Cung điện trong màn đêm rất thanh u, hồ nước cùng tiểu viên cũng rất vắng lạnh, mặc dù hiện tại đang là đêm hè.
Ở bờ hồ không chỉ có hai người, còn có con dê đen kia nữa, nó ở trong bụi cây bên cạnh không xa.
Trần Trường Sinh đầu tiên là nhìn thấy trung niên phụ nhân, sau đó nhìn thấy hắc dương, nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ giật mình, nhưng hắn không như vậy, bởi vì hắn đã thành thói quen mỗi lần từ đáy Bắc Tân kiều đi ra, cũng sẽ nhìn thấy hắc dương bên hồ nước, về phần trung niên phụ nhân kia hắn cũng không xa lạ gì, ban đầu lần đầu từ trong hồ nước đi ra, hắn đã nhìn thấy nàng.
Sâu trong cấm cung, nếu kinh động đến người trong cung sẽ có phiền toái rất lớn, hắn không tiện nói chuyện, chắp tay hướng về phía trung niên phụ nhân ở bên kia hồ thi lễ một cái.
Cử chỉ của hắn rất lễ phép, động tác cũng rất tiêu chuẩn, chẳng qua hắn hiện tại cả người ướt đẫm, cho dù kính cẩn hành lễ, nhìn cũng có chút tức cười.
Hắc dương cách lá cây nhìn hắn, khẽ quay đầu, tựa như đang giễu cợt hắn.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy, đối với trung niên phụ nhân làm dấu, chính mình phải thay y phục, phiền toái nàng xoay người sang chỗ khác chờ một chút.
Sau đó hắn dùng khẩu hình nói với hắc dương: "Nhắm mắt lại."
Hắn vẫn cho rằng trung niên phụ nhân là người câm, tự nhiên có thể hiểu ách ngữ chính mình cùng Dư Nhân sư huynh học, trên thực tế, quả thật nàng cũng biết ách ngữ.
Nhưng nàng không xoay người, bởi vì trên đời không có chuyện gì có tư cách để cho nàng xoay người né tránh.
Hắc dương cũng không nhắm mắt, ngược lại đem mắt mở lớn hơn một chút, ở trong màn đêm càng thêm sáng ngời.
Trần Trường Sinh không biết nên làm sao, cả người ướt đẫm, càng không ngừng nhỏ nước, nhìn rất đáng thương.
Trung niên phụ nhân có vẻ không thích phản ứng của hắn, khẽ giơ ống tay áo.
Có gió đêm từ bên kia hồ nước phất qua, ở bên cạnh hắn lượn lờ không đi.
Gió đêm hè cũng không khô ráo, nhưng có chút nóng bức.
Chỉ chốc lát sau, xiêm y của hắn đã sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều trở nên khô mát vô cùng.
Trần Trường Sinh giật mình, sau đó nhìn thấy trung niên phụ nhân chắp tay đi tới ngoài viên.
Hắc dương nhìn hắn một cái, quay đầu từ trong bụi cây đi ra, đi theo trung niên phụ nhân.
Dĩ vãng từ hoàng cung trở về Quốc Giáo học viện, đều là hắc dương đi trước dẫn đường, cho dù sau đó hắn có chìa khóa cũng vẫn như thế, thói quen luôn cường đại . Cho nên hắn đi theo hắc dương theo trung niên phụ nhân đi vào trong màn đêm của hoàng cung , sau đó thông qua bí môn u tĩnh, đi tới... Bách Thảo Viên.
Lạc Lạc hiện nay ở Ly cung ở một tháng, ở hoàng cung ở một tháng, Bách Thảo Viên đã lâu không có người ở.
Trừ cùng Đường Tam Thập Lục tới đây trộm dược thảo, Trần Trường Sinh đã thật lâu chưa tới bên này.
Nhưng Bách Thảo Viên không có thay đổi gì so với lúc trước, hành lang vẫn đầy dây leo, bên trong cây cối hoa cỏ sinh trưởng vô cùng tốt, đem toàn bộ các con đường cũng che đi một nửa, trong rừng chiếc bàn vẫn y nguyên nơi đó. Trên bàn đá vẫn bày biện bình trà, hai chén trà, chẳng qua trà hôm nay là bạch trà, nước trà rất thanh, mùi vị cũng rất nồng.
Hắn có rất nhiều chuyện không cách nào hiểu nổi, nghĩ mãi mà không rõ, tỷ như Bách Thảo Viên rõ ràng không có ai, tại sao trên bàn đá lại có bình trà cùng chén trà, tại sao nước trà trong bình là mới thêm, nhiệt độ vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, tỷ như hắc dương nghe Mạc Vũ nói là trong cung nuôi dưỡng, tại sao lại cùng vị trung niên phụ nhân này thân cận như thế, tỷ như vì sao phụ nhân chỉ khẽ giơ giơ ống tay áo, đã có gió làm khô đầu tóc cùng xiêm y, tỷ như vị trung niên phụ nhân này... Rốt cuộc là ai?
Vị trung niên phụ nhân này thực lực cảnh giới bí hiểm, ít nhất hắn nhận không ra, trong hoàng cung có địa vị rất cao, hành động rất tự do, hơn nữa biết rất nhiều bí mật trong hoàng cung, đối với Bách Thảo Viên có một loại tình cảm khác thường nào đó —— Trần Trường Sinh đã sớm biết trung niên phụ nhân không đơn giản, từng rất nhiều lần suy đoán thân phận của nàng, từ tần phi trong tiên đế hậu cung từng được sủng ái, hiện tại thất thế cho đến đạo cô ban đầu cùng Thánh Hậu nương nương ở Bách Thảo Viên yên lặng tu hành, nhưng cảm giác những suy đoán này đều không đúng.
Trần Trường Sinh sau đó cũng không đoán nữa —— trung niên phụ nhân không muốn hắn làm gì, còn thuận tay giúp hắn, hơn nữa tựa như Đường Tam Thập Lục đã nói, bởi vì tính cách của bản thân mình, hắn đối với rất nhiều chuyện cũng không quá mức để ý, cuối cùng biểu hiện ra sự bình tĩnh vượt qua số tuổi, hay bởi vì bản thân cũng có rất nhiều bí mật, cho nên hắn không muốn thăm dò bí mật của người khác.
Quan trọng hơn, hắn rất thích thậm chí có thể nói rất hưởng thụ không khí ngồi uống trà cùng vị trung niên phụ nhân này ở Bách Thảo Viên, mặc dù tính đi tính lại, cũng chỉ có ba lần.
Lúc uống trà ở Bách Thảo Viên, trung niên phụ nhân sẽ không nói chuyện, hắn cũng không cần lên tiếng, đại đa số thời điểm trung niên phụ nhân đều nhìn ánh sao sáng trong bầu trời đêm hoặc là dấu vết năm xưa trong Bách Thảo Viên, không có nhìn hắn, cho nên hắn cũng không cần lo lắng. Loại cảm giác yên lặng này, phảng phất có thể mang hắn về miếu cũ nơi Tây Trữ trấn, phảng phất hắn vẫn cùng Dư Nhân sư huynh ngồi bên dòng suối, không cần nói bất cứ điều gì, cũng không cần biết tâm ý của nhau, cứ như vậy ngồi lặng yên.
Bởi vì chuyện Chu viên, tâm cảnh của Trần Trường Sinh gần đây có chút không yên.
Hắn không có cách nào tiến vào Chu viên, nên không có cách nào xác nhận hành tung của cô gái kia, điều này làm cho hắn rất lo âu, hắn rất cần sự yên lặng lúc này.
Nhưng không giống mấy lần trước, loại cảm giác yên lặng mà hắn khát vọng cùng quý trọng này, ở một khắc sau đã bị đánh vỡ.
Trung niên phụ nhân thu hồi ánh mắt đang ngắm tinh không, bắt đầu nhìn hắn.
Nàng nhìn thời gian rất lâu, nàng xem vô cùng cẩn thận, rất bình tĩnh, rất chuyên chú, tựa như trên mặt của hắn có sơn có thủy có hoa có cây có mây có vô hạn cảnh tượng khác nhau.
Trần Trường Sinh không biết tại sao nàng nhìn mình như vậy, có chút khó hiểu, tự nhiên có chút lo lắng.
Theo thời gian trôi đi, trung niên phụ nhân vẫn đang nhìn hắn, cho nên hắn càng ngày càng lo lắng, cho nên cuối cùng thân thể trở nên cứng ngắc.
Đúng lúc này, trung niên phụ nhân bỗng nhiên đưa tay, dùng ngón tay trỏ nhẹ chạm vào cằm của hắn.
Trần Trường Sinh kinh hãi.
Ban đầu lần đầu tiên ở chỗ này uống trà, trung niên phụ nhân từng vuốt ve gương mặt của hắn, lúc ấy bởi vì chút tâm tình trong mắt của nàng, Trần Trường Sinh cố nén, không làm gì cả.
Nhưng vuốt ve gương mặt cùng nâng cằm là hai loại động tác ý tứ hoàn toàn bất đồng. Người trước có thể lý giải là trưởng bối trìu mến vãn bối, hồi ức đối với chút tình cảm đã bất đi, người sau thì... giống đùa chơi hoặc là đùa giỡn với động vật nhỏ. Hơn nữa mặc dù tuổi của phụ nhân này đủ để làm mẹ của hắn, nhưng cuối cùng nam nữ khác biệt, động tác này thật sự làm cho hắn không cách nào tiếp nhận. Muốn quay đầu tránh né, lại phát hiện ngón tay của đối phương truyền đến một đạo khí tức khó có thể hiểu, trực tiếp làm cho thân thể của mình trở nên không cách nào nhúc nhích.
Nàng nâng cằm của hắn, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên mặt của hắn.
Dĩ nhiên không phải đang đùa giỡn tiểu nam sinh, cũng không phải ở đùa giỡn tiểu động vật, bởi vì trong ánh mắt của nàng không có tâm tình trìu mến hay hồi ức, mà không có bất kỳ tâm tình nào cả.
Nàng nhìn mặt Trần Trường Sinh, tựa như đang nhìn một bức họa, muốn xem đằng sau bức họa ẩn chứa bí mật gì.
Trần Trường Sinh không thích ánh mắt của nàng lúc này, bởi vì quá mức hờ hững, nhưng lại không động đậy được chút nào, cánh mũi khẽ chập chùng, khí tức phun ra trở nên thô ráp rất nhiều.
Nếu như Lạc Lạc hoặc là Đường Tam Thập Lục nhìn hình ảnh này sẽ biết hắn thực sự tức giận.
Nhưng nàng không biết, hơn nữa cho dù biết, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của nàng, không có ai hoặc chuyện gì có thể thay đổi quyết định của nàng.
Nhưng nàng thấy Trần Trường Sinh trong bộ dáng này rất khả ái, khẽ nở nụ cười, sau đó chuẩn bị buông cằm của hắn. Song đúng lúc này, nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên thu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, tựa như ở trên mặt của hắn thấy được thứ gì.
Danh Sách Chương: