quá lớn, thế cho nên lông tùng thử vốn không thấm nước, đều không thể hoàn toàn chịu đựng được, cái đuôi xoã tung cụp xuống, lông màu xám ướt nhẹp dán ở trên người, nhìn rất đáng thương.
Nếu như đám lông xám này khô ráo, xoã tung, có thể trông con tùng thử này rất mập.
Giống như con tùng thử lúc trước trong rừng cây ở Bách Thảo Viên.
Thiên Hải Thánh Hậu ánh mắt di động theo tùng thử ở trong rừng cây, cho đến thật lâu sau, mới thu hồi.
Thiên Thư lăng nơi này, đã là nơi cường giả tụ tập, kinh đô trong đêm mưa nhìn như bình tĩnh, không biết có bao nhiêu mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.
Sự thống trị của nàng đối với Đại Chu vương triều, đang gặp phải lực khiêu chiến mạnh nhất.
Nhưng vào lúc này, nàng lại rất chuyên tâm nhìn một con tùng thử tránh mưa.
Nàng đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì?
"Hai năm trước trong cung, hẳn là ngươi đã từng nhìn thấy một con tùng thử."
Nàng bỗng nhiên nói một câu nói như vậy.
Những lời này không có đầu cũng không có đuôi.
Trần Trường Sinh có chút hoảng hốt, không biết nàng đang nói điều gì.
Sau đó, hắn hoảng hốt nhớ ra một số chuyện.
Đây thật sự là chuyện thật lâu trước. Hai năm trước cái đêm diễn ra Thanh Đằng yến, hắn bị Mạc Vũ dẫn vào lãnh cung, bị trận pháp Đồng cung nhốt lại, hắn vì thoát khốn, mạo hiểm đi qua sinh môn xuống dưới đất, nhưng gặp hắc long, thật vất vả trở lại mặt đất lại đến trong hồ nước của hoàng cung.
Lúc ấy bên hồ có vị trung niên phụ nhân đang đứng, không biết là chuẩn bị rửa tay hay là giặt xiêm y.
Lúc ấy hắn ở trong hồ nước, cả người ướt đẫm, hình dáng chật vật, vừa lúc đêm khuya, vị trung niên phụ nhân kia giống như bị sợ, lui về phía sau một bước, guốc gỗ dẫm trên tảng đá, phát ra một thanh âm vang lên.
Lúc ấy trong rừng bên hồ, có con tùng thử đang tìm đồ ăn, bị sợ hết hồn, ném trái cây nhảy đến lầu hai thiên điện, theo lan can chạy trốn, đong đưa cái đuôi làm nghiêng một cái chậu hoa.
Lúc ấy trung niên phụ nhân đang ở ngay phía dưới chậu hoa.
Lúc ấy Trần Trường Sinh mới thoát khỏi khốn cảnh, còn đang trong thâm cung, đang lúc khẩn trương vạn phần, không thể bị người phát hiện, nhưng nhìn hình ảnh này, lại không chút nghĩ ngợi vọt tới.
Hắn đem trung niên phụ nhân kia ôm vào trong ngực, vòng vo nửa vòng, như vậy, cho dù chậu hoa rơi xuống, cũng chỉ nện vào trên lưng của hắn, sẽ không đập trúng đối phương.
May mắn chính là chậu hoa kia không rơi xuống.
Bây giờ nghĩ lại, hết thảy cũng không phải là chân thật, bởi vì nàng không phải là trung niên phụ nhân bình thường, nàng là Thiên Hải Thánh Hậu, làm sao có thể sợ hãi được?
Lúc ấy động tác của mình, ở trong mắt của nàng, khẳng định rất nhiều chuyện, rất buồn cười?
Chẳng qua tại sao lúc này nàng bỗng nhiên nhắc tới con tùng thử này chứ?
Nghĩ tới lúc ấy, Trần Trường Sinh cảm giác ngơ ngẩn.
Danh Sách Chương: