Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chia của, không, sau khi chia kiếm chấm dứt, Chiết Tụ không có tinh thần cùng hứng thú tán gẫu với bọn họ, lần nữa nhắm mắt lại. Trần Trường Sinh bắt mạch cho hắn, xác nhận thương thế của hắn đang chuyển biến tốt đẹp, hơi chút yên tâm, lại cảm thấy kinh mạch của hắn tựa như xuất hiện một chút vấn đề mới, tiết tấu tâm huyết dâng trào so với dĩ vãng chậm chạp hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là dấu hiệu chân nguyên khô kiệt? Trần Trường Sinh không dám suy nghĩ tới khả năng này, đem đèn thổi tắt, đem kiếm sơn một lần nữa thu vào trong vỏ, ý bảo Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá đi theo mình rời khỏi tàng thư lâu.

"Không thành vấn đề sao?" Đường Tam Thập Lục hỏi.

Trần Trường Sinh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi: "Chu Thông, đến tột cùng là người thế nào?"

Hôm nay rời đi nha môn Thanh Lại ty, ở trong xe thấy thảm trạng của Chiết Tụ, hắn cũng đã thầm hạ quyết tâm, nhưng hắn cũng nhớ rất rõ ràng, đứng ở trong tiểu viện thanh u, rõ ràng hoa hải đường rơi như tuyết, quan bào màu đỏ của Chu Thông mang đến tinh thần uy áp cùng cảm thụ kinh khủng cho bọn hắn, hắn rất muốn biết, chính mình phải đợi tới khi nào, mới có thể chân chánh trực diện loại kinh khủng này.

"Chu Thông nói bậy, hắn không có tỷ tỷ."

Lúc xế chiều, Vấn Thủy Đường gia đã đưa tới tình báo tương quan.

Đường Tam Thập Lục nói: "Hắn cùng với nương nương cũng không phải gặp nhau ở trước Vương phủ, mà là trong Bách Thảo Viên, lúc ấy hắn vẫn là Tọa Chiếu cảnh, nhưng sau này cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh đã Tụ Tinh thành công, nghe nói, đó là bởi vì hắn phụng ý chỉ nương nương lục soát tịch biên phủ Vương gia, âm thầm cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo."

"Chẳng lẽ Thánh Hậu nương nương không quan tâm đến những chuyện này?" Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không cho rằng Thánh Hậu nương nương không biết những chuyện này, cho nên dùng từ không quan tâm.

Đường Tam Thập Lục lắc đầu, nói: "Thủ đoạn cường đại nhất của Chu Thông tên là Đại Hồng Bào, là một loại công pháp về mặt tinh thần, nghe nói có thể cưỡng ép tiến vào thức hải của người tu hành khác."

Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá nghĩ tới phiến huyết hải ở trong tiểu viện nhìn thấy hôm nay, lần nữa cảm thấy lạnh lẽo cả người. Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: "Đại hồng bào động, Chu Thông có thể rất nhẹ nhàng nghiền nát thức hải của chúng ta, dĩ nhiên, hắn không thể làm như vậy, chẳng qua nếu như các ngươi nghĩ lúc này muốn đi báo thù cho Chiết Tụ, vậy nhất định sẽ thưởng thức cái loại tư vị này."

Đây là nhắc nhở cũng là cảnh cáo.

Trần Trường Sinh có chút không rõ: "Nếu dù sao hắn cũng không dám giết chúng ta, vậy tại sao hôm nay muốn ở trong tiểu viện thi triển Đại Hồng Bào? Chính là vì lập uy ư?"

"Chu Thông người này tàn bạo âm hiểm, nhưng tính toán hơn người, theo đạo lý mà nói, sẽ không làm loại chuyện vô nghĩa này."

Đường Tam Thập Lục cũng không rõ ràng lắm, mày kiếm chau lên nói: "Ta lúc ấy cảm giác hắn muốn thông qua phiến huyết hải này làm rung động đạo tâm của chúng ta, sau đó muốn nhìn ra thứ gì.

"Hắn muốn nhìn cái gì?" Hiên Viên Phá ở bên nói: "Dù sao ta không sợ, ta không có bí mật gì."

Trần Trường Sinh trầm mặc, bởi vì hắn có rất nhiều bí mật.

Trên thực tế, từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô , hắn chỉ có bí mật về thân thể, nhưng theo thời gian lưu chuyển, bí mật của hắn trở nên càng ngày càng nhiều. Tỷ như thiên thư bia trong Chu viên, tỷ như hắc thạch quan trong Chu mộ, tỷ như Lưỡng Đoạn đao quyết trên vách quan tài, tỷ như... Chu viên có thể cũng chưa hủy diệt, con đường thông tới Chu viên lúc này đang trong vỏ kiếm của hắn.

Trở lại tiểu lâu, tắm rửa sạch sẽ, sau đó tĩnh tâm.

Hắn đi tới bờ cửa sổ, liếc nhìn hải dương tinh thần trong bầu trời đêm, ở trên sàn nhà khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng, chuẩn bị tiến hành công việc mỗi đêm, dẫn tinh quang tẩy tủy, sau đó lại cố gắng thông qua hư ảnh tấm bia đá màu đen tìm được con đường dẫn tới Chu viên.

Nhưng không biết có phải bởi vì đã quen tu hành ở tàng thư lâu hay không, hay bởi vì hôm nay ở trong Chu ngục chịu áp lực tinh thần quá lớn, lại rất hiếm thấy chậm chạp không cách nào nhập định.

Sau một khắc, một mùi thơm vô cùng đạm vô cùng u bay tới chóp mũi, hắn mới hiểu sở dĩ chính mình không cách nào tĩnh tâm, không phải bởi vì những nguyên nhân này, mà là bởi vì có người đến.

Mạc Vũ từ trong rừng của Quốc Giáo học viện bay ra, trực tiếp bay tới cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng đi vào.

Ở dưới ánh sao, nàng xinh đẹp tựa như không dính phàm trần.

Cả quá trình, lộ ra vẻ đặc biệt quen thuộc, tựa như đã diễn luyện vô số lần.

Chẳng qua nàng không nghĩ tới, tối nay Trần Trường Sinh khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà sau cửa sổ, cho nên khi nàng bay vào trong tiểu lâu, sau đó đáp xuống , vừa lúc đứng ở trước người Trần Trường Sinh.

Hai người cách nhau một khoảng rất gần, mũi phảng phất cũng muốn chạm vào nhau, mắt nhìn mắt.

Hình ảnh có chút lúng túng.

Cũng may Mạc Vũ khí tức như hoa lan, Trần Trường Sinh sạch sẽ như thiên không sau cơn mưa, không đến nỗi để cho hai người cảm thấy quá mức khó xử.

Gió đêm nhẹ phẩy, một luồng tóc đen bay lên, rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh, có chút ngứa, cho nên hắn nhíu nhíu mày.

Mạc Vũ bay đến trên giường, động tác quả thật lộ vẻ đặc biệt quen thuộc, giống như đã làm vô số lần như thế.

Trần Trường Sinh biết nàng rất cổ quái như vậy, nhưng đến hiện tại vẫn nghĩ mãi mà không rõ, dĩ nhiên càng không cách nào tiếp nhận.

"Ngươi không định ngủ trên giường của ta đấy chứ?" Hắn hỏi.

"Không được sao? Dù sao ngươi lúc này cũng sẽ không ở trên giường."

Mạc Vũ lộ vẻ đặc biệt lẽ thẳng khí hùng, nhưng dưới tinh quang chiếu rọi , mơ hồ có thể thấy mặt nàng có chút ửng đỏ.

Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói: "Nhỡ ta lúc này đang trên giường, ngươi cũng tới hay sao?"

Mạc Vũ nói: "Ngươi bình thời lúc này đều tu hành trong tàng thư lâu, ai biết ngươi hôm nay đầu óc xảy ra vấn đề gì, sớm như vậy đã trở về ."

Trần Trường Sinh cảm giác mình rất vô tội, nghĩ thầm sao có thể trách ta.

Sau đó hắn lại nhớ tới Lạc Lạc, nhớ tới gần đây có rất ít cơ hội gặp mặt Lạc Lạc, càng ít nói chuyện, chẳng biết tại sao, cảm thấy tâm tình có chút buồn rầu.

Mạc Vũ nhìn ánh mắt của hắn, hỏi: "Sao thế?"

"Chiết Tụ bị thương quá nặng, ở tàng thư lâu nghỉ ngơi, ta sợ quấy rầy hắn, cho nên mới trở về sớm."

Mạc Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên nhăn nhíu mày, nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi bây giờ hẳn phải rất tức giận mới đúng."

Nàng cùng Trần Trường Sinh thật ra chưa từng gặp mặt nhiều lần, không tính là quen thuộc, ở trước lúc Trần Trường Sinh rời khỏi Thiên Thư lăng, hai người thân phận địa vị xê xích quá lớn, nhưng không biết tại sao, từ ban đầu trong hoàng cung gặp nhau, nàng đã phát hiện Trần Trường Sinh người này rất dễ dàng làm mình tức giận, tức giận thật ra là một loại tâm tình, như vậy cho thấy, Trần Trường Sinh rất dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

Đây là một chuyện nàng nghĩ mãi mà không rõ.

Nàng càng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Trần Trường Sinh mới mười sáu tuổi, đã có thể đem tâm tình khống chế giỏi như vậy.

Trần Trường Sinh không trả lời câu hỏi của nàng.

Hôm nay chuyện diễn ra trong Chu ngục, chủ yếu là thảm trạng của Chiết Tụ sau đó, dĩ nhiên sẽ làm tâm tình của hắn xảy ra vấn đề. Chỉ là từ nhỏ hắn cùng Dư Nhân sư huynh học được một cái đạo lý rất đơn giản, sau đó ở trong Tầm Dương thành lĩnh ngộ đạo lý này càng thêm chân thiết. Có một số chuyện chính mình yên lặng ghi nhớ trong lòng là tốt rồi, không cần biểu hiện ra, chỉ cần làm, vọng động cùng nhiệt tình cho tới bây giờ cũng không phải là từ đồng nghĩa, lãnh tĩnh tuyệt không có nghĩa là nhát gan. Cho dù tất cả mọi người cho là hắn nhát gan, hắn cũng không để ý, huống chi người nói chuyện là Mạc Vũ.

Hắn và Mạc Vũ không phải bằng hữu, hắn biết rõ vị mỹ nhân nổi tiếng Đại Chu triều này đáng sợ như thế nào, nhất là sau ngày hôm nay.

Toàn bộ đại lục đều biết, Mạc Vũ cùng Chu Thông là hai người Thánh Hậu nương nương nể trọng nhất, Chu Thông đáng sợ như thế, nàng làm sao có thể kém hơn?

"Chẳng lẽ không nên nói một tiếng đã lâu không gặp?" Mạc Vũ nói.

Cẩn thận tính toán, sau khi đại triêu thí chấm dứt, bọn họ chưa từng gặp mặt.

Nhưng Trần Trường Sinh không cảm thấy cần thiết phải nói những lời này, bởi vì hắn vốn không có muốn cùng nàng gặp mặt, chẳng qua nàng luôn xuất hiện tại trước mặt của mình.

Liên tục ba câu Trần Trường Sinh cũng không đáp lại, điều này làm cho tâm tình Mạc Vũ trở nên có chút khó chịu, mắt khẽ nheo lại, sắc bén giống như lá liễu ngoài thành cung, rất dễ nhìn.

"Ngươi đối với ta rất có địch ý." Nàng nói.

Trần Trường Sinh nói: "Ngươi hẳn phải rất rõ ràng thế cục kinh đô trước mắt."

Mạc Vũ nở nụ cười, mang theo một tia giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng mình thật có tư cách được nương nương coi là địch nhân ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Cho dù có tư cách, ta cũng không muốn thành địch nhân của nương nương, nhưng rất rõ ràng, người bên các ngươi không nghĩ như vậy."

Chuyện này nói tự nhiên là chư viện luyện tập võ nghệ tân quy, Thiên Hải gia cùng với Quốc Giáo tân phái thế lực chèn ép Quốc Giáo học viện.

Mạc Vũ thu lại nụ cười, nói: "Người khác nghĩ thế nào, cùng với ngươi làm thế nào, không có bất cứ quan hệ nào."

Trần Trường Sinh nói: "Ta tới kinh đô chỉ là muốn tu hành học tập, chưa từng nghĩ tới việc tham dự đến những đại sự này, nhưng ngươi cảm thấy ta có thể tránh được không?"

Mạc Vũ thanh âm lạnh xuống, nói: "Tại sao tránh không được? Chỉ bởi vì ngươi là truyền nhân duy nhất của Quốc Giáo chánh thống ư?"

Đây đương nhiên là lý do rất nguyên vẹn, bởi vì mọi người không cách nào chối bỏ sư môn bối cảnh cùng năm tháng trải qua của mình, bởi làm thế đồng nghĩa là chối bỏ chính mình. Nhưng đây tuyệt đối không phải là toàn bộ lý do, bởi vì Trần Trường Sinh trước kia để ý chính là tốc độ tu hành, nghịch thiên cải mệnh, sau đó lại phát hiện, chính mình phải quan tâm xem kinh mạch của Lạc Lạc có thể thông suốt hay không, cánh tay phải của Hiên Viên Phá có thể trị lành hay không, tâm huyết dâng trào của Chiết Tụ có thể giải quyết hay không, Đường Tam Thập Lục đến tột cùng lúc nào mới có thể có một cái tên làm cho chính hắn hài lòng, cùng với quan trọng nhất... Quốc Giáo học viện viện môn có thể bảo tồn hoàn hảo hay không.

Những lời Mai Lý Sa giáo chủ đại nhân trước khi chết đã nói với hắn, hắn không có quên.

Trừ theo đuổi mình muốn cùng với những thứ tất sẽ đến , nếu nói quá trình trưởng thành, không phải là lần lượt gánh vác trách nhiệm hay sao?

Mạc Vũ đứng dậy, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững nói: "Nương nương là không thể chiến thắng ."

Lúc này nàng biến trở về đại nhân vật trong ngày thường có thể làm đủ loại quan lại câm như hến. Thái độ của Trần Trường Sinh đối với nàng không có bất kỳ biến hóa nào, nghĩ tới Tầm Dương thành đầy trời mưa gió, nghĩ tới sau khi Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách đồng thời xuất hiện,Vương Phá nói câu nói rất bình thản kia, nói: "... Ta muốn thử xem."

Hắn dĩ nhiên không thể nào chiến thắng Thánh Hậu nương nương, như vậy thử cũng không cần thử.

Hắn chỉ muốn thử một chút, muốn nhìn một chút, mình và Quốc Giáo học viện có thể ngăn trở cơn sóng dữ lần này hay không.

Mạc Vũ bỗng nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, đi tới ngoài tiểu lâu, dĩ nhiên, nàng vẫn theo thói quen coi cửa sổ như cửa chính.

Khi nàng đi qua bên cạnh, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, có chút không xác định hỏi: "Chẳng lẽ thời điểm ta ở Thiên Thư lăng cùng Chu viên, ngươi vẫn ngủ trên giường của ta?"

Mạc Vũ có chút xấu hổ, quát lên: "Vậy thì thế nào?"

Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, không có bất kỳ biện pháp nào, phải biết rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng vẫn là nam tử, chuyện này không cách nào nói với người khác, hơn nữa hắn đánh không lại nàng.

"Này. . ." Hắn do dự một hồi lâu, rốt cục nói ra: "Sau này nhớ chăm chỉ tắm, tốt nhất mỗi lần tắm rửa xong hãy đến."

Lời kia vừa rời miệng, hắn đã biết không ổn, bởi vì nghe rất ám muội.

Quả không sai, đôi mi thanh tú của Mạc Vũ dựng lên, gương mặt xinh đẹp sát ý mười phần, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn chết phải không?"

Trần Trường Sinh biết quả thật mình không nên nói thế, luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Mạc Vũ vẻ mặt hơi hòa hoãn, nói: "Nếu như nói xin lỗi có tác dụng, tương lai ngươi có thể không giết Chu Thông ư?"

Trần Trường Sinh rất chân thành nói: "Dĩ nhiên không được."

Mạc Vũ nói: "Cho nên nói, lời nói luôn không chân thành bằng hành động."

Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm với địa vị của ngươi ở Đại Chu triều, trừ gia hỏa như Đường Tam Thập Lục, ai dám nói giàu có hơn ngươi, ta có thể đưa ngươi cái gì?

"Nghe nói, chỗ của ngươi có một thanh Việt Nữ kiếm?"

Mạc Vũ nhìn hắn thản nhiên cười, nói: "Ngươi nói chuyện này trùng hợp hay không? Khi còn bé, nương nương đã dạy ta bộ kiếm pháp kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK