Không biết qua thời gian bao lâu, Thiết Thụ mở mắt, hiện lên vẻ tàn khốc, sau đó là một tia ngơ ngẩn, lộ ra tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ở dưới cây cổ thụ, trên lá vàng, trên mặt ghế đá, hắn cảm nhận được khí tức Vương Phá lưu lại vài ngày trước, hắn không ngờ tới, đao đạo của Vương Phá càng thêm tinh thâm đến thế.
Tu hành đến cảnh giới của Vương Phá, muốn tiến bộ thêm, cũng rất khó khăn, nhưng mà, người này lại có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tăng lên nhiều như thế... Ban đầu ở Tầm Dương thành, Vương Phá đối mặt với Chu Lạc, thiết đao tuy mạnh, lại không tìm được bất cứ cơ hội nào, mà trong Đàm Chá miếu yên lặng ngộ đao nhiều ngày, tình hình đã khác trước.
Nếu như để cho Vương Phá tiếp tục tăng lên, cũng không ai biết lúc nào hắn sẽ bước qua cánh cửa kia nữa.
Thiết Thụ lần đầu tiên cảm nhận được áp lực.
Sau đó, sát ý của hắn trở nên càng thêm nồng đậm.
Vô luận triều đình hay là hắn, cũng sẽ không cho phép đao đạo của Vương Phá đại thành.
Từ trên mặt ghế đá đứng dậy, hắn nhìn về Đàm Chá miếu, lẳng lặng cảm nhận tất cả khí tức lưu động trong thiên địa.
Trong miếu có người, cảnh giới rất cao diệu, kém hắn chỉ một chút.
Hắn đi tới bên kia, lá vàng ẩm ướt dưới gót giày vỡ vụn, biến thành từng sợi nhỏ nhất, trông giống như hoa cúc đang nở rộ.
Gió thu phá vỡ màn mưa, đẩy ra cửa của Đàm Chá miếu ngay khi hắn cách ngưỡng cửa chừng mười trượng.
Gió thu hàn lãnh không lan tràn được bao xa, đã bị hai đạo thanh phong ngăn cản, hai đạo thanh phong này đến từ một đôi ống tay áo.
Người trong miếu không phải là Vương Phá, là Mao Thu Vũ.
Hàng rào bên miếu cũng được đẩy ra, Bạch Thạch đạo nhân từ trong mưa đi tới.
Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân, từ hai phía sơn dã bước vào.
Trong mưa thu, còn có rất nhiều bóng dáng áo hồng như ẩn như hiện.
Bốn vị cự đầu của Quốc Giáo, đều mang theo trọng bảo, mang theo vô số hồng y giáo chủ cảnh giới cao thâm, đem toàn bộ Đàm Chá miếu vây kín.
Thế trận này thật sự rất lớn.
Muốn giết chết một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, nhất định phải có thế trận như vậy.
Thiết Thụ nhìn Mao Thu Vũ, đôi mắt chậm chạp híp lên, sát ý không hề giảm bớt, ngược lại trở nên càng thêm đáng sợ.
Ly cung quả nhiên xuất thủ, là muốn bảo vệ Vương Phá, hay là muốn nhân cơ hội này để giết chết chính mình?
Hắn biết rõ, nếu như mục tiêu là phía sau, hôm nay coi như mình có thể sống sót rời đi, cũng tất nhiên phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng.
Hắn đem hai tay đưa về phía trong mưa, để cho nước mưa không ngừng thấm đẫm.
Hắn nhìn Mao Thu Vũ chậm rãi từ trong miếu đi ra, mặt không chút thay đổi nói: "Đây là ý chỉ của Giáo Hoàng đại nhân sao?"
Mao Thu Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà là nhìn về nơi xa hơn .
Thiết Thụ đã cảm giác được, cho nên mới hỏi câu hỏi này.
Nơi xa là dãy núi, sắc thu mang đến màu sắc vàng hồng, đã bị cơn mưa xóa nhòa đi qua nhiều.
Chẳng biết lúc nào, một tòa vương liễn xuất hiện ngay bên vách núi.
Tương Vương, tự mình trình diện.
Trận sát cục của triều đình đối với Vương Phá này, có thể sẽ biến thành Ly cung vây giết Thiết Thụ.
Nếu như trên vách núi không xuất hiện tòa vương liễn này, nếu như phía sau núi không có tiếng chân như sấm của đại quân mơ hồ truyền đến.
Vô luận là sát cục đối với người nào, đến đây, ván bài đã được sáng tỏ.
"Bệ Hạ muốn ta hỏi ngươi một câu." Mao Thu Vũ nhìn Thiết Thụ hỏi: "Các ngươi đã quên lời thề tinh không ban đầu rồi sao?"
Rất nhiều năm trước, các cường giả thần thánh lĩnh vực lấy Giáo Hoàng cầm đầu, đã từng lấy tinh không làm dẫn, lập ra lời thề.
Nội dung của lời thề chính là tất cả lấy lợi ích của Nhân tộc làm trọng, tuyệt sẽ không chủ động động thủ đối với các thiên tài tu đạo chất đầy tương lai cùng hi vọng của loài người.
Vương Phá, đương nhiên đứng đầu trong danh sách này.
Ban đầu ở Tầm Dương thành, Chu Lạc xuất kiếm đối với hắn, đã có thể nói là phá thề, nhưng hắn còn có thể lấy cớ.
Kiếm của hắn, chính là đâm Tô Ly.
Chỉ là, Vương Phá không nên đứng trước người của Tô Ly.
Hôm nay thì sao? Thiết Thụ mang theo một thân mưa thu đi tới Đàm Chá miếu, rõ ràng chính là muốn giết Vương Phá, hắn có thể tìm được cái cớ hay lý do gì đây?
Giáo Hoàng Bệ Hạ để cho Mao Thu Vũ hỏi hắn câu này, hắn có thể trả lời như thế nào?
Thiết Thụ không đáp.
Mao Thu Vũ nhìn hắn nói: "Ngươi đã không thể trả lời, như vậy cũng đừng động vào Vương Phá."
Ánh mắt Thiết Thụ càng thêm rét lạnh, tay bị nước mưa ngâm càng thêm trắng bệch, tựa như một đáo hoa.
Điều này đại biểu hắn hiện tại rất tức giận.
Nhân vô thiên nhật hảo, hoa vô bách nhật hồng. (Có nghĩa là ko ai có thể sung sướng được mãi, sông có khúc, người có lúc. Lại có thể hiểu ra thành, người ko thể tốt mãi, mà sẽ có ngày biến xấu, hoa ko thể thắm suốt, mà rồi sẽ héo tàn)
Hắn nở nụ cười đầy trào phúng.
Giáo Hoàng không còn sống được lâu lắm.
"Bệ Hạ còn muốn ta nói với ngươi..."
Mao Thu Vũ tựa như biết hắn suy nghĩ cái gì, bình tĩnh nói: "Nếu như sau khi hắn trở về Tinh hải, ngươi vẫn kiên trì động thủ với Vương Phá, như vậy Ly cung sẽ diệt toàn tộc của ngươi."
Nếu như nói Ly cung cũng là một tông phái, như vậy tất nhiên nó sẽ là tông phái cường đại nhất thế gian, bởi vì nó chính là Quốc Giáo.
Không có người tu đạo nào có thể chính diện đối kháng với Quốc Giáo.
Cho dù cường đại như Thiết Thụ.
Cho dù là Thiên Cơ lão nhân đã từng đứng đầu Bát Phương Phong Vũ, có tổ chức đáng sợ như Thiên Cơ các.
Dĩ nhiên, một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, chỉ cần không lâm vào tình thế hiểm nghèo như hôm này, cho dù không địch lại Ly cung, cũng rất khó bị giết chết.
Nhưng tu đạo mặc dù cô đơn, cũng rất hiếm có người tu đạo thực sự cô đơn.
Hắn sẽ có người nhà, người thân, bạn bè, bạn học, đồng tộc, đồng đạo.
Mao Thu Vũ nói dứt lời, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Diệt toàn tộc của ngươi.
Mấy chữ này tựa như con người của Thiết Thụ, rất cứng rắn, rất lạnh lùng, có một loại mùi vị sắc bén như kim khí.
Thiết Thụ nhìn hắn nói: "Các ngươi cũng rất rõ ràng, Vương Phá tới kinh đô để giết người ."
Mao Thu Vũ vẻ mặt không thay đổi, nói: "Nếu hắn giết người, xúc phạm Chu luật, tự có quan viên triều đình trừng phạt."
Rất nhiều tầm mắt rơi vào vương liễn ở phía xa.
Tương Vương không rời khỏi liễn.
Thiết Thụ nở nụ cười, mang theo mỉa mai cùng đùa cợt.
Lời nói của Mao Thu Vũ, đại biểu thái độ của Ly cung.
Thái độ như thế, rất lạnh lùng.
"Hắn muốn giết người, các ngươi không để ý, ta còn chưa giết người, vì sao Giáo Hoàng đại nhân lại muốn xen vào?"
"Bởi vì ngươi có lòng."
"Chuyện này không công bằng."
Mao Thu Vũ không trả lời Thiết Thụ, xoay người đi tới ngoài núi.
Lăng Hải chi vương đám người, cũng đi theo.
Giáo Hoàng quả thật không có ý muốn giết chết Thiết Thụ.
Tựa như ban đầu ở Quốc Giáo học viện, Ly cung chỉ muốn biểu hiện lực lượng của mình.
Nếu nói hộ giá, vung đao là được, nếu nói hộ tống, chỉ cần vượt qua thuyền phía trước là được, không cần xuất đao, cũng không cần thật sự đụng chạm, cũng đã đủ rồi.
Thiết Thụ nhìn mọi người trong Quốc Giáo rời đi trong mưa thu, khóe mắt khẽ giật giật.
Những người này đều là đại nhân vật trong Quốc Giáo, nhưng không có một ai là đối thủ của hắn, nhưng hắn cũng không dám xuất thủ.
Quả thật không công bằng.
Như lúc trước ở trên sơn đạo, hắn nói với Tiếu Trương.
Ở trước mặt Giáo Hoàng cùng Quốc Giáo, hắn có tư cách gì để nói công bằng?
...
...
Lá vàng rơi hết, lạnh lẽo dần tăng.
Mùa đông năm nay ở kinh đô, tựa như tới sớm hơn một chút, thời gian vẫn là cuối thu, cũng đã có mấy trận tuyết rơi xuống.
Dân chúng ở Bắc Tân kiều, đối với chuyện này cảm thụ lại càng chân thiết, trốn trong nhà, càng không ngừng xoa xoa tay, mắng thời tiết.
Không có ai chú ý tới, lạnh lẽo như vậy có liên quan tới chiếc giếng cạn này.
Gió rét từ miệng giếng không ngừng thổi ra ngoài, không ngừng nức nở, giống như đang thổi tiêu, cũng giống như đang khóc, mừng quá mà khóc.
Danh Sách Chương: