Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh cố ý nói như vậy làm như vậy .
Nhưng làm thế không có nghĩa là bọn họ thật sự bình tĩnh, không thèm để ý giống như biểu hiện, mà chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất.
Từ Hữu Dung mang nụ cười thỏa mãn mà bình tĩnh trên mặt, trước khi chết cuối cùng cũng thấy được tòa lăng mộ trong truyền thuyết, tiếp cận bí mật chân chính của Chu viên, dĩ nhiên là rất vui mừng.
Trần Trường Sinh nhìn Hoàng Chỉ tán mấy lần, xác nhận không có bất cứ động tĩnh gì, thời điểm bọn hắn thấy lăng mộ thì đạo kiếm ý kia cũng đã biến mất, không biết chuyện này ý nghĩa thế nào.
Đạo kiếm ý kia đã hoàn thành công việc chỉ đường? Kiếm trì ở ngay bên cạnh lăng mộ? Bốn phía lăng mộ là bạch sắc thảo nguyên mênh mông bát ngát, đối diện hơn mười dặm, mơ hồ có thể thấy vài ngôi miếu cũ, đây không phải là tự miếu, hẳn là phối miếu, không có hồ cũng chẳng có đầm, kiếm trì sẽ ở nơi đâu?
Trần Trường Sinh không suy tư thời gian quá dài, cõng Từ Hữu Dung đi tới lăng mộ, không lâu sau đã đi tới con đường làm bằng đá tựa như nối tới tận trời.
Bước lên con đường bằng đá, có tro bụi ở đáy giày tóe lên, chẳng biết tại sao, hắn dần dần tăng nhanh tốc độ, đến cuối cùng biến thành chạy.
Từ Hữu Dung ôm cổ của hắn, mỉm cười nghĩ tới, dù sao cũng là nam tử trẻ tuổi mới hai mươi tuổi, dù tĩnh táo thong dong thế nào cũng chỉ là giả tượng, cũng đúng, Tuyết Sơn tông thừa phụng huyết mạch huyền sương cự long , mà huyền sương cự long nổi danh thích kim ngân tài bảo nhất trong Long tộc, lăng mộ này nhất định là có vô số bảo tàng, bước đi của hắn làm sao có thể không vội chứ?
Trần Trường Sinh thương thế đã đỡ, tuy nói vẫn mỏi mệt, nhưng tốc độ rất nhanh, không cần quá nhiều thời gian, đã cõng Từ Hữu Dung chạy đến cuối thần đạo dài mấy ngàn trượng, tới trong trung tâm của mộ lăng. Nhìn cửa đá trầm trọng cao chừng hơn mười trượng trước mặt này, hắn hít sâu một hơi, hai tay đẩy về phía trước, lại phát hiện dễ dàng ngoài dự tính.
Lặng lẽ không tiếng động, cửa lăng mộ đã bị đẩy ra, khe hở càng ngày càng rộng, phun ra chút ít đá vụn rất nhỏ.
Trần Trường Sinh rút đoản kiếm ra, giơ phía trước người, đi vào trong lăng mộ, rất cảnh giác.
Từ Hữu Dung tựa vào vai hắn, giống như trước cũng vẻ mặt ngưng trọng, ngón tay không ngừng bấm, lặng yên tính toán thôi diễn.
Tòa lăng mộ này có thể nói là nơi thần bí nhất của Đông Thổ đại lục, bên trong mai táng vị nam nhân từng để cho toàn bộ thế giới đều phải sợ hãi.
Bọn hắn bây giờ tự nhiên đã biết, Nhật Bất Lạc thảo nguyên thần bí chẳng qua là nghĩa trang của lăng mộ này.
Ngay cả nghĩa trang đã bát ngát nguy hiểm như thế, huống chi là chủ thể lăng mộ.
Cũng không ai biết trong lăng mộ này có cái gì.
Vừa đi vào cửa đá, mới mấy bước cự ly, đột nhiên, trong bóng tối phương xa bỗng nhiên lóe lên quang minh, phảng phất trời đêm không sao, có người ở hoang nguyên đốt một đống lửa trại.
Trần Trường Sinh quan sát phương xa, thời khắc chuẩn bị chiến đấu hoặc xoay người chạy trốn.
Sau một khắc, sâu trong lăng mộ lóe lên điểm sáng thứ hai, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều điểm sáng theo thứ tự xuất hiện, hướng bọn hắn mà đến, biến thành hai đường ánh sáng sáng ngời.
Cuối cùng, ánh sáng đi tới trước người bọn họ, thì ra là dạ minh châu khảm hai bên thông đạo phát sáng lên.
Dạ minh châu toàn thân rất tròn trong suốt, mỗi một viên đều lớn như cái chén.
Những viên dạ minh châu này xem ra không hoàn mỹ bằng viên mà Lạc Lạc cho hắn, nhưng tuyệt đối không nhỏ hơn dạ minh châu trên Cam Lộ Đài, hơn nữa thông đạo rất dài, thông tới chỗ sâu trong lăng mộ, dạ minh châu trên vách tường ít nhất cũng mấy ngàn viên, thật khó có thể tưởng tượng, năm đó Chu Độc Phu xây dựng lăng mộ cho mình, từ đâu tìm đến nhiều viên dạ minh châu cơ hồ hoàn toàn giống nhau đến vậy.
Ở dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, hắn cõng Từ Hữu Dung đi sâu vào lăng mộ.
Thông đạo thông tới sâu trong lăng mộ, hẳn là minh đạo trong quy chế lăng mộ Hoàng Đế, có ý thông tới âm u. Dĩ nhiên, ở trong điển tịch Quốc Giáo, thông đạo bình thường cũng được gọi là minh đạo, ý là thông tới thần quốc vô hạn quang minh trong tinh thần hải dương. Tựa như ngoài lăng mộ con đường bằng đá dài mấy ngàn trượng, được gọi là thần đạo, cũng có ý tứ tương tự như thế.
Đi lại trong thông đạo dài dòng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân hồi âm, cho dù tiền trình có dạ minh châu chiếu sáng, vẫn lộ vẻ có chút âm trầm kinh khủng.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên cảm giác được trong tim truyền tới hàn ý, phân ra một đạo thần thức tự quan quan sát, phát hiện bên ngoài u phủ phiến hàn hồ, hắc long tựa như có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi hơi ngây ra, khóe môi lộ ra nụ cười, nghĩ thầm thật không hổ là huyền sương cự long trong truyền thuyết thích châu báu tinh thạch nhất , mặc dù đang ngủ say, cũng cảm giác được nơi này dạ minh châu tồn tại.
Từ Hữu Dung nhìn mặt hắn bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, rất khó hiểu, lại cảm thấy có chút quỷ dị, nhẹ giọng hỏi.
Trần Trường Sinh không biết giải thích như thế nào, không thể làm gì khác đành cười cười, nhìn có chút ngốc nghếch.
Ngoài dự liệu của hai người bọn họ, thông đạo này không có cơ quan gì, cũng không gặp phải thú dữ thủ lăng, cứ như vậy đi tới chỗ sâu nhất trong lăng mộ, cũng không có chuyện gì phát sinh.
Cuối minh đạo lại là một cánh cửa đá.
Thời điểm Trần Trường Sinh đưa tay đẩy ra, rất tự nhiên nhớ lại hình ảnh ban đầu Thanh Đằng yến chính mình bị Mạc Vũ giam trong Đồng Cung, đi tới đáy Hắc Long Đàm, đẩy ra cánh cửa đá kia. Lúc ấy hắn mang ý niệm hẳn phải chết đẩy ra cửa đá, chưa từng nghĩ đến, ở sau cửa đá gặp được hắc long, mà lần gặp gỡ này sau đó đã mấy lần cứu vãn tánh mạng của hắn.
Đẩy phiến cửa đá này ra, sẽ gặp phải chuyện gì?
Cùng với thanh âm ma sát nhỏ nhẹ, cửa đá chậm rãi được mở toang.
Cánh cửa đá này đã mấy trăm năm không mở ra.
Phía sau cửa là một thế giới vài trăm năm cũng không có người đến dò hỏi.
Cột đá cao vài chục trượng chống đỡ đỉnh lăng.
Không gian lộ vẻ vô cùng khổng lồ.
Sâu trong lăng mộ, thì ra không phải là mộ thất, mà là một tòa cung điện.
Ở chỗ sâu nhất của cung điện, có một chiếc quan tài bằng đá màu đen.
Trần Trường Sinh cõng Từ Hữu Dung đi tới trước thạch quan màu đen, mới phát hiện thạch quan màu đen vô cùng khổng lồ, tựa như một ngọn núi đá màu đen.
Đứng trước thạch quan màu đen, thân ảnh hai người bọn họ rất là nhỏ bé.
Tòa thạch quan này là dùng hắc diệu thạch chế thành , mặt ngoài âm ư không ánh sáng, lộ ra ý vị u song, nhìn không thấy khe hở cùng vết lắp ghép, rất có khả năng là do một khối hắc diệu thạch hoàn chỉnh chết tạo thành.
Trần Trường Sinh mặc nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ đây mới thật là một tòa hắc thạch sơn?
Hắc diệu thạch quan mặt ngoài không có hoa văn, cũng không có văn tự ghi rõ thân phận của người bên trong, như thế càng thêm vẻ túc mục.
Người nam nhân lúc nanỳ đang lẳng lặng nằm ở trong hắc diệu thạch quan, không cần hoa văn tăng thêm rực rỡ cho mình, không cần ghi lại thay mình ca công tụng đức
Người nam nhân kia lúc thời niên thiếu, từng được gọi là Lạc Thủy đệ nhất cường giả.
Sau đó, hắn ở ngoài thành Lạc Dương đánh bại Thái Tông Hoàng Đế, cho nên được gọi là Trung Nguyên đệ nhất cường giả.
Sau đó, hắn đi phía nam, liên tiếp đánh bại vô số cao thủ Trường Sinh tông và Hòe viện, san bằng sơn môn Nam Khê trai, xé toang khăn che mặt của Thánh Nữ đương thời, từ sau hôm đó, hắn được gọi là loài người đệ nhất cường giả.
Sau nữa, hắn trong vòng vây của vô số Ma tộc cường giả, đánh trọng thương Ma Quân, phiêu nhiên đi xa, cho nên, hắn được gọi là đại lục đệ nhất cường giả.
Đại lục đệ nhất cường giả nơi này, thậm chí không có thời gian hạn chế, không cực hạn ở niên đại lúc bấy giờ, mà là nhìn năm trăm năm trước đó, nhìn năm trăm năm sau này, hắn cũng là mạnh nhất, không ai có thể sánh bằng.
Cho nên hắn lại có thêm một danh hiệu, ngàn năm đệ nhất cường giả.
Nhìn quanh vũ nội vô địch thủ, có thể là vì tâm tình tịch mịch, để cho hắn biến mất, chỉ để lại một đoạn truyền kỳ không cách nào phục chế.
Cuối cùng, thế nhân xưng hắn là dưới tinh không đệ nhất cường giả.
Hắn dùng hắc diệu thạch quan nguyên chỉnh làm quan tài, dùng một mảnh Nhật Bất Lạc thảo nguyên tạo thành nghĩa trang, dùng một thế giới tới làm mộ địa của mình, còn cần gì tạo mộ bia, ở trên tấm bia khắc xuống tên của mình.
Hắn là Chu Độc Phu.
Hắn chỉ có thể là Chu Độc Phu.
Đứng trước hắc diệu thạch quan, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, thi lễ đơn giản một cái, sau đó cõng Từ Hữu Dung tiếp tục đi về phía trước, không dừng lại thời gian dài hơn.
Từ Hữu Dung có chút không cách nào hiểu được sự bình tĩnh của hắn, hỏi: "Ngươi nên biết người trong hắc thạch quan là ai."
Trần Trường Sinh giống như xác nhận nói: "Dưới tinh không đệ nhất cường giả, bất bại truyền kỳ, huynh trưởng kết nghĩa của Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Chu."
"Nếu như chỉ là cường đại, tịnh không đủ để cho thế nhân nhớ hắn lâu đến vậy."
Từ Hữu Dung nói: "Loài người có thể chiến thắng Ma tộc, thật ra có một nguyên nhân trọng yếu nhất, vẫn bị sách sử cùng mọi người cố ý quên đi, đó chính là Chu Độc Phu đánh bại hơn nữa làm Ma Quân bị trọng thương."
Trần Trường Sinh không dừng bước, ngược lại càng đi nhanh hơn, nói: "Ta biết chuyện này, cũng hiểu được tầm quan trọng của chuyện này."
"Cho nên, trừ là truyền kỳ, hắn còn là một vị anh hùng." Từ Hữu Dung nói: "Ta gặp qua những người trẻ tuổi, tuyệt đại đa số cũng coi hắn là thần tượng, cuồng nhiệt sùng bái hắn, nếu để cho bọn họ có thể đi tới trước quan tài của Chu Độc Phu, nhất định sẽ thật tình quỳ lạy, nơi nào lạnh lùng giống như ngươi."
"Nếu là thời điểm khác, đại khái ta cũng sẽ làm như vậy." Trần Trường Sinh nói: "Nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian đi phủ cổ đuổi tích, hơn nữa dù sao hắn cũng đã chết.”
Từ Hữu Dung hỏi: "Cho nên?"
Trần Trường Sinh nói: "Anh hùng đến thế nào, truyền kỳ vĩ đại đến thế nào, chỉ cần chết đi sẽ không thể tỉnh lại, không có biện pháp nói cho chúng ta biết sống tiếp thế nào. Tình cảnh bây giờ của chúng ta thực sự rất gay go, ngay tại lúc này còn muốn thương tiếc tiền bối, như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành đối tượng bị thương tiếc, dĩ nhiên, khả năng lớn có thể sẽ nhanh chóng bị người quên mất."
Nói xong những lời này, bọn họ đã đi tới thềm đá phía sau lăng , trước mặt có một loạt các cánh cửa. Mặt đất trước cửa phủ một tầng bụi bặm thật mỏng, nhìn không thấy bất cứ dấu vết gì, ngay cả dấu vết của gió cũng không có, thoạt nhìn, tòa lăng mộ này quả thật chưa từng mở ra, càng không có người đi vào, bọn họ là nhóm khách đầu tiên tới đây.
Tựa như cửa lăng, cửa những thạch thất này cũng không có khóa.
Đi vào gian thạch thất đầu tiên, một trận gió mang theo mùi mục nát đập vào mặt tới, hắn bình hô hấp, híp mắt, mượn từ ánh sáng từ phía sau, nhìn về bên trong phòng. Chỉ thấy bên trong thạch thất có rất nhiều giá gỗ mục nát, ít nhất mấy trăm pháp khí xốc xếch rơi ở các nơi, từ hình dáng quan sát, pháp khí này nhất định bất phàm, chỉ là bởi vì để đó không dùng thời gian quá lâu, khí tức trên pháp khí đã tiêu tán, cùng đồng nát sắt vụn không có gì khác biệt.
Đột nhiên, Từ Hữu Dung nhẹ giọng kinh hô lên.
Trần Trường Sinh theo ánh mắt của nàng trông qua, chỉ thấy góc khuất nhất trong đống gỗ mục, mơ hồ có thứ gì.
Chương trước
Danh Sách Chương: